Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 3: Khiếp sợ



Cứ như vậy, Hướng Nam vô cớ có thêm một phần nhiệm vụ nữa.

Sau này Hướng Nam mới biết, hôm đó Cao Hách đột nhiên được người giúp việc gọi điện báo xin nghỉ một tháng. Cao Hách lười phí thời gian đi tìm người thay thế nên liền trực tiếp hỏi y có muốn kiếm thêm một khoản nữa không.

Khoản thu nhập thêm Hướng Nam rất vui lòng kiếm, bởi vì Hướng Nam rất cần tiền. Công việc cũng không khó, chỉ là những lúc nghỉ giữa giờ làm thì đến chỗ ký túc xá của Cao Hách làm cơm cho hắn, thời gian nghỉ ngơi luân phiên lại giúp hắn dọn dẹp một chút.

Còn chưa bắt đầu làm Cao Hách đã trả cho y trước một tháng lương. Vốn nghĩ tháng sau phát lương mới có tiền gửi về nhà, bây giờ thì lập tức có thể gửi tiền, thế nên phần công việc này Hướng Nam rất vui sướng nhận lời.

Bởi vì dễ buồn ngủ, Cao Hách luôn phải ngủ đủ rồi mới ra khỏi cửa, nên hắn chưa từng học tiết buổi sáng.

Đồng hồ sinh học của hắn lúc nào cũng là tầm 12 giờ trưa tỉnh dậy, cho nên hắn mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, bữa trưa lúc 1pm cùng bữa tối lúc 9pm.

Cao Hách tuy tính cách có chút lạnh lùng, nhưng làm gì ăn nấy, không khó hầu hạ. Phần công việc này, Hướng Nam cảm thấy rất thuận buồm xuôi gió.

Cuối tuần, hai ngày này vừa đúng ngày nghỉ của Hướng Nam. Y buổi trưa đến ký túc xá của Cao Hách quét dọn rồi lại về ký túc xá của mình nghỉ ngơi.

Buổi chiều y đến siêu thị trong trường mua thức ăn qua làm cơm tối. Dọc đường đi, trời càng âm u không khí càng oi bức, nghe thấy tiếng sấm vang, y liền biết thời tiết thay đổi, không khỏi bước vội.

Còn chưa đến ký túc xá, mưa đã như trút nước, y vội vã nhấc đồ vật trong tay lên che đầu rồi nhanh chân chạy về ký túc xá, không ngờ còn chưa đặt chân đến tầng dưới ký túc xá đã bị một người kéo tay. Hướng Nam nhất thời không đứng vững liền nhào vào trong lòng người nọ, đồ vật rơi xuống đất, Y tập trung nhìn, ra là Trình Nam.

“Rốt cuộc cũng bắt được anh rồi.”

Hướng Nam bị cậu ta ôm trong lòng thấy cậu ta liền như động vật nhỏ lo sợ mở to hai mắt nhìn.

Trong phút chốc, Hướng Nam như vậy khiến Trình Nam thấy rất đáng yêu.

Hướng Nam phục hồi lại tinh thần liền giãy giụa chống cự, Trình Nam gia tăng lực ở hai cánh tay. Hai người so sức mạnh, thân thể dán chặt lấy nhau mà cọ sát, từ từ, hô hấp của Trình Nam trở nên nặng nề.

“Không được động nữa!” Gầm nhẹ một tiếng, bàn tay để không của Trình Nam chạm vào eo Hướng Nam ấn về phía trước. Hướng Nam đè lên bụng của Trình Nam, y hơi kinh ngạc.

Hướng Nam là đàn ông, y không thể không biết nơi mình vừa chạm vào là gì, cũng là đàn ông Trình Nam dĩ nhiên vì cọ sát lẫn nhau mà có phản ứng. Khí nóng bốc lên mặt, cảm giác muốn tránh xa của Hướng Nam càng lớn.

“Cậu buông ra.”

Giọng Hướng Nam không lớn, vừa giống như nài nỉ vừa giống như yêu cầu.

Trình Nam không để ý, mở miệng nói: “Theo tôi đi gặp Thiếu Kiệt.”

Hướng Nam có chút hoảng.

Kỳ thực so với việc muốn y đến tiền, y càng sợ chính là Thiếu Kiệt lúc thấy y luôn luôn một vẻ hùng hùng hổ hổ. Loại cảm giác mắt thấy liền nhào qua khiến y rất hoảng sợ.

“Cậu… Cậu thả tôi ra đi. Tôi…. Tôi….” Y đột nhiên nhớ tới Cao Hách, Cao Hách quen bọn họ. Như người chết đuối gặp được phao, Hướng Nam vội nói: “Tôi còn phải nhanh đi làm cơm cho Cao Hách.”

“Anh biết Cao Hách?”

Trình Nam có chút ngoài ý muốn.

Hướng Nam liều mạng gật đầu, y đem chuyện được Cao Hách thuê làm bảo mẫu tạm thời nói ra, cũng nói cả chuyện lúc trước ở quán bar làm dơ quần áo của Thiếu Kiệt.

Trình Nam không tin.

Trình Nam nhíu chặt lông mày vẻ mặt hồ nghi nhìn y, bởi vì trong mắt Trình Nam, Thiếu Kiệt tuy bốc đồng, ham chơi, nhưng không phải loại người vì một bộ quần áo mà đi truy bắt người khác, không thể nào, bởi vì căn bản là không đáng.

Thế nhưng đại thúc trước mắt….

“Cậu giúp tôi nhắn với cậu ta được không? Tôi biết bộ quần áo đó rất đắt, tôi hiện tại không có nhiều tiền như vậy. Cậu giúp tôi nói với cậu ta, để cậu ta thư thả một chút, tôi sẽ trả lại cho cậu ta từng chút một.”

Trình Nam nhìn vẻ mặt chân thành của y nhất thời nghĩ: Hãn

Giữa y cùng Thiếu Kiệt có phải có hiểu nhầm gì không….

Trình Nam ho nhẹ một tiếng, thả Hướng Nam ra, thấy Hướng Nam lập tức tránh xa cậu hơn 2m trong lòng liền khó chịu.

“Giữa hai người có thể có hiểu nhầm gì đó. Như vậy đi, tôi đi hỏi rõ ràng trước, đến lúc đó xem thế nào rồi hẵng nói tiếp.”

Cũng chỉ có thể như vậy, còn có thể thế nào nữa.

Hướng Nam vội vã gật đầu.

Trở lại phòng của Cao Hách, bên ngoài tiếng sấm đùng đoàng, Cao Hách một chút cũng không để ý.

Hắn cầm một ly vang đỏ đứng cạnh lan can ban công, tâm trạng nặng nề.

Hướng Nam thấy mưa ngày một lớn, muốn gọi hắn vào trong, nhưng do dự hồi lâu, vẫn là không dám quấy rối hắn.

Di động Cao Hách reo vang, nhận môt cuộc điện thoại, hắn vẫn như lần trước không nói gì, chờ đối phương nói xong hắn liền tắt điện thoại. Mưa càng lúc càng lớn, thấy quần áo Cao Hách đã bị mưa làm ướt đẫm Hướng Nam liền nhịn không được.

Y đi ra ban công: “Cậu vào trong đi.”

Cao Hách quay đầu lại nhìn y, không có ý đi vào, cũng không trả lời. Hướng Nam cho rằng hắn trách y lắm chuyện, không ngờ Cao Hách đột nhiên nói: “Mưa lớn, anh thu dọn phòng sách một chút đi, tối nay ở lại đây.”

Hướng Nam nghe vậy, thụ sủng nhược kinh.

Bên trong phòng sách có chiếc sofa có thể mở ra làm giường, Hướng Nam định mở sofa ra thuận tay liền đem đống sách Cao Hách đã đọc xong để trên bàn cất lên tủ sách. Không ngờ do không đủ lực, sách lần lượt từ trên bàn rơi xuống đất, Hướng Nam nhặt lại, phát hiện từ trong cuốn sách rơi ra mấy tấm ảnh chụp.

Tất cả những bức ảnh nào đều là hình Cao Hách cùng một cô gái, cười đến hạnh phúc, rất ngọt ngào, còn có bức đang hôn môi.

Đây hẳn là bạn gái của Cao Hách.

Trong lòng Hướng Nam nghĩ.

Chuông cửa bên ngoài kêu vang.

Thế nhưng kêu được vài tiếng, có vẻ Cao Hách không có ý ra mở cửa.

Hướng Nam nhíu mày đứng dậy đi ra ngoài, thấy Cao Hánh kỳ thực đang an vị trên ghế sofa trong phòng khách.

Trong lòng Hướng Nam nghĩ thanh niên thời nay sao lại lười như thế, đến cạnh cửa mở bộ đàm, khuôn mặt ngoài cửa được camera quay lại chiếu trên màn hình bộ đàm khiến Hướng Nam có chút kinh ngạc.

Đây không phải là cô gái trong ảnh của Cao Hách sao?

Y mở cửa. Kỳ quái chính là Cao Hách ngồi trong phòng khách thấy cô gái liền rất hờ hững, không tỏ vẻ gì, suy nghĩ đầu tiên của Hướng Nam chính là hai người nay có thể đang cãi nhau.

“Đây là Lena.” Cao Hách nói: “Đây là Hướng Nam.”

Hướng Nam cười cười với Lena, rồi bảo Cao Hách: “Có thể ăn cơm rồi.”

Hướng Nam nói xong liền đi vào phòng bếp, Lena hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng y, hỏi Cao Hách: “Anh ta là người hầu của anh sao?”

Lena thấy hiếu kỳ không hiểu sao Cao Hách lại mời một đại thúc về làm bảo mẫu.

“Bạn trai tôi.”

Hướng Nam đang bê bát canh đi ra nghe thấy câu này của Cao Hách thiếu chút nữa làm rơi bát.

Hơn cả Hướng Nam, Lena cũng lập tức mở to hai mắt.

Thế nhưng cô không thể nói gì thêm, chỉ liếc Hướng Nam một cái, ánh mắt phức tạp, nhưng không hề lên tiếng.

Tiếng sấm càng ngày càng lớn, mưa càng ngày càng to. Lena nói trời như vậy không về được, Cao Hách liền để cô ở lại.

Để cô ở lại, đương nhiên không thành vấn đề.

Vấn đề là…

“Tôi bảo…. Thế này được không?”

Hướng Nam do do dự dự đứng trước giường bối rồi nhìn Cao Hách đang nằm trong ổ chăn đọc sách, Cao Hách buông sách ngẩng đầu: “Anh còn chưa đi tắm.”

“À….”

Hướng Nam không tình nguyện cầm áo ngủ Cao Hách cho y mượn đi vào phòng tắm.

Đại khái lề mề tầm hơn nửa tiếng đồng hồ, Hướng Nam cũng tắm xong đi ra.

“Như vậy được không?”

Y lại hỏi.

“Thế nào?” Cao Hách đầu không ngẩng lên: “Ý anh là anh muốn ngủ cùng cô ta sao?”

Cậu nhóc này…

“Cậu biết tôi không có ý này, cô ấy không phải bạn….”

“Không phải.” Nhàn nhạt mở miệng phủ định, Cao Hách từ sau cuốn sách ngẩng đầu lên, Hướng Nam đứng trước mặt hắn khiến hắn có chút trợn tròn mắt.

Áo ngủ rộng thùng thình, làn da màu mật ong bị hun nóng mà trở nên hồng hồng, hai mắt bất an khẽ động, cánh môi ẩm ướt trơn bóng muốn mở lại thôi.

Đại thúc trước mắt, càng nhìn càng thấy…. mê người.

Cao Hách nhìn chằm chằm y, trong ánh mắt có chút tình tự bất minh đang bắt đầu chuyển động. Hướng Nam bị hắn nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn chính mình một chút, lại ngẩng lên: “Sao vậy?”

Nhắm mắt che giấu cảm xúc, Cao Hách nói: “Tướng ngủ của anh có xấu không? Anh không nên nửa đêm đạp tôi xuống giường đấy.”

“Sẽ không đâu.”

Hướng Nam bảo đảm.

Y chui vào trong ổ chăn, bởi vì khẩn trương, động tác cứng nhắc còn thêm chút câu nệ.

Y cẩn thẩn dịch người, tận lực nằm sát mép giường tránh xa Cao Hách. Cao Hách lẳng lặng ngồi ở đó nhìn y, thẳng đến khi y không động nữa, Cao Hách lúc này mới đặt sách lên tủ sách gần giường tắt đèn đi ngủ.

Hướng Nam bình thường ngủ không sâu, dễ tỉnh, hiện tại nắm trên chiếc giường xa lạ, bên cạnh còn có Cao Hách, y càng thấy khó ngủ.

Không biết giữ một tư thế cứng ngắc bao lâu, y lắng tai nghe ngoài cửa sổ hình như đã ngừng mưa.

Y nghĩ thầm: Không bằng nhân lúc này để đi về.

Thế nhưng ngẫm lại, sợ là cổng ký túc xá đã đóng rồi.

Nghe tiếng hô hấp bình ổn phía sau của Cao Hách, đoán hắn đã ngủ say, Hướng Nam cơ thể đã có chút mệt mỏi bắt đầu dự tính dậy ra sofa bên ngoài phòng khách ngủ tạm một đêm.

Y cố gắng thật nhẹ nhàng, người bên cạnh không có phản ứng gì. Y lặng lẽ ngồi dậy, không ngờ đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo về sau, lúc lấy lại tinh thần thì y đã bị người giữ chặt hai tay nằm giữa giường.

Trừ Cao Hách thì còn ai vào đây.

Chẳng lẽ là vì bị đánh thức mà tức giận?

Hướng Nam khẽ giãy giụa một chút, cảm giác hơi thở càng ngày càng gần, không rõ là tình huống gì, Hướng Nam run giọng: “Cậu… Cậu làm gì vậy?”

Hơi thở nóng bỏng, giọng nói dễ nghe, Cao Hách kề bên tai y, thấp giọng nói: “Biết rên rỉ không?”

Hướng Nam cả kinh.

“Gì?!”

QQ: Lải nhải Mọi người đọc có cảm thấy anh Hách giống anh Tím trong KnB ko?? Ta thấy rất giống a <ins class="adsbygoogle"
Chương trước Chương tiếp
Loading...