Đánh Mất Quốc Thể

Chương 19: Chương 10.1



Không khí tốt đẹp ở Hợp Phổ không được bao lâu, vài ngày sau lại bắt đầu mưa rơi. Vết thương cũ của Ứng Thiên tái phát nên chuyện nghị hòa cũng hoãn lại.

Không tới mấy ngày, tri phủ báo vua Đông di vừa hay đã đi đến biên giới.

Ứng Thiên lường trước hắn là vua của một nước, ít nhất cũng sẽ giữ thể diện, sẽ không tự mình đến nghị hòa, liền tiếp tục yên tam thoải mái dưỡng thương. Nào biết ngày thứ hai còn có hạ nhân báo lại, tên vua đó dẫn sứ thần tự mình đến, nói muốn thăm thương thế của quốc cữu.

Từ sau ngày xảy ra chuyện tín hàm, Tuân Thiệu vẫn chưa gặp Ứng Thiên, hôm nay vua Đông di đến, nàng là "Hoàng hậu tương lai"không thể không hiện thân.

Vua Đông di nhìn qua mới ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo đường đường, chỉ là dáng người có chút thấp bé. Song phương vừa ngồi xuống, hắn lập tức quang quác nói một hồi, bên cạnh sứ thần dụng tâm ghi nhớ, lại hướng Ứng Thiên chuyển đạt:

" Bệ hạ của ta nói đi từ Đông di đến Tấn quốc đường xá xa xôi, lần này làm phiền nhị vị phải đến Hợp Phổ gặp mặt, thực hổ thẹn. Nếu có cơ hội, bệ hạ của ta cũng thực hy vọng được đến Lạc Dương nhìn phong cảnh Trung Nguyên một lần."

Ứng Thiên thân mình dựa vào ghế, trên đùi đắp một tấm da chồn trắng như tuyết, nghe vậy khẽ cười nói:

"Chỉ cần là khách, quốc gia của ta tự nhiên hoan nghênh ngài tới."

Vua Đông di nghe xong chuyển đạt chỉ cười, thoạt nhìn tao nhã vô hại, tiếp theo lại sai người dâng hậu lễ, bắt đầu quan tâm thương thế của Ứng Thiên, thậm chí ngay cả Tuân Thiệu cũng có lễ vật.

Đáng tiếc Tuân Thiệu hôm qua trước mặt sứ thần Đông di đã bày ra tư thế của “ Chính cung ác độc", hôm nay cũng muốn tiếp tục bảo trì, cho dù đáp tạ khi cũng bày ra khuôn mặt lạnh.

Ngồi trong chốc lát, còn tưởng rằng đối phương sẽ cứ như vậy cáo từ, nào biết ông vua này thế nhưng muốn tiếp tục điều kiện nghị hòa lần trước.

Ứng Thiên đoán rằng bọn họ là đối với kết quả lúc trước không hài lòng, cho nên mới không cho hắn thời gian chuẩn bị, chỉ sợ là muốn lợi dụng sơ hở. Nhưng đối phương dù sao cũng là vua, không thể không nể mặt mũi, hắn chỉ còn cách tập trung tinh thần nghe sứ thần thuật lại điều kiện.

Ý tứ của vua Đông di rằng, Đông di chỉ là quốc gia hải đảo, Tấn quốc yêu cầu đền tiền quá mức lớn, thực khó có thể trả tiền. Nhưng bọn hắn cũng không phải không cho, chính là hy vọng có thể lui thời gian thư thả một chút, bọn họ trước trả tiền một nửa, còn lại một nửa qua mười năm sau ngay cả lãi cũng sẽ dâng lên.

Ý tứ của vua Đông di rằng, Đông di chỉ là quốc gia hải đảo, Tấn quốc yêu cầu đền tiền quá mức lớn, thực khó có thể trả tiền. Nhưng bọn hắn cũng không phải không cho, chính là hy vọng có thể lui thời gian thư thả một chút, bọn họ trước trả tiền một nửa, còn lại một nửa qua mười năm sau ngay cả lãi cũng sẽ dâng lên.

Ứng Thiên ngón tay vỗ nhẹ tấm da chồn, trầm mặc nói:

"Người Trung Nguyên chúng tôi vốn có câu châm ngôn gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Tấn quốc tự biết chiến loạn thường xuyên, quốc gia sẽ càng gian nan, đến nay rất ít động chạm tới quốc gia khác. Bệ hạ luôn miệng nói Đông di là quốc gia hải đảo thì tại sao lúc trước cần gì phải khiến vùng duyên hải sinh loạn, quấy nhiễu quốc dân ta? Vừa rồi bản hầu cũng nói rất rõ ràng ,Tấn quốc chúng ta cũng không dễ dàng, nói trắng ra là cũng cần tiền, cho nên đối với việc thư thả thời gian, thực là hữu tâm vô lực a."

Đông di sứ thần mặt mày nhăn lại giống như đang cố nhớ cởi nút thắt dây, cúi đầu chuyển cáo lại với vua Đông di một phen, đối phương sắc mặt cũng không tốt, trầm mặc hồi lâu không nói gì, cuối cùng đứng dậy cáo từ liền đi , nói phải đi về suy ngẫm một chút, lần tới sẽ đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Tuân Thiệu nhìn theo bóng hai người ra thư phòng, quay đầu hỏi Ứng Thiên:

"Huynh chặt đứt đường lui của bọn họ, bọn họ có thể hay không tính làm liều?"

"Cho nên ta mới kêu Nhất Thống đi điều binh a, Đông di vốn giả dối, không thể không phòng." Ứng Thiên nhìn về phía nàng nói:

"Ta còn tưởng rằng muội vừa rồi sẽ khuyên ta đáp ứng bọn họ, đi theo bên người một nữ tử, thời điểm làm việc ta đây thực lo lắng sẽ có người lòng dạ đàn bà."

Tuân Thiệu bĩu môi:

"Nằm gai nếm mật chuyện xưa ta còn biết, nếu là cho Đông di cơ hội thoải mái, chỉ sợ mười năm sau bọn họ muốn dùng điều này khích lệ dân chúng, ngược lại có ý chí chiến đấu, chẳng phải là tự tạo mầm tai họa cho mười năm sau?"

Ứng Thiên gật đầu:

"Hoàn hảo, với đại sự muội không ngốc."

Tuân Thiệu nhíu mi:

"Chẳng lẽ những sự tình khác ta đều ngốc sao?"

"Chẳng lẽ những sự tình khác ta đều ngốc sao?"

Ứng Thiên nhắm mắt dưỡng thần, lười đáp lại.

Qua buổi trưa đến buổi tối lại vẫn không có chuyện gì xảy ra. Ăn xong cơm rồi, Tuân Thiệu nhàm chán, cầm bầu rượu nhảy lên nóc nhà hóng mát uống thả cửa, trong lòng còn cân nhắc sự tình ban ngày của vua Đông di.

Lấy quốc lực bọn họ, trừ phi là muốn tự chịu diệt vong, phát động chiến tranh là không có khả năng , cho nên Ứng Thiên điều binh cũng cũng chỉ là phòng bị một chút, làm kinh sợ đối phương, khẳng định không phải sử dụng đến, cho nên hẳn là dùng không được bao lâu có thể thu hồi quân rồi đi.

Uống hết quá nửa bầu rượu, cả thể xác lẫn tinh thần đều thư sướng, nàng nằm ngửa trên mái nhà, gác tay sau đầu, nhìn bầu trời thưa thớt sao. Cách đó không xa truyền đến tiếng tiêu du dương, nặng nề uyển chuyển, ngầm như có ý hiu quạnh, trong dêm mùa thu truyển tới, bỗng nhiên khiến nàng nhớ tới những năm tháng còn ở trong quân Tây Bắc.

Ngựa chiến Quan Sơn Nguyệt, vì việc cấp bách mà thiếu niên đi...

Đang nghe tốt, Tuân Thiệu bỗng nhiên cả kinh, xoay người ngồi dậy, cảm thấy có người từ dưới hành lang dùng hết tốc lực chạy tới, cước bộ nhanh nhẹn, hiển nhiên là người mang võ nghệ.

Nàng vội vàng nhảy xuống, chỉ nhìn thấy bóng đen chợt lóe, hướng phía sau lao đi bèn lập tức đuổi theo.

Tiếng tiêu đã sớm ngừng, Tuân Thiệu đuổi theo bóng dáng kia chạy trong chốc lát, đã thấy hắn đến hậu viện, lấy đà bay qua đầu tường đi ra ngoài. Nàng không khỏi kỳ quái, người nọ là không biết mình đã bị lộ hay vẫn là sợ hãi nàng cho nên bỏ chạy? Thật lạ, chẳng lẽ tên này không có việc gì làm cho nên chạy tới phủ tri phủ đi bộ một vòng?

Nàng xoay người định đi về, bỗng nhiên nghe thấy từ xa xa Phạm Nhất Thống hô to một tiếng:

"Ai!" Tiếp theo đó là tiếng bước chân truy đuổi liên tiếp, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ đến không chỉ một người?

Không đúng... Nàng đi vài bước rồi dừng lại, giống như là kế điệu hổ ly sơn a.

Nàng chợt nhớ tới cái gì, chạy nhanh hướng chỗ ở của Ứng Thiên, quả nhiên trước cửa phòng không còn có thị vệ.

Cửa phòng mở lớn, khi nàng chạy vào, trước mắt vừa vặn mới ngã xuống một người, Ứng Thiên chậm rãi bước chân lại đây, rút ra trường kiếm từ trên người của người nọ, liếc nhìn nàng một cái:

Cửa phòng mở lớn, khi nàng chạy vào, trước mắt vừa vặn mới ngã xuống một người, Ứng Thiên chậm rãi bước chân lại đây, rút ra trường kiếm từ trên người của người nọ, liếc nhìn nàng một cái:

"Ta đánh giá quá cao vua Đông di, còn tưởng rằng hắn có cái hảo mưu kế gì, nguyên lai muốn bắt cóc ta đến ép điều kiện."

Tuân Thiệu cũng nghĩ thông :

"Khó trách hôm nay tới thăm huynh,rõ ràng là tới thăm dò."

"Bọn họ khẳng định còn có người giúp đỡ, chúng ta chạy nhanh tránh một chút."

Ứng Thiên muốn đi ra cửa, bị Tuân Thiệu ngăn lại:

" Với tốc độ này của huynh có thể chạy rất xa?"

"Kia nếu không muội lại cõng ta vậy?"

"Phi!" Tuân Thiệu đẩy hắn hướng ra sau mạn giường, vội tìm ngoại sam của hắn.

Ứng Thiên một bộ dáng ta cần ta cứ lấy:

"Giường ở ngay bên cạnh, muốn hay không ta nằm trên đó?"

"Sát thủ đều đã đến đây, huynh có thể đừng đùa được không!" Tuân Thiệu vén tóc, đưa hắn ngoại sam của chính mình, lại đem kia thi thể của sát thủ kia tha xuống dưới gầm giường, phát hiện bên hông hắn có cây sáo nhỏ, nhất thời hiểu rõ, cầm lấy thổi một tiếng rồi lại thổi tắt ánh nến nằm lên trên giường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...