Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 21: Thành thân



Hình như kiệu hoa được nâng đi một vòng lớn quanh thôn Lạc Hạp rồi mới được nâng vào Dương gia.

Tiếng người ồn ào, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng pháo chói tai…

Lâm Thanh Uyển ù ù cạc cạc đi theo dẫn dắt của Dương Thiết Trụ đi vào phòng chính bái thiên địa.

Bái thiên địa xong, Lâm Thanh Uyển được dìu tới phòng tân hôn.

Một lát sau có rất nhiều người tới phòng tân hôn.

“Vén khăn voan, vén khăn voan…” Người bên cạnh ồn ào.

Dương Thiết Trụ cầm một cái cán bên cạnh nhẹ nhàng gẩy vén khăn voan màu đỏ kia.

Lâm Thanh Uyển thật khẩn trương, không biết nên đối mặt với hắn và những người bên ngoài kia như thế nào, đành phải cúi đầu đỏ mặt ngồi yên, hai tay nắm chặt giấu sau tay áo.

Không khí im bặt một lát sau đó lại bùng lên ồn ào ầm ĩ.

“Tân nương thật xinh đẹp…”

“Thiết Trụ, tiểu tử ngươi thật có phúc khí…”

“Tiện nghi tiểu tử ngươi…”

Dương Thiết Trụ ha hả cười khúc khích, gãi gãi đầu, chỉ biết cười ngây ngô không biết nói gì.

“Được rồi được rồi, tân lang tân nương uống chén rượu giao bôi đi.”

Một tức phụ bên cạnh bưng tới một cái khay, trên khay để hai chén rượu, giữa hai chén rượu có dây tơ hồng buộc lại.

Tiếng ồn ào bên cạnh lại càng lớn hơn nữa, ngay cả đám người uống rượu bên ngoài cũng chạy vào xem.

Hai người Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ bất chấp thẹn thùng cái gì, nhanh chóng cầm chén rượu lên, tay hai người tương giao, uống rượu giao bôi.

Tức phụ bên cạnh thấy hai người Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển uống xong rượu giao bôi, nhanh chóng đuổi mấy người chạy lại xem.

“Được rồi được rồi, các ngươi mấy nam nhân thối này nhanh đi ra ngoài uống rượu đi, đừng chạy tới đây dọa tân nương.”

Phụ nhân lanh lẹ đanh đá kia chỉ hai ba câu đã đuổi hết các nam nhân ra khỏi tân phòng.

Đuổi xong đám người ồn ào kia đi, phụ nhân kia lại đi đóng cửa lại. Lúc này, trong phòng mới an tĩnh lại, chỉ còn lại mấy phụ nhân thân thích nhà mình.

“Tân nương tử, đừng thẹn thùng, ta là Nhị đường tẩu ngươi, họ Nhiếp.” Phụ nhân kia xoay đầu lại cười nói.

Nàng mặc một bộ vải xếp hồng nhạt, bên trong là áo cánh màu trắng, mắt phượng má đào, lúc cười lên trên mặt còn có hai núm đồng tiền.

“Nhị đường tẩu.” Lâm Thanh Uyển đỏ mặt gọi.

Nhiếp nhị tẩu này là nhị tức phụ nhà đệ Dương gia lão gia tử, làm người thẳng thắn tháo vát, nhanh mồm nhanh miệng, lần này đến Dương gia đảm đương nhiệm vụ Hỉ nương.

“Đây đây đây, ta giới thiệu cho ngươi.” Nhiếp nhị tẩu rất nhiệt tình: “Đây là đại tẩu ngươi Vương thị, đây là tam đệ muội Diêu thị, đây là muội muội nhỏ nhất của Thiết Trụ, tên là Nhị muội.”

Lâm Thanh Uyển nhìn lại lần lượt chào hỏi.

Đây chính là mấy người phụ nhân tương lai mỗi ngày chung đụng…

Đại tẩu Vương thị hôm nay mặc rất thể diện, mặc một bộ vải xếp dày màu đỏ tía phía dưới là một chiếc váy màu thâm, mặt tròn to, mắt nhỏ, môi dày, hiện tại con mắt đang loạn chuyển ngắm bài trí trong tân phòng.

Tam đệ muội Diêu thị là một nữ nhân thực gầy yếu, mặt dài, sắc mặt tái nhợt, mặt đầy vẻ u sầu, mặc một bộ vải xếp dày nửa mới nửa cũ, sắc mặt khiếp nhược cười với nàng.

Dương nhị muội hôm nay mặc một bộ vải xếp màu xanh biếc, phía dưới là chiếc váy xanh nhạt, mặt tròn mắt to, mặt tò mò ngắm nàng nhưng không nói gì, tựa như có vẻ rất ít nói.

Lâm Thanh Uyển không thấy kinh ngạc với cách ăn mặc của mấy người này, nàng biết ở trong này chỉ có nhà làm hỉ sự, nhóm phụ nhân mới có thể đem xiêm y tốt nhất ra mặc, ngày thường nhóm phụ nhân thôn Lạc Hạp vì để làm việc thuận tiện đều mặc quần áo vải thô, rất gọn gàng, và còn phải mặc màu tối nữa để phòng ngừa khi làm việc dính bẩn giặt không sạch được.

Giới thiệu xong thì mấy người tức phụ kia muốn đi ra hỗ trợ tiếp đón khách tới uống rượu nên mấy người nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Dĩ nhiên lúc này bên ngoài là trời tối, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.

Lâm Thanh Uyển ổn định lại tinh thần quan sát tân phòng.

Gian phòng này ước chừng 20 mét vuông, tường vôi, hình như mới quét nên vẫn còn sáng trắng.

Phòng ở được ngăn thành hai gian, bên ngoài là phòng ở và ngủ, cửa ở chính giữa, giường lò đối diện với cửa, vị trí gần cửa sổ đặt một cái bàn, trên mặt bàn để gương của nàng, gương đồng, lược và mấy thứ linh tinh, kề bên góc tường là một cái tủ quần áo, hai cái hòm xiểng của nàng đặt bên cạnh tủ, giữa nhà bày cái bàn tròn sơn đỏ, xung quanh bàn tròn đặt bốn chiếc ghế gỗ sơn đỏ.

Lâm Thanh Uyển nâng tay trái mở cánh cửa bên cạnh đó đi vào nhìn.

Là một gian phòng nhỏ, kề giường lò bên gian ngoài đặt hai cái bếp lò, một cái bếp lò trong đó không có nồi niêu đặt lên, hình như là dùng để đốt giường lò, một cái bếp lò khác để một chiếc nồi sắt lớn, bên cạnh bếp lò đặt một ít củi lửa và một cái vại nước, góc tường đặt một cái bô, một bên khác là đặt một cái thùng tắm thực lớn.

Cái thùng tắm này là nàng và Dương thị đi lên trấn trên cẩn thận lựa chọn làm đồ cưới, bởi vì nàng nghe Dương thị nói tắm rửa ở Dương gia thực không thuận tiện, người trong nhà quá nhiều, nơi tắm cũng chỉ có một chỗ.

Đang nhìn thì Dương Thiết Trụ không biết từ nơi nào đột nhiên nhô ra.

“Thích không? Ta đặc biệt bố trí đấy.”

Bởi vì biết trong đồ cưới của Lâm Thanh Uyển có một cái thùng tắm lớn, hắn đi mời thợ tới ngăn phòng ở ra làm một cái phòng tắm nhỏ, hắn còn nhanh trí đem bếp đốt giường lò vào mùa đông cũng đặt ở trong này, có thể tự mình lấy nước nấu tắm rửa, cũng có thể vào mùa đông đốt cho ấm gường lò mà không bị khói lửa bay vào.

Lâm Thanh Uyển giật mình, đỏ mặt, liếc mắt nhìn hắn.

“Sao chàng trở lại nhanh vậy?” Không phải còn chào hỏi khách nhân mời rượu sao.

Dương Thiết Trụ giơ cái khay trên tay, trên đó bày một bát cơm và một đĩa thức ăn, thức ăn có mặn có nhạt, cơm là hạt cao lương, thức ăn như vậy ở nông thôn cũng chỉ có nhà ai làm hỉ sự mới có thể ăn.

“Ta sợ nàng đói bụng nên mang ít đồ ăn tới cho nàng.”

Hai người đi ra khỏi gian phòng nhỏ, Dương Thiết Trụ đem thức ăn để trên bàn.

Còn thật săn sóc…

Lâm Thanh Uyển vẫn còn cúi đầu đứng yên, nhất thời trong lúc này cũng không biết nên làm cái gì.

Đột nhiên bị người ôm vào trong lòng thật mạnh một cái.

“Uyển Nhi, cuối cùng thì ta cũng cưới được nàng…” Dương Thiết Trụ nói liên miên cằn nhằn trên đỉnh đầu nàng, cũng chẳng biết mình đang nói cái gì: “Ta rất cao hứng… Thực kích động… Thực vui vẻ…”

Hắn nắm hai vai của nàng buông ra, ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng.

“Còn nàng?”

Mặt Lâm Thanh Uyển lập tức muốn nổ ra, ngay cả cổ cũng đỏ.

Lúng túng cả buổi mới cụp mắt nhỏ giọng nói: “Ta… Ta cũng thực vui vẻ…”

Hãm!!! Nàng là cô gái đến từ hiện đại, thế nhưng lại bị nam nhân cổ đại chất phác này nhiều lần làm đỏ mặt, đời trước nàng chưa bao giờ biết tư vị đỏ mặt là gì đâu.

Dương Thiết Trụ cao hứng lại ôm nàng vào trong lòng, trên người nóng bỏng làm Lâm Thanh Uyển chóng cả mặt.

Ôm trong chốc lát nàng đẩy hắn ra.

“Ơ kìa… Chàng không ra ngoài mời rượu khách à?”

Thế này Dương Thiết Trụ mới nhớ tới mình còn phải đi ra ngoài mời rượu, tân lang biến mất lâu quá khẳng định sẽ bị những khách nhân kia cười.

Nhanh chóng buông hai tay nhỏ giọng nói: “Ta đi mời rượu, nàng chờ ta nha.”

Ta chờ… Ta chờ ngươi cái quỷ ấy…

Lâm Thanh Uyển ngượng ngùng mắng thầm, bình tĩnh một hồi lâu mới đi đến cạnh bàn từ từ ăn cơm.

Thực ra nàng cũng không đói lắm, cả ngày hôm nay ăn hai bữa, cũng không phải làm việc gì, cả ngày ngồi yên trên kháng, Dương thị không cho nàng làm gì hết.

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Lâm Thanh Uyển giương mắt nhìn lên thì thấy Diêu thị đi vào, trong tay bưng một bàn bát.

Diêu thị nhìn thấy nàng đang ăn cơm, khiếp nhược xấu hổ nói: “Ta vốn là mang đồ ăn tới cho ngươi.” Nói xong quay người chạy đi.

Tam đệ muội này tựa hồ lá gan cũng hơi nhỏ đấy.

Lâm Thanh Uyển vừa ăn vừa nghĩ.

Cơm nước xong, Lâm Thanh Uyển nhổm dậy dọn bàