Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 13:



Sau đó Trình Lưu đứng lên, chuẩn bị rời đi sớm.   

Công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn cách tiểu khu Văn Hưng có chút xa, nếu Trình Lưu cô đã quyết định làm bạn gái ba tốt, vậy tuyệt đối không thể đến trễ.   

Bên ngoài phòng làm việc của Trình Lưu còn có một phòng làm việc khác, là phòng của Hạ Bách, anh ta giương mắt nhìn thấy cô đeo balo đựng máy tính đẩy cửa đi ra, theo bản năng hỏi: "Cô đi đâu?"   

Hành trình của cô đều do Hạ Bách sắp xếp, hôm nay không có việc cần phải đi ra ngoài.  

"Hôm nay không có việc gì." Trình Lưu bước nhanh ra ngoài, "Tôi đi tìm bạn trai."

Hạ Bách sửng sốt, mãi cho đến khi Trình Lưu biến mất trong phòng làm việc, anh mới chậm rãi phản ứng lại những gì cô vừa nói.   

Không phải trước đây cô vẫn không để ý đến bạn trai sao? Cuối cùng thì lần này trở lại đã có chuyện gì?   

......   

Trình Lưu cũng không biết tổng trợ lý của mình đang suy nghĩ cái gì, cô một đường hưng trí bừng bừng lái xe đến tiểu khu Văn Hưng, dừng ở dưới lầu nhắn tin cho bạn trai.   

Số 6: 【Tôi đến rồi! 】

Trên lầu.   

Thời điểm điện thoại di động rung lên, Quý Triều Chu đang rũ mắt ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài sạch sẽ quấn băng giấy, từng vòng từng vòng quấn quanh gốc hoa linh lan để đóng gói.   

Tối hôm qua bỏ đi ý tưởng để Quý Mộ Sơn thu hồi vệ sĩ, cuối cùng Quý Triều Chu quyết định tiếp nhận dùng vệ sĩ này, cho nên buổi sáng liền gửi tin nhắn cho cô.   

Anh muốn đến thăm Dì Vân. 

……
Trình Lưu ngồi trong xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa căn hộ, nghĩ xem đến khi nào bạn trai xuống.   

Đợi hơn mười phút, cuối cùng Trình Lưu cũng nhìn thấy bạn trai từ bên trong đi ra, nhưng mà vừa nhìn qua như vậy, liền khiến cô ngây người.   

Hôm nay bạn trai mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, cúc áo đều được cài gọn gàng, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo lá sen dựng đứng quấn cổ thon dài của anh, dưới quần đen là một đôi giày trắng, trong tay còn có hoa linh lan trắng quen thuộc.   

Anh chậm rãi từ trong bóng tối hướng ánh mặt trời đi tới, trong nháy mắt kia phảng phất như thanh niên quý tộc từ trong tranh sơn dầu thời Trung cổ đi tới.   

Rõ ràng toàn thân gần như đều được bọc kín, chỉ có nửa đoạn cổ thon dài, cùng với một đoạn cổ tay trắng nõn lộ ra.   

Nhưng Trình Lưu ngồi trong xe lại nhìn đến đầu váng mắt hoa, bạn trai cô cũng quá ... Gợi cảm.   

Cô hoàn hồn, lập tức đi ra ngoài mở cửa xe cho bạn trai, sau đó bị mỹ nhan ở cự ly gần bạo kích, làm cho Trình Lưu cảm thấy mũi nóng lên, cô theo bản năng đưa tay lau một cái, tất cả đều là máu.   

Quý Triều Chu thấy vệ sĩ đi qua mở cửa ghế lái phụ, vừa nghiêng đầu muốn nói mình ngồi phía sau, liền phát hiện vệ sĩ này đang chảy máu cam, anh nhíu mày: "Cô ... Làm sao vậy?"

Trình Lưu bịt mũi, ồm ồm nói: "Em không sao, anh ngồi vào trước."   

Quý Triều Chu vừa đóng cửa xe lại, Trình Lưu liền từ bên kia ngồi vào, cô mở hộp tay vịn ở giữa ra, liên tiếp rút ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch mũi.   

Cũng may không còn máu nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.   

Trình Lưu lại nghiêng người xoay người qua, lật lật tìm khăn ướt, lau sạch ngón tay mình.   

Thấy bạn trai bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm mình, Trình Lưu theo bản năng biện giải cho mình: "Lúc trước thức khuya hơi nhiều." Tuyệt đối không phải nhìn nhìn thấy bạn trai nên mới chảy máu cam.   

Chỉ là do cô phải làm việc cả đêm, đúng, chính là như vậy.   

Quý Triều Chu chậm rãi thu hồi ánh mắt, vệ sĩ này thoạt nhìn rất trẻ, đại khái đứa nhỏ còn quá nhỏ cho nên cần thường xuyên thức đêm chăm sóc nó.  

"Không rảnh thì có thể không đến." Quý Triều Chu nhìn ra ngoài cửa sổ thản nhiên nói, gọi đối phương tới một chuyến, nhưng mà muốn cho cô ở chỗ Quý Mộ Sơn bên kia có công bố mà thôi.   

Vừa nghe lời này, Trình Lưu lập tức nghiêm túc nói: "Em tùy thời luôn rảnh rỗi, anh có chuyện gì cũng có thể tìm em."   

Quý Triều Chu không trả lời cô, báo địa chỉ, sau đó ôm hoa linh lan, nhắm mắt dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi.   

Trình Lưu nhanh chóng nhìn thoáng qua bạn trai, không dám nhìn nhiều, cô sợ tâm tình mình kích động, lại chảy máu cam.   

Thật đáng xấu hổ!

……
Chỗ bọn họ đi có chút xa, nhưng hoàn cảnh cực tốt, cuối cùng Trình Lưu dừng xe trước một biệt thự.   

Không đợi cô mở cửa xe cho bạn trai, anh đã đi ra ngoài trước.   

Trình Lưu đành phải vội vàng đuổi theo.   

Dường như bạn trai vô cùng quen thuộc với nơi này, anh đi thẳng qua biệt thự, đi về phía khu vườn.   

Trình Lưu đi theo phía sau anh, nhìn thấy bước chân bạn trai dần dần chậm lại, cô ngước mắt nhìn về phía trước.   

Một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt ngồi trên xe lăn đang cúi người tưới nước cho hoa, tóc của bà ấy búi sau lưng, một cây trâm ngọc cắm ở giữa tóc, vành tai đeo bông tai trân châu, sườn mặt tuy gầy yếu nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp ban đầu.   

Bên cạnh còn có một hộ lý.   

"Dì Vân."   

Nghe thấy âm thanh, người phụ nữ trên xe lăn quay đầu lại, mặc dù gương mặt kia bị bệnh đau nhưng vẫn còn phong hoa như trước, bà ấy nhìn thấy Quý Triều Chu thì lộ ra nụ cười hòa ái: "Sao hôm nay lại tới đây?"   

"Không phải dì nói muốn hoa linh lan mà con trồng sao?" Quý Triều Chu tiến lên, đưa một bó hoa lan trong tay cho người phụ nữ.   

Người phụ nữ trên xe lăn cười tiếp nhận hoa linh lan, cúi đầu ngửi ngửi: "Ta chỉ nói một câu, Vân Phỉ lại đi quấy rầy con?"   

Khuôn mặt từ trước đến nay luôn thanh quý lãnh đạm của Quý Triều Chu hơi nhu hòa: "Chuyện của ngài không tính là quấy rầy."   

Trình Lưu đứng phía sau nhìn khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau, lâm vào trầm tư: Hình như bạn trai mang mình đến gặp cha mẹ, vậy mà cô lại không mang theo lễ vật.  

Lúc này người phụ nữ trên xe lăn cũng phát hiện Trình Lưu, nghiêng đầu hỏi Quý Triều Chu: "Vị này là?"   

"Vệ sĩ." Quý Triều Chu đi tới phía sau dì Vân, thay bà đẩy xe lăn.   

Vân Sắt hơi sửng sốt, nhưng hứng thú với vệ sĩ không lớn, bà muốn nói chuyện riêng với Triêu Chu nên nói với hộ lý: "Cô dẫn cô ấy vào phòng khách ngồi một chút."

Đương nhiên Trình Lưu nghe rõ bạn trai nói mình là vệ sĩ, nhưng cô không có phản ứng gì, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.   

Trước đây có một số đối tác nói, khi vợ bọn họ tức giận, thỉnh thoảng sẽ cố ý đặt tên riêng cho bọn họ, giả vờ là người lạ.   

Đây gọi là tình thú!   

Hơn nữa lần này cô đến nhà nhưng lại không mang theo quà.   

'Vệ sĩ' nghe cũng có vẻ tốt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...