Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma
Chương 50: Em Có Ngại Khi Có Con Trước Lúc Kết Hôn Không? (H+)
Sau khi băng bó xong Trần Cảnh liền đưa Hạ Ly về nhà, hai người rất ăn ý không ai nhắc đến chuyện ngày hôm đó. Nhưng hai người không nhắc cũng không có nghĩa Hạ Mẫn Uyên sẽ không hỏi, hai đứa con "rể" đánh nhau đến mức nhập viện thì thử hỏi bà làm sao không sốt ruột. "A Ly, nói cho mẹ biết hôm qua xảy ra việc gì?" Hạ Ly ngồi ở phòng khách nhà Trần Cảnh bất đắc dĩ thở dài nhận điện thoại của mẹ Hạ. "Mẹ... không có việc gì mà, chỉ là có chút hiểu lầm. Tuy Trần Cảnh ra tay đánh người trước, nhưng mẹ yên tâm con sẽ đến thăm và nói chuyện rõ ràng với Từ Khiêm." "Con bé này, mẹ có bảo tất cả là tại Trần Cảnh sao? Tuy quen biết không lâu nhưng mẹ thấy tính tình thằng bé rất ổn trọng, không có chuyện nó vô cớ đánh người. Mẹ chỉ lo hai đứa sắp đính hôn, không thể có mâu thuẫn nào được." Bà đã sống hơn nửa đời người, nếu như đến tận ngày hôm qua hai đứa đánh nhau mà bà còn không nhận ra được vấn đề ở đâu thì bà sống uổng rồi. Nhưng cũng phải nói, là do bà sơ xuất đáng lý bà nên nhận ra Từ Khiêm có ý với Hạ Ly từ lâu mới phải. "Bọn con vẫn rất ổn mẹ đừng lo, về phía ba mẹ nói giúp con nhé Trần Cảnh anh ấy không cố ý..." "Được rồi được rồi, hai đứa không sao thì tốt mọi chuyện còn lại để mẹ lo. Về phần tết năm nay... hai đứa tự mình đón năm mới với nhau đi, không cần về nhà nhìn sắc mặt ai cả hai đứa cứ tận hưởng cuộc sống riêng đi ha." "Vâng, qua tết có thời gian con về thăm mẹ." Cúp máy Hạ Ly thở dài một hơi, không về ăn tết cũng tốt cô vừa có thể ở bên cạnh Trần Cảnh lại không cần về nhà chạm mặt với Lương Cảnh Chi và Từ Khiêm. Để di động lên bàn cô đứng dậy đi về phía thư phòng của Trần Cảnh gõ cửa. "A Cảnh." Anh cả chiều cứ ở mãi trong thư phòng không biết làm cái gì, hôm qua đến giờ anh rất lạ cứ trầm mặc và kiệm lời hơn trước rất nhiều. Trần Cảnh ngồi trước bàn làm việc, máy vi tính đang mở một đoạn video giám sát, có một người phụ nữ ăn mặc thời trang đang mở cửa nhà, hiển nhiên đây là một video từ camera giám sát của chung cư. Ánh mắt anh âm u không ánh sáng, cứ nhìn đăm đăm vào màn hình vi tính nói đúng hơn là người phụ nữ trong đó. Nghe được tiếng gọi của Hạ Ly, anh hơi cụp mắt đưa tay đóng máy vi tính lại đi ra ngoài mở cửa cho cô. "Sao thế em?" Có vẻ như lâu không nói chuyện nên giọng anh có chút khàn. "Tại em lâu không thấy anh ra ngoài nên đến gõ cửa, anh đang bận việc gì sao?" Trần Cảnh nắm lấy tay cô đi ra phòng khách, tay còn lại đem cửa thư phòng khoá lại. "Có chút việc ở phòng khám nhưng anh giải quyết xong cả rồi." Anh liếc mắt nhìn thấy di động trên bàn trà, lơ đãng hỏi cô: "Em vừa nói chuyện điện thoại sao?" Kéo cô ngồi lên đùi mình anh thoả mãn mà nghịch lọn tóc cô trong tay, Hạ Ly mềm mại tựa cả cơ thể vào lòng anh. "Vâng, là mẹ gọi." Tay Trần Cảnh hơi ngừng. "Chắc mẹ hỏi về việc hôm qua nhỉ? Để anh gọi điện cho mẹ xin lỗi vì ngày đó thất lễ." Hạ Ly vội nắm lấy tay anh, cô lắc đầu. "Đừng, em đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ không trách anh." Anh hạ mắt nhìn tay cô, khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ lên băng gạc vết thương này của cô là do anh gây ra, Trần Cảnh hơi ngã người ra sau. "Ly Ly, em quen biết Từ Khiêm lâu chưa?" Hạ Ly hơi bất ngờ với câu hỏi đột ngột này của anh nhưng cô vẫn thành thật trả lời. "Từ hồi đại học ạ, sao thế anh?" "Không có gì." Một tay anh vuốt ve má cô, giọng nói trầm khàn từ tính mang theo nhiều cảm xúc. "Chỉ là... em biết anh ta thích em mà, phải không?" Hạ Ly không hiểu sao lại rùng mình một cái, cô gật đầu. "Em biết, nhưng em không thích anh ta." Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô động tác vuốt ve vô cùng dịu dàng. "Em có muốn bọn họ biến mất không?" Hạ Ly nhíu mày với câu hỏi kì lạ của anh, cô chớp mắt nắm lấy bàn tay đang vuốt ve của anh khẽ cọ cọ gò má. "Mặc kệ bọn họ, dẫu sao em cũng sẽ sớm gả cho anh và thôi việc ở Tây Ảnh, đến lúc đó em sẽ ở nhà làm nội trợ không đi đâu cả, cũng sẽ không chạm mặt với bọn họ." Sát tâm cuộn trào của Trần Cảnh bị một câu "gả cho anh" của cô vỗ về ngoan ngoãn nằm yên một góc trong đáy lòng. Khoé môi anh cong lên, vòng tay ôm cô ngày càng chặt. "Vậy hôm đó Từ Khiêm tìm em để nói chuyện gì thế?" Hạ Ly nhớ tới lại tức không thôi, cô nhăn mũi khinh khỉnh nói: "Anh ta hỏi có phải em bị bác sĩ bảo cưới hay không, thật không biết não anh ta như thế làm sao có thể đỗ thủ khoa đại học năm đó." Trần Cảnh nhướng mày, đưa tay áp lên bụng cô khiến Hạ Ly giật cả mình. "Anh làm gì vậy?" "Anh muốn tưởng tượng một chút em có thai thật thì sẽ thế nào!" "Anh đừng đùa mà." Cô xấu hổ hai má hồng hồng, cô chẳng qua là chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ có một sinh mạng bé bỏng hình thành trong cơ thể mình. Trần Cảnh biết cô bắt đầu xấu hổ, anh tựa đầu lên trán cô ôn nhu hỏi: "Em có ngại nếu chúng ta có con trước khi kết hôn không?" Hạ Ly thoáng sững người trước câu hỏi nghiêm túc của anh. "Anh muốn có em bé sao, A Cảnh?" Trần Cảnh bật cười hôn lên chóp mũi cô. "Em không muốn sao?" Hạ Ly thành thật lắc đầu. "Em chỉ là chưa từng nghĩ đến, nhưng... nếu anh muốn thì em sẽ sinh cho anh." Lần này Trần Cảnh trực tiếp bật cười thành tiếng, anh sắp bị sự thành thật đáng yêu của cô làm cho ngọt ngấy cả đáy lòng. "Phải là chúng ta cùng sinh em bé chứ." "Hả!" Hạ Ly còn ngơ ngác vì câu nói của anh thì môi đã bị anh ngậm lấy, bàn tay ban đầu đặt ở bụng cô đã chui vào áo của cô xoa nắn. "Ưm." Cơ thể cô sớm bị anh khám phá đến mẫn cảm, một cái hôn một cái chạm của anh cũng có thể khiến cô run rẩy. Hai mắt Trần Cảnh nhuộm đầy lửa tình, anh bế bổng cô lên tiến thẳng về phòng ngủ, quần áo trên người cả hai sớm bị anh trút bỏ sang một bên. Một lần nữa áp người xuống cơ thể mềm mại của cô thì hơi thở của anh đã trở nên nặng nề. "Ly Ly, em yêu anh không?" Đem hai tay cô vòng lên cổ mình, anh như si như say hỏi cô. Hạ Ly cả người mềm nhũn nũng nịu gật đầu. "Yêu, rất yêu." Trần Cảnh nhếch môi ngậm lấy vành tai cô, bàn tay lại thuần thục tách hai chân cô ra dụ dỗ nói: "Vậy để anh xem em yêu anh đến mức nào..." Anh lùi về phía cúi đầu xuống hai chân cô, đầu lưỡi ấm nóng khắc hoạ nụ hoa xinh đẹp ướt át. "Ưm..." Hạ Ly rùng mình vô thức khép chân lại bị anh mạnh mẽ giữ lấy, âm thanh mê hoặc do anh tạo ra ở nơi đó khiến cô xấu hổ không thôi. Sự kích thích đến điên loạn khiến cơ thể cô như đi trên mây, bàn tay muốn đẩy anh ra như lại càng muốn anh đi vào sâu hơn. "Cảnh... đừng... ừm.." Trần Cảnh ngẩng đầu lên, tay lại không khách khí ở trước ngực cô xoa nắn, nhìn một bên còn lại như sợ nó cô đơn anh khẽ cúi đầu ngậm lấy một chút. "Ly Ly, nói đi em muốn gì nào?" Hạ Ly sớm đã không còn là thiếu nữ ngây ngô trong chuyện hoan ái, cô biết mình muốn gì lại càng biết anh muốn nghe câu nói nào. Cô vòng hai chân lên eo anh, tay lại mò đến hạ thân của anh nhẹ nhàng nắm lấy vật đã sớm cứng rắn khẽ vuốt ve. "Em muốn anh, Cảnh mau cho vào đi... em khó chịu." Nhịn xuống ham muốn như lửa thiêu, Trần Cảnh hơi nhốm người dậy nắm lấy tay cô vuốt ve lên xuống. "Thế... em tự cho nó vào đi." Hạ Ly cắn môi, xấu hổ mà đem vật nóng bỏng kia tìm đến nơi trống rỗng của bản thân mình. "Ưm." Vừa chạm vào một chút cô đã không nhịn được kêu lên, khó khăn lắm mới tìm được đúng chỗ. Trần Cảnh nhìn cô đáng thương nên không bắt nạt cô nữa, anh nhắm chuẩn rồi nhẹ nhàng cho vào hết bắt đầu đưa đẩy. "Hừ... Ly Ly... sướng không hử?" Lần này anh không mạnh bạo như những lần trước mà ngược lại sự nhẹ nhàng của anh càng khiến cô khó chịu hơn. "Anh không đeo bao có phải cảm giác thích hơn không?" Trần Cảnh tiếp tục nói lời xấu xa, Hạ Ly chỉ có thể cắn chặt răng. Nhưng anh nói đúng, lần này không dùng bao cảm giác căng trướng lại nóng bỏng này khiến cô khó tả thành lời. "Anh nên sớm không mang bao mới đúng, cảm giác em bao bọc lấy anh xiết chặt thế này mới kích thích." "Anh đừng nói nữa mà..." Hạ Ly xấu hổ đến muốn vùi mặt vào chăn lắc đầu ngoày nguậy. Trần Cảnh bật cười cũng không có ý định buông tha cô. "Ngoan, xiết chặt một chút anh muốn ra ở bên trong." Dứt lời anh áp sát lên người cô, hông lại mạnh mẽ ra vào. "Ư..." Hạ Ly theo bản năng ôm chặt lấy anh, Trần Cảnh bỗng ra vào rất nhanh ép chặt eo cô rồi bắn tất cả vào trong. Luồng nóng hổi đột ngột làm Hạ Ly rùng mình, cô vô lực bám chặt lấy vai anh. Trần Cảnh không có ý định rút ra, anh ôm cô để cô dạng chân ngồi trên đùi mình, hai điểm căng tròn trước ngực vừa vặn ở trước mặt anh. Anh vươn lưỡi liếm nhẹ một cái rồi ngậm vào miệng. Đêm nay anh muốn làm tình thật lâu để cô mang thai con anh, như thế cô vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh anh không một ai có thể mang cô đi, nổi lo sợ và bất an trong lòng đều đòi hết trên thân thể cô. Hạ Ly nghĩ mình cũng điên rồi, cô mặc kệ xấu hổ ưỡn ngực đưa đến miệng anh chính mình tự động bắt đầu làm tình. Nếu anh muốn điên thì cô sẽ điên cùng anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương