Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma
Chương 49: Trần Cảnh "Dạy Dỗ" Từ Khiêm
"Anh, buông ra!" Hạ Ly muốn vùng vẫy khỏi bàn tay Từ Khiêm, cổ tay cũng vì thế mà đỏ quạch cả lên. Bốp! Một tiếng thật vang dội. Bàn tay xiết chặt cổ tay Hạ Ly bất giác được buông lỏng. Hạ Ly hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra thì từng cú va chạm liên tiếp kêu lên vanh vách khắp phòng bếp.1 Hai mắt Trần Cảnh đỏ ngầu từng quyền mạnh mẽ nện thẳng lên mặt Từ Khiêm. Anh chỉ mới rời mắt khỏi Hạ Ly mà tên chết tiệt này đã dám gây sự với cô, hình ảnh cô gái nhỏ yếu đuối vùng vẫy khỏi tay Từ Khiêm trực tiếp thiêu cháy một tia lí trí cuối cùng của Trần Cảnh. "Hai người làm gì vậy? Dừng tay!" Lương Cảnh Chi vừa vặn đi vào thấy được cảnh này liền cuống cuồng chạy đến kéo Trần Cảnh ra, nào ngờ mới động đến góc áo của Trần Cảnh đã bị anh hất ra một bên. Từ Khiêm bị anh đánh đến mặt mày bầm tím một quyền cũng không đánh trả nổi, Trần Cảnh lại xem như không thấy gì chỉ tiếp tục đánh. Ánh mắt anh hung ác ngang tàn cả cơ thể đều toát ra khí thế bạo ngược, ngay lúc này anh hận không thể giết chết Từ Khiêm. Hạ Ly cuối cùng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vội vàng chạy đến hướng có tiếng động. "A Cảnh, A Cảnh." Cô không thể nhìn thấy được tình hình, trong lòng lại chỉ lo lắng anh đánh nhau sẽ bị thương. Sức lực Trần Cảnh đánh người rất mạnh Hạ Ly không nhìn thấy chỉ biết bước thẳng đến phía trước mò đến cánh tay anh, lại bị anh hất sang lão đảo ngã trên đất đĩa trái cây cô cầm khư khư trên tay nảy giờ cũng rơi xuống bể nát. Xoảng... "A Cảnh..." Cô sắp khóc đến nơi rồi mặc kệ té đau, nghẹn ngào gọi anh một tiếng. Trần Cảnh chợt ngừng tay hơi thở anh rối loạn không phân biệt được mình đang ở tình huống nào, anh nghe theo tiếng nức nở xoay người lại nhìn thấy Hạ Ly đang ngồi bệch trên đất, bàn tay nhỏ nhắn toàn máu vì đập phải mảnh vỡ. "Ly Ly." Màu đỏ đánh một đòn mạnh kích thích thị giác Trần Cảnh, dần lấy lại lí trí anh ném Từ Khiêm qua một bên chạy đến quỳ rạp trước người Hạ Ly. "Ly Ly..." Hai tay anh hơi run cố nắm chặt lấy cổ tay đang tuôn máu của cô, Hạ Ly nhịn khóc đưa tay mò mẫm người anh lại không hề hay biết trên người mình bị thương. "A Cảnh, anh có sao không? Anh đánh nhau làm gì chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Trần Cảnh nắm lấy tay cô áp lên má mình. "Anh không sao, em đừng khóc." Anh tháo caravat trên cổ áo xuống buột chặt lấy vết thương của cô để cầm máu lại. Lương Cảnh Chi đỡ Từ Khiêm đã bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh, cô ta tức giận lại hơi e dè với giá trị bạo lực của Trần Cảnh. "Sao anh có thể ra tay đánh người như thế chứ?" Trần Cảnh bế Hạ Ly lên ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người kia. "Cút." "Anh!!!" Trần Cảnh không thèm nhìn cô ta anh bế Hạ Ly đi ra ngoài. "Có chuyện gì thế kia? Trời ạ, A Ly.... Từ Khiêm..." Hạ Mẫn Uyên và Lương Chi Khâm nghe được động tĩnh vội chạy vào vừa nhìn thấy là Hạ Ly được Trần Cảnh bế ra tay còn bị thương, mà Từ Khiêm bên kia cũng không khấm khá hơn chút nào. Mặc cho ba mẹ Hạ cuống cuồng không biết chuyện gì xảy ra, Trần Cảnh không thèm chào hỏi ai một mạch ôm Hạ Ly ra về. Hạ Ly lúc này mới cảm thấy đau nhưng cô không dám nói lời nào để mặc anh ôm mình đi, bởi vì lúc anh ôm cô thì cô đã cảm nhận được cơ thể căng cứng của anh. Anh là đang tức giận. Xe lái thẳng đến bệnh viện gần nhất với tốc độ kinh người, đem Hạ Ly vào phòng cấp cứu Trần Cảnh thở hỗn hển gầm lên giận dữ. "Bác sĩ đâu!" Có vài bác sĩ trực ban thấy thế tưởng là bệnh nhân nguy kịch lắm vội chạy ra, khi nhìn vết thương trên tay Hạ Ly ông ta cau mày. "Cậu hét cái gì? Cô ấy chỉ bị thương nhẹ chưa tổn thương đến gân cốt..." Ông ta còn muốn mắng lại bị ánh mắt sắt như dao của Trần Cảnh dọa cho nuốt trở về. "Băng bó cho cô ấy." "A Cảnh, em không sao." Hạ Ly nắm lấy tay anh lắc lắc đầu, cô không ngờ anh phản ứng lớn như thế chỉ có một vết cắt liền đưa cô đi cấp cứu. Ông bác sĩ làm thinh cũng không muốn đôi co với hai người, ông còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ liền gọi y tá đưa Hạ Ly vào phòng bệnh băng bó. Trần Cảnh đi theo suốt cả quá trình, anh vẫn lẵng lặng nhìn cô, thấy vết thương rách dài trên bàn tay cô tim anh lại đau nhói. "Xong rồi, về nhà tránh chạm vào nước là được." Cô y tá nhẹ nhàng băng bó cho Hạ Ly, ân cần dặn dò thêm vài câu rồi rời đi. Trần Cảnh lúc này mới chịu ngồi xuống cạnh cô, đưa tay lau sạch vệt nước mắt trên má cô anh nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi." Là anh không biết kiềm chế cảm xúc, dù từng dặn lòng không được gây ra chuyện tổn thương cô, nhưng anh không kiềm được mà mất khống chế khi thấy Từ Khiêm làm cô đau. Nhưng giờ nhìn lại, anh và Từ Khiêm có khác gì nhau đâu. Hạ Ly nắm lấy tay anh, cô lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười. "Em không sao mà." "Là anh không tốt, làm em bị thương." "A Cảnh, chuyện này không ai muốn. Em chỉ bị thương ngoài da, anh đừng tự trách nữa mà em không sao." "Thật không?" Anh hoang mang hỏi cô. Hạ Ly cười càng dịu dàng hơn, cô dang hai tay ra. "Thật mà, nếu không... anh ôm em một cái, em liền tha thứ cho anh." Trần Cảnh cuối cùng cũng mỉm cười nét âm u nơi đáy mắt biến mất, anh ôm lấy cô vào lòng. "Ly Ly, em thật tốt." Sự dịu dàng của cô chính là nổi xoa dịu lớn nhất dành cho anh. Mà bên này Lương Cảnh Chi cũng vội vàng đưa Từ Khiêm đi bệnh viện, anh ta bị Trần Cảnh đánh đến mức mặt sưng như đầu heo. "Anh nói đi, lúc đó anh đã làm gì để Trần Cảnh đánh anh ra nông nỗi này?" Từ Khiêm mím môi nhịn đau tức đến không muốn nói lời nào, lần đầu đánh nhau anh ta vậy mà một chút sức để phản đòn lại Trần Cảnh cũng không có. "Anh không nói thì tưởng em không biết hay sao?" Lương Cảnh Chi khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh một tiếng. "Em thấy anh bị đánh cũng đáng đời." "Câm miệng." Từ Khiêm bị cô ta châm chọc không nhịn được nữa, ngồi bật dậy vơ lấy bình hoa trên tủ đầu giường bệnh ném mạnh xuống đất. "Em rốt cuộc là bạn gái của anh hay là của tên khốn nạn kia hả?" Anh ta bị thương đến nông nổi này rồi mà Lương Cảnh Chi vẫn còn hơi sức mỉa mai, ngày hôm nay đối với anh ta mà nói là một ngày cực kỳ nhục nhã. Lương Cảnh Chi nhìn Từ Khiêm vì tức giận mà phong độ nho nhã thường ngày đã biến mất tăm, trên gương mặt chỉ còn lại nét vặn vẹo xấu xí. Cô ta bất giác lại nhớ đến hình ảnh Trần Cảnh vội vã ôm Hạ Ly rời đi cán cân đố kỵ trong lòng lại bắt đầu nghiêng sang một bên. "Anh còn biết mình có bạn gái sao? Vừa nghe Hạ Ly sắp đính hôn đã vội vàng chạy đi truy hỏi, để chồng sắp cưới của người ta đánh đến nhập viện. Anh còn muốn trách em?" Từ Khiêm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi, anh ta đưa tay chỉ về phía cửa. "Em đi đi. Ngay lập tức!" Anh ta rống ầm lên, Lương Cảnh Chi hừ một tiếng cũng không thèm ở lại trực tiếp xách túi bỏ đi. "Mẹ kiếp!" Từ Khiêm ném cái gối về hướng Lương Cảnh Chi vừa đi khuất, anh ta thật sự muốn xé xác Trần Cảnh ra. Một kẻ bạo ngược lại hung ác còn cố ra vẻ thanh tao, Hạ Ly gả cho Trần Cảnh không biết là phúc hay hoạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương