Dẫn Đường Của Vua

Chương 50: | "Công Chúa" Bị Nhốt Trong Tháp Cao



Con phố bất động theo năm tháng ngưng đọng lại tựa như phong cảnh trong tranh vẽ, thứ duy nhất di chuyển chính là bóng dáng những tín đồ trên đường.

Từ sau khi vụ bê bối của Hackl được truyền ra, các tín đồ vốn rất trung thành nay lại xuất hiện, vô cùng kích động, trong đám người còn có kẻ mở màn hình phóng lên giữa không trung, trên đó có viết: "Chúng ta bị lừa rồi! Phải bắt giáo chủ xuất hiện làm rõ sai lầm của mình!" Thậm chí họ còn vọt thẳng vào khu vực sinh hoạt của những nhân viên giáo hội, tuyên bố muốn đích thân thay thần linh quét sạch những thứ ghê tởm trong đó.

Chứng kiến đoàn người lòng đầy căm phẫn này, Hackl chợt nhớ lại lời thầy anh từng nói: "Thứ bọn họ quan tâm không phải là con, mà là thân phận giáo chủ, con chẳng qua chỉ là cái giá treo cái áo bào trắng biết di động mà thôi, một ngày nào đó con bị hắt nước bẩn lên rồi sẽ bị đổi thành cái mới. Con chẳng những không phải là là độc nhất vô nhị, thậm chí ngay cả có là đám tín đồ đó cũng không bằng."

Đúng vậy thưa thầy, hôm nay coi như con thật sự hiểu rõ mọi hàm ý trong lời nói của thầy, với cung cách kế tục hàng đời này của chức vị giáo chủ, thì con chỉ là một biểu tượng, không ai quan tâm con là ai, không ai quan tâm cảm nhận của con. Anh cúi đầu nhìn những tín đồ xúm lại bên dưới cửa sổ không tiếc sức lực bày tỏ lòng căm phẫn, không nén được suy nghĩ mà cười nhạt, nét cười trào phúng nào có giống với một vị giáo sĩ nên có.

Đương lúc này, cửa phòng giam đột nhiên mở một cánh, Mục Hạ mặc đồng phục màu đen gấp rút đi vào, không đợi ông đứng vững, cánh cửa hợp kim tựa như trang mở ra nhanh chóng khép lại lần nữa, rồi khóa kín.

Thấy quan hộ vệ của mình, nụ cười của Hackl càng nhạt dần, AI đứng trước mặt từng là người bạn mà anh tin tưởng nhất, nhưng anh thật không ngờ, người bỏ đá xuống giếng lại chính là người thân cận nhất cạnh anh.

Sáu ngày trước, vì những lời đồn đãi về anh trên mạng đã đạt đến mức độ khó có thể ngăn lại, giáo hội mở một cuộc thẩm tra khẩn cấp gọi anh đến xét xử, hết thảy mọi chất vấn đều đổ lên đầu anh, toàn bộ quá trình Hackl chỉ trầm mặc không nói, mãi đến khi quan hộ vệ của anh đối địch mình.

"Tôi muốn tố cáo Bạch y giáo chủ Hackl lạm dụng chức quyền lén lút điều tra tiền giáo chủ Noah."

Âm thanh hữu lực của Mục Hạ vang vọng toàn bộ phòng xét xử, Hackl kinh ngạc nhìn Mục Hạ phát biểu, hai bên tai đều là những tiếng ong ong đầy hỗn loạn. Lời vừa nói ra, mấy lão giáo chủ ngồi trên chỗ bồi thẩm đều nhăn nhó mặt đứng dậy, cứ như chỗ ngồi của mình có kim châm vậy, qua loa xét xử một hồi, Hackl lập tức bị giam trên đỉnh tháp cao, tựa như một nàng công chúa bị rồng nhốt lại, chỉ có thể ngắm nhìn qua cửa sổ cầu nguyện.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trước khi Hackl bị nhốt anh cũng không kịp hỏi để Mục Hạ đưa ra một câu trả lời hợp lý, Tại sao? Tới tận ngày hôm nay, Hackl cũng không còn tức giận như khi đó nữa, lý do Mục Hạ làm như vậy với anh cũng đã chẳng còn quan trọng, anh không quan tâm động cơ mà AI này hại mình nữa rồi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã ngã ngũ. Anh bình tĩnh nhìn Mục Hạ, trong ánh mắt không đau khổ cũng không vui sướng, anh không còn xem AI trước mặt này là bạn nữa, với Mục Hạ mà nói thì hành động này có thể là trừng phạt mạnh nhất rồi.

Ánh mắt Mục Hạ chưa bao giờ đặt người khác vào mắt nay rõ ràng thấy được xúc cảm xa cách của Hackl, ông ngừng chân, vốn không quen biểu đạt nhưng giờ đây ông lại lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Thưa ngài, ngài có khỏe không?"

"Ông hy vọng ta khỏe hay là không khỏe?" Hai tay Hackl nắm lại đặt trên đầu gối, dáng vẻ y như "lạnh lùng lễ độ" với khách vậy.

"Thưa ngài, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện gây bất lợi cho ngài," Mục Hạ quỳ một chân trên mặt đất, có hơi áy náy giải thích, "Trước đây giáo hội đã từng có trường hợp giáo chủ lạm dụng chức quyền, căn cứ theo kinh nghiệm thì ngài sẽ không bị xử phạt nghiêm khắc mới đúng! Nhưng tôi thật không ngờ..."

"Ông thật không ngờ cái gì?" Hackl lại khá là có nhã hứng mà hỏi lại, "Ông thật không ngờ đám người bảo thủ của giáo hội sau khi nghe ông tố cáo xong, một chút cũng không thèm buông tha tôi đúng không?"

Mục Hạ cúi đầu, bực bội trả lời: "Tôi đã xem qua hồ sơ của giáo hội, tất cả trường hợp lạm dụng chức quyền thì xử nặng nhất chỉ là phạt đánh ba mươi roi thêm giam giữ ba mươi ngày, nhưng nếu như ngài cấu kết với người khác, với tội danh thế này thì ngài mới bị bãi bỏ chức vị giáo chủ. Nhưng tôi không ngờ rằng mấy trưởng lão lại không tuân thủ những trường hợp đi trước xem xét rồi quyết định mà lại tùy hứng trừng trị ngài bậy bạ!"

Đôi con ngươi Hackl co rút lại, không biết nên khóc hay cười mà nhìn quan hộ vệ đang quỳ trước mặt mình, những lời này của Mục Hạ là có ý gì, việc ông ta "phản bội" hoàn toàn là bảo toàn địa vị giáo chủ của mình à? Hackl buông lơi những ngón tay nắm chặt ra một chút, bán tín bán nghi hỏi: "Ý của ông là, ông muốn dùng tội danh lạm dụng chức quyền dời lực chú ý của bọn họ, nhưng không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què à?"

"Giáo hội quyết định dụng hình trừng phạt ngài, sau đó lại trục xuất ngài ra khỏi giáo hội..." Nói đến đây, Mục Hạ thân làm một AI cũng không khỏi nghẹn ngào. Dụng hình trừng phạt là phương thức trừng phạt tàn khốc nhất của giáo hội hoàng gia, người bị hành hình bị bắt phải cởϊ áσ trên người ra, khỏa thân chịu đòn roi, sau đó là trấn nước*, còn có cả thiêu đốt, cách thức trừng phạt này đầy máu tanh mà cũng không cần nhiều lời, chỉ cần nhắc đến bốn chữ này thì không có bất kỳ thành viên giáo hội nào là không sợ run cả. Từ lúc giáo hội phát triển đến nay chỉ vỏn vẹn có vài người tiếp nhận cách trừng phạt thống khổ không khác nào lột da thiêu đốt này, mà thầy của Hackl chính là một trong số đó, và bây giờ học sinh của ông cũng phải chịu hình phạt này, thật sự là khiến người ta hoài nghi, liệu có phải là hai thầy trò này đã bị thần linh chán ghét mà vứt bỏ rồi không, còn có người nói rằng vị trí Bạch y giáo chủ này bị nguyền rủa rồi.

*trấn nước: là một phương pháp dụng hình

"Xin lỗi ngài, tính toán của tôi đã sai so với sự thật, khiến ngài phải rơi vào tình cảnh khó khăn này, thật sự xin lỗi ngài."

"Đợi đã..." Hackl ngắt ngang lời thỉnh tội kỳ quái của Mục Hạ, hỏi, "Tại sao ông lại phải tốn công nghĩ ra cái cách thí tốt giữ xe này để cứu ta? Việc giáo hội điều tra chỉ là do đồn đãi trên mạng, ta không thừa nhận là được, nhưng sao ông lại muốn làm chuyện dư thừa này?"

Mục Hạ tuyệt không ngờ rằng Hackl lại hỏi vấn đề này, ông run rẩy một chút, lại cúi đầu, dáng vẻ khó khăn không dám mở miệng. Đột nhiên Hackl nhận ra chuyện gì đó, anh có chút kích động đứng lên, bắt lấy vai Mục Hạ ép ông phải ngẩng đầu đối diện với mình. Hackl gằn từng chữ, hỏi: "Mười năm trước ở hành tinh thứ chín, có phải là ông phát hiện ra ta?"

