Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 49



Hạng Noãn đã kiếm được chút tiền và danh tiếng nhờ tham gia thiết kế minh họa cho "Quảng cáo hình ảnh quốc gia" và "Tuyên truyền hình ảnh thành phố Nam", cô dự định mời Lộ Gia đi ăn cơm.

Khi Ôn Hàn ra khỏi phòng làm việc, Hạng Noãn hỏi anh: "Em muốn mời Lộ Gia đi ăn cơm, anh muốn đi cùng em không?"

Ôn Hàn đi tới nói: "Đi chứ, sao lại không đi."

Hạng Noãn ngồi trên sô pha, vuốt ve đầu con chó, ngẩng đầu nói: "Em cứ tưởng là anh không muốn đi."

Ôn Hàn ngồi xuống: "Phải đi để áp chế tinh thần anh ta, để anh ta tự cảm thấy xấu hổ, ngừng đưa ra những ý tưởng xằng bậy."

Hạng Noãn cười cười, ôm cổ Ôn Hàn, hôn lên môi anh một cái.

Buổi tối họ đến nhà hàng đã thỏa thuận.

Lộ Gia đến trước, thấy Hạng Noãn đưa Ôn Hàn theo, anh ta hơi ngơ ngác một chút, sau đó cười tự giới thiệu.

Ba người ngồi xuống, Hạng Noãn đưa thực đơn cho Lộ Gia, bảo anh ta gọi món.

Lộ Gia gọi vài món, sau đó đưa thực đơn cho Hạng Noãn, Ôn Hàn cầm lấy, gọi vài món mà cô yêu thích.

Lộ Gia cười nói: "Nói tới nói lui anh vẫn là đàn anh của hai cưng." Nhưng anh ta có thể cảm nhận rõ ràng phong thái mạnh mẽ toát ra từ Ôn Hàn, dễ dàng áp đảo những người xung quanh.

Ôn Hàn tiếp lời, ba người cùng nhau nói chuyện trong trường học.

Hạng Noãn ngồi một bên ăn đồ ăn, nghe hai người đàn ông nói chuyện phiếm, có thể nghe ra hai người đang bí mật phân tranh cao thấp.

Ví dụ như, Lộ Gia lặng lẽ giả vờ vô tình tiết lộ mình từng là đội trưởng đội bóng đá đoạt giải của thành phố, Ôn Hàn là đội trưởng đội bóng rổ. Lộ Gia nói anh ta nhận được học bổng toàn phần, còn Ôn Hàn nhận được học bổng quốc gia, cũng đã quyên góp hơn một nửa số tiền thưởng. Lộ Gia nói anh ta là đại diện sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Ôn Hàn liền nói trong buổi lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng nói anh là người xuất sắc nhất trong những năm gần đây.

Hạng Noãn lắng nghe cuộc thảo luận ngây ngô của hai người, trông cứ như một cuộc tranh luận ở nhà trẻ.

Rõ ràng, bình thường họ là những người khiêm tốn.

Cuối cùng, Ôn Hàn và Lộ Gia dường như đã tự ý thức được, cả hai đều ngậm miệng lại.

Lộ Gia nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Anh sẽ không nói quá nhiều về việc chúc phúc cho hai em."

Ôn Hàn lập tức nối đuôi theo: "Anh vẫn nên nói vài lời đi."

Hạng Noãn nhấc chân ở dưới gầm bàn đá anh.

Lộ Gia đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy thì anh chúc hai em hạnh phúc." Mặc dù anh ta có cảm tình với Hạng Noãn, luôn chờ đợi thời cơ, nhưng anh ta vẫn rất nguyên tắc, kiên quyết không làm người thứ ba. Đợi Hạng Noãn tự động chia tay là được.

Đáng tiếc là tình cảm của hai người này tốt như vậy, xem ra khó có thể đợi đến ngày này.

Ôn Hàn cùng Lộ Gia cụng ly: "Cảm ơn đàn anh đã chiếu cố vợ em trong công việc." Riêng lòng biết ơn này là chân thành.

Hạng Noãn mỉm cười, cô rất thích Lộ Gia, người này trí tuệ nhạy cảm, biết cân đo đong đếm, sẽ không bao giờ chạm đến giới hạn không nên chạm vào.

Về đến nhà, Hạng Noãn nằm trên giường sờ bụng, tối nay ăn hơi nhiều nên nhất thời không khống chế được lại còn ăn kem, nửa tháng vừa qua giảm cân coi như vô ích.

Ôn Hàn tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, trên người nồng nặc mùi cam quýt như một vườn cây di động, vừa ngọt ngào vừa chua chua.

Anh đứng bên giường, nhìn cô từ trên cao xuống, hơi nhướng mày.

Hạng Noãn lăn lộn trên giường, quấn mình trong chăn bông thành một cái bánh chưng.

"Không được, ngày mai em phải đi chụp ảnh cưới, hôm nay em phải đắp mặt nạ rồi nghỉ ngơi sớm, nếu không da sẽ xấu, không dễ trang điểm đâu."

Ôn Hàn cúi người, ôm cái bánh chưng trên giường, hôn lên môi cô một cái: "Vợ anh không trang điểm cũng rất đẹp."

Nói xong, anh bắt đầu hôn cô. Sự dịu dàng lúc đầu rất nhanh đã biến thành cuồng phong mưa rào, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng bùng cháy dữ dội.

Móng tay cô chạm vào lưng anh, cào ra những vết đỏ, khó nhịn nói: "Không được, ngày mai sẽ mặc áo cưới."

Để lại những dấu vết mơ hồ trên cơ thể sẽ rất khó coi.

Ôn Hàn từ trước đến nay đều là người hiểu phân tấc, duy chỉ đối với chuyện nam nữ lại chẳng biết suy xét, dù vậy cũng có một phần lý trí, tránh đi da thịt có thể sẽ lộ ra khi mặc áo cưới.

Hạng Noãn ôm Ôn Hàn, cảm nhận được thân thể nóng bỏng cùng sức mạnh cường tráng của anh.

...

Vào ngày thứ hai sau khi chụp ảnh cưới, Ôn Hàn và Hạng Noãn cùng nhau đến đại học Nam Thành gặp Hàn Thư.

Băng bó ở chân của Hàn Thư đã được gỡ bỏ. Có đi bộ hay những việc khác cũng không ảnh hưởng gì, nhưng bà vui vẻ với việc được nằm.

Ôn Hàn đặt một túi trái cây bên bàn ăn, cùng Hạng Noãn nói chuyện với Hàn Thư.

Một lúc sau, Lưu Tử Du mang theo Giang Thiếu Hoa đến. Hai người nói họ đi ngang qua cho nên ghé qua thăm.

Ôn Tri Lâm nói chuyện với học sinh trong phòng làm việc. Hạng Noãn, Hàn Thư và Lưu Tử Du trò chuyện trong phòng khách. Ôn Hàn và Giang Thiếu Hoa ở bên ban công.

Mặc dù Giang Thiếu Hoa được mệnh danh là Tiểu Ôn Hàn trong giới văn học, thực ra anh ta hơn Ôn Hàn hai tuổi, chỉ là thời gian anh ta nổi tiếng về nghiệp viết văn lại ngắn hơn Ôn Hàn.

Giang Thiếu Hoa đưa tới một điếu thuốc, Ôn Hàn cầm lấy, không đốt, nghịch trong tay, đã lâu không hút thuốc, trước đây chỉ khi buồn bực mới hút, sau khi ở bên Hạng Noãn, có vẻ như cũng không có việc gì khiến anh phải bận tâm, dù có ghen tuông thì anh vẫn có thể nếm trải ra vị ngọt ngào.

Giang Thiếu Hoa lấy lại hộp thuốc lá cho vào túi, tự đốt một điếu: "Khi nào thì đặt bút cho sách mới?"

Ôn Hàn dựa vào lan can ban công, nhìn ba người phụ nữ trong phòng khách, đáp: "Tôi vẫn chưa quyết định được, chờ một chút đi. Còn anh thì sao, cái đang cập nhật đã đàm phán với công ty điện ảnh và truyền hình chưa?"

Giang Thiếu Hoa gật đầu nói: "Ừm, chủ đề cuốn sách này hơi giống với "Đông Cung Phong Vân Lục" của cậu, tôi hy vọng nó cũng có thể được quay."

Ôn Hàn nói: "Sẽ được."

Hai người thật sự không có nhiều đề tài, Giang Thiếu Hoa không giống Triệu Văn Đình, Triệu Văn Đình tính tình lắm lời, thân với Ôn Hàn, mắng nhau cũng không có vấn đề gì.

Giang Thiếu Hoa này, tuy rằng Ôn Hàn và anh ta quen nhau mấy năm, còn là anh họ tương lai của anh, nhưng không hiểu sao hai người rất ít tiếp xúc, chủ yếu là lúc Lưu Tử Du có mặt mới nói chuyện với nhau.

Ôn Hàn vào phòng bếp đổ nước cho mấy người phụ nữ, còn bưng thêm hai ly vào phòng làm việc.

Giang Thiếu Hoa lấy điện thoại ra, lướt một hồi.

Rating của "Đông Cung Phong Vân Lục" thực sự cao ngất ngưởng, hưởng ứng của khán giả cũng tốt, thậm chí cả nữ minh tinh hạng hai, hạng ba cũng trở nên nổi tiếng.

Giang Thiếu Hoa luôn hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy tác phẩm của mình được đạo diễn Trương quay, nhưng khi liên lạc với đạo diễn Trương, anh lại được cho biết cuốn mà anh gửi đến có phần giống với "Đông Cung Phong Vân Lục", đạo diễn đã làm một bộ phim về Đông Cung, tất nhiên ông ta sẽ không làm một bộ phim tương tự.

Anh ta dường như luôn sống trong cái bóng của Ôn Hàn, lúc đầu còn cố ý bắt chước cách viết của Ôn Hàn, sau này khi muốn thay đổi cách viết, anh ta phát hiện cách viết đó không ổn, ngoài cách viết đó ra, anh ta không thể viết được bất cứ cái gì.

Không phải anh ta không muốn bỏ ba chữ Tiểu Ôn Hàn trên đỉnh đầu, là anh ta không thể thoát khỏi được.

Các trang web cũng như vậy, họ sẽ không đẩy hai người có phong cách giống nhau lên thần đàn cùng một lúc, do đó việc phát triển IP của các tài nguyên xuất bản tốt nhất, phim và truyền hình, hoạt hình trò chơi, v.v. đều bị hạn chế.

Buổi trưa, Ôn Hàn nấu đồ ăn, Lưu Tử Du và Giang Thiếu Hoa ở lại ăn trưa.

Lưu Tử Du nghe nói anh họ và chị họ của mình đã chụp ảnh cưới rồi, vô cùng ghen tị, bảo Hạng Noãn gửi ảnh cưới cho cô, cứ nhìn chằm chằm vào ảnh trên điện thoại.

Cô ấy chạm vào cánh tay Giang Thiếu Hoa, thì thầm: "Chừng nào chúng ta đi chụp?"

Giang Thiếu Hoa nhìn xuống màn hình điện thoại Lưu Tử Du, cười nói: "Chờ anh hoàn thành việc lần này nhé."

Lưu Tử Du thất vọng thở dài: "Gần đây anh bận cái gì thế? Em thấy anh có vẻ còn bận rộn hơn trước."

Giang Thiếu Hoa ngắt lời cô: "Không bận gì cả, ăn cơm." Nói xong, anh ta gặp cho cô ấy một miếng đùi gà.

Hàn Thư thản nhiên tán gẫu hỏi Ôn Hàn: "Lần trước dì Quách của con nói dì ấy nhìn thấy con trong bài dự thi của Giải thưởng văn học Hoa Thăng, còn có bài của Triệu Văn Đình."

Giang Thiếu Hoa hỏi: "Dì Quách?"

Lưu Tử Du giải thích cho anh ta: "Chính là Quách Uyển Tâm, bạn tốt nhiều năm của dì em." Lại nói đùa: "Nghe nói dì Quách lần này làm giám khảo, dì ấy có thể chiếu cố cho tác phẩm của anh con nhiều chút được không."

Hàn Thư nói: "Bà ấy rất công bằng, cũng rất là có nguyên tắc." Nếu không khi người đàn ông bà thích sẵn sàng bỏ rơi vợ mình để đưa bà đi, khi đó bà sẽ không chọn cách từ chối. Thậm chí suốt phần đời còn lại không kết hôn, cũng không đi quấy rầy.

Sau bữa trưa, Lưu Tử Du và Giang Thiếu Hoa về trước, Hạng Noãn và Ôn Hàn ở lại một lúc rồi cũng rời đi.

Lúc ra ngoài thì gặp thầy Phương, ông cầm trên tay rất nhiều thực phẩm chức năng, nói là thuốc bổ cho Hàn Thư.

Hàn Thư từ chối: "Sắp ổn rồi, không cần đâu, phí quá đi."

Phương Chấn thầm xấu hổ, ông đang đến gần người mà con gái mình gọi người đụng, ông muốn đưa đồ ngay nhưng sợ bị từ chối nên đặt ngay cạnh cửa, xoay người trở về nhà.

Ôn Hàn đưa Hạng Noãn xuống lầu. Hạng Noãn nói: "Thầy Phương đó rất tốt."

Ôn Hàn gật đầu nói: "Thầy Phương cũng đã chăm sóc anh rất chu đáo, trước kỳ thi tuyển sinh trung học đã giúp anh học bổ túc suốt một thời gian dài." Đây cũng là một trong những lý do tại sao dù không thích hành động của Phương Tịnh Khởi nhưng anh vẫn dành cho cô một chút thể diện.

Ôn Hàn vừa đi vừa nói: "Gia đình thầy Phương nhập cư vào nửa cuối năm." Trong gia đình đó tổng cộng cũng chỉ có hai người, đương nhiên bao gồm cả Phương Tịnh Khởi, nhưng anh không nhắc đến.

Hạng Noãn không cố ý tránh mà nói thẳng: "Cho nên Phương Tịnh Khởi quyết định rời khỏi ngành công nghiệp giải trí là thật, vì để di cư sao?" Lại nói: "Khó khăn lắm mới làm ra được cơ ngơi như vậy, từ bỏ đúng thật có chút đáng tiếc, nghe nói phí đại ngôn lên đến bảy con số đấy."

Ôn Hàn nói: "Lên xe." Anh không nói nhiều thêm nữa.

Ôn Hàn đưa Hạng Noãn về nhà trước, sau đó mới đến xã tạp chí. Hứa Tĩnh Vi đã đợi một lúc lâu, nhìn thấy Ôn Hàn đến một mình, cô ấy khá thất vọng.

"Ôn phu nhân không đến đây à?"

Ôn Hàn gật đầu: "Ừm, ở nhà, tìm cô ấy có chuyện gì?"

Hứa Tĩnh Vi đưa Ôn Hàn đến phòng họp nhỏ, nói: "Tôi nhớ khuôn mặt vợ anh, anh có thể bảo cô ấy gửi cho tôi vài bức ảnh tự chụp không?"

Ôn Hàn: "Không được." Thế giới này bị cái gì vậy? Không chỉ đàn ông thèm muốn vợ anh mà ngay cả phụ nữ cũng đến chung vui.

Hứa Tĩnh Vi nói: "Đừng lo, chị đây thẳng, thẳng và thẳng. Sẽ không giật vợ cậu." Cô ấy lấy USB nhỏ từ Ôn Hàn cắm vào máy tính mở lên.

Bên trong là bản in lại "Đông Cung Phong Vân Lục".

Hứa Tĩnh Vi xem kỹ, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Ngoại truyện này ngọt ngào thật, coi bộ dạo này đại thần sống rất hạnh phúc." Cô ấy nhướng mày hoạt bát: "Khi nào cưới nhớ gửi thiệp mời cho tôi, tôi sẽ lấy SLR 30.000 tệ của nhà xuất bản quay cô dâu."

Hứa Tĩnh Vi đưa Ôn Hàn vào phòng sách chỉnh lý, in lại bìa sách tái bản, xác định lời mở đầu.

Hứa Tĩnh Vi nói: "Về hình ảnh minh họa, lãnh đạo cho rằng cần bổ sung hai bức tranh cảnh mới, vẫn sử dụng họa sĩ gốc." Cũng chính là Hạng Noãn.

Cuối cùng, Hứa Tĩnh Vi đưa cho Ôn Hàn một tờ giấy.

Trên đó là tên và bài dự thi của các tác giả tham gia Giải thưởng văn học Hoa Thăng.

Ôn Hàn nhìn lướt qua rồi trả lại cho Hứa Tĩnh Vi, tỏ vẻ đã biết nhưng không để trong lòng.

Không ai biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, cũng không thể can thiệp. Cứ cố gắng hết sức, sau đó thuận theo tự nhiên là được.

Hứa Tĩnh Vi xem qua danh sách: "Những người khác thì không nói, nhưng Triệu Văn Đình này nhất định sẽ không thể tiến vào vòng trong."

Ôn Hàn: "Không phải đã kết thúc vào cuối năm ngoái rồi sao, vẫn có thể bị khóa nữa à?"

Hứa Tĩnh Vi: "Hahahaha, đúng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...