Mười năm trước, Hackl vẫn chỉ là phụ tá của giáo chủ, mà Mục Hạ cũng chỉ là một AI tầm thường trong đội hộ vệ của giáo chủ. Hackl làm sao cũng không ngờ rằng thì ra mười năm trước bọn họ đã gặp nhau. Mục Hạ do dự một chút, lập tức nản chí, không che giấu nữa, gật đầu đáp, "Là tôi thấy ngài trước, sau đó mới báo cho ngài Noah..."

"Thì ra là ông vì muốn giấu thay ta chuyện năm đó nên mới nghĩ ra cái chủ ý dở hơi này, chậc, quên đi..." Hackl cười khổ, "Ta đã trách nhầm ông đến bây giờ, không ngờ trong này còn có nhiều ẩn tình như vậy, đứng lên đi Mục Hạ, ông là quan hộ vệ của ta."

Sau khi hóa giải được nỗi bực dọc bất ngờ trong lòng, giọng của Hackl hòa hoãn hơn nhiều so với ban đầu, nhưng Mục Hạ vẫn không chịu nghe lời Hackl đứng lên, cứ tiếp tục quỳ đó không chịu nhúc nhích, ông ngẩng mặt lên thề thốt: "Thưa ngài, xin ngài yên tâm, để bù đắp sai sót của bản thân, tôi sẽ tận lực bảo vệ ngài, không để ngài phải chịu bất kỳ tổn thương nào."

Hackl kéo mãi vẫn khiến ông nhúc nhích được, khoanh tay nói: "Sao đây, lẽ nào ông muốn đối địch với giáo hội?"

"Tôi đã liên lạc với Manh Trảo đoàn," Không để ý vẻ mặt biến hóa của Hackl, Mục Hạ dứt khoát nói, "Bọn họ đã đến Velen rồi."

"Ông gọi bọn họ đến?"

"Ngài không hy vọng hắn đến à, thưa ngài?"

Hackl nói "bọn họ", nhưng Mục Hạ biết, trong "bọn họ" chỉ có một "hắn" mới có thể tác động đến tâm tư của Hackl. Hackl giống như nhận thua mà giơ hai tay lên, y như thừa nhận mà xoa xoa mặt, gương mặt vốn có hơi ửng đỏ khiến nhan sắc anh càng trở nên rực rỡ hơn, Mục Hạ không khỏi cúi đầu, che đi tâm tình khó hiểu nơi đáy mắt. (Ngạn: Thế méo nào tui lại thấy ông nội AI này có ý với Hackl thế kia?!! =))))))

"Bọn họ đã đến đâu rồi, ta có thể liên lạc với bọn họ không?" Hackl rất nhanh đã trở lại bình thường, nhưng từ giọng điệu của anh có thể nhận ra nỗi lòng kích động lâu ngày gặp lại người yêu của mình, còn đâu giọng nói của một giáo chủ không vương bụi trần chứ.

Mục Hạ mau mắn điều chỉnh sắc mặt cho tốt, nói: "Vì suy nghĩ cho an toàn của ngài, hiện nay vẫn không thể liên hệ, có điều xin ngài yên tâm, bọn họ sẽ đến trước khi bắt đầu dụng hình trừng phạt."

Mặc dù Mục Hạ thề thốt như thế, nhưng sự lo lắng của Hackl không ít, nhất là về thánh đường này. Có thể nói nhà thờ Saint Roland là một thánh đường "lớn" hiếm có trong toàn vũ trụ này, chỉ diện tích của nó cũng đủ có thể bao phủ hai hành tinh cỡ nhỏ, hơn nữa bên trong nhà thờ ngoại trừ giáo sĩ ra, tất cả mọi tín đồ đều bị cấm sử dụng phương tiện liên lạc.

Có tín đồ trung thành từng thử tự mình cuốc bộ từ cực nam đến cực bắc nhà thờ, thời gian tầm khoảng hai năm, cứ coi như là bây giờ mấy người lính đánh thuê bọn họ đã tiến vào nhà thờ rồi đi, cũng coi như là bọn họ biết vị trí của mình, nhưng đợi đến khi tìm được rồi có phải chỉ có thể đem tro cốt của mình cho vào hộp không?

Hơn nữa canh phòng trong giáo hội rất nghiêm ngặt, tầng càng cao thì mức độ canh phòng lại càng tăng, vì để phòng ngừa AI xâm nhập nên cả mạng mẽo cũng bị chặn hết, ở đây thậm chí cả con gián bước vào cửa cũng sẽ bị quét hình, huống chi là mấy người bọn họ còn là người sống sờ sờ ra đấy.

Hackl nhíu mày cảm thấy chuyện này không quá lạc quan cho lắm, Mục Hạ thì lại có lòng tin hơn nhiều: "Thưa ngài, ngài đừng lo lắng, đám lính đánh thuê đó sẽ có cách."

Hackl chỉ xem như Mục Hạ đang an ủi mình, nhịn không được bèn cười khổ: "Ông vốn gai mắt bọn họ mà, sao bây giờ lại quay sang nói giúp bọn họ thế?"

Mục Hạ quy củ đáp: "Tôi tin vào mắt nhìn của ngài, người ngài chú ý không thể nào là phế vật, hơn nữa hiện tại, tôi chỉ có thể tin tưởng bọn họ."

"Đúng vậy, tin tưởng." Hackl trầm ngâm, trong đầu hiện lên hình ảnh nhà thờ nhỏ ở hành tinh thứ chín, nơi đó là do tư nhân xây dựng, toàn bộ nhà thờ nhỏ được bao phủ giữa những bụi hoa tường vi hồng nhạt đều được làm từ gỗ, lúc đi trong nhà thì sàn nhà dưới chân còn phát ra vài tiếng "kẽo kẹt", một pho tượng thần linh trắng thuần được điêu khắc không mấy tinh xảo đứng sừng sững dưới cửa sổ pha lê được ráp lại, ánh sáng xuyên qua đó chiếu rọi lên bức tượng, mà vừa hay đầu của một người lại trốn sau đó, anh chỉ có thể liếc thấy vài lọn tóc vàng mềm mại lộ ra bên ngoài bức tượng.

"Thưa ngài," Thanh âm của Mục Hạ hốt nhiên đưa Hackl trở về lại hiện thực, trước mắt anh hiện lên vòng sáng trắng, sau một hồi mới hồi thần lại được, mà Mục Hạ thắc mắc lại huyên thuyên nói một tràng, "Tôi không hiểu, vì sao việc ngài lạm dụng tư quyền giáo hội lại có thể áp dụng xử phạt nghiêm khắc như thế, quả thực giống như là..." hủy thi diệt tích.

Mục Hạ nuốt những lời đại nghịch bất đạo xuống, từ lúc ở trong ở giáo hội bảo vệ giáo chủ đến tận bây giờ ông vẫn không nghi ngờ mục đích ban đầu của giáo hội, hoặc có lẽ là ông chưa từng cố gắng tìm hiểu qua, với ông mà nói thì, có người cần ông bảo vệ là đủ rồi. Nhưng suy nghĩ của nhân loại lại không đơn giản như vậy.

Hackl rũ mắt nhỏ giọng nói: "Bởi vì chuyện này sẽ trở thành uy hiếp cho họ, rồi sẽ khiến thế nhân biết rằng giáo hội cũng không thánh khiết không vương hạt bụi trần nào như ngoài mặt."

Nơi nào có người ắt có đấu tranh, nơi nào có người tức có âm mưu. Không đợi Mục Hạ nhỏ giọng hỏi rõ, cánh cửa khóa kín lại mở ra lần nữa, "leng keng" mở rộng đến mức khoảng hai người đi, một nhóm người mặc đồng phục màu đen giống Mục Hạ mặt vô cảm đi đến, không sai, bọn họ cũng là AI.

Thấy đồng sự đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Mục Hạ không phải là hàn huyên mà là cảnh giác, lúc này lại điều động nhiều AI đồng cấp bậc như vậy thật khiến người ta bất an. Không đợi ông đặt câu hỏi, lời nói của người nọ liền khiến Mục Hạ hoảng hốt: "Thưa ngài, đã đến giờ, mời theo chúng tôi."

Dụng hình trừng phạt bắt đầu rồi sao? Sao lại có thể như vậy được? Vẻ mặt Mục Hạ tức giận hẳn, không ngờ lại bị Hackl ngăn cản, Hackl tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, ta sẽ sống trở về."

Sau khi thầy ngài bị trừng phạt xong thì đã hấp hối rồi, ngài ấy bị giáo hội xử lý đưa đi đâu cũng không rõ, ngài lại còn có thể dùng cái thái độ kiên trì này là sao hả?! Mục Hạ vội vã đứng dậy đuổi theo, liền bị đồng sự ngăn ở trong phòng, cửa phòng trước mặt ông "leng keng" khép lại, Mục Hạ vốn chưa hề biết phẫn nộ là gì giờ lại như thùng thuốc nổ bị châm lửa, ông rút bội kiếm chỉ AI ngăn mình lại, nhưng lại chỉ nhận được câu nói lạnh lùng: "Anh có thể gϊếŧ chúng tôi, nhưng cho dù anh có gϊếŧ chúng tôi thì bản thân cũng không ra được, trước khi ngài Hackl kết thúc trừng phạt, anh không thể đi ra."

"Xem ra tôi bị mấy người xem thường rồi." Mục Hạ nhỏ giọng, hốt nhiên vứt bội kiếm trong tay, xông tới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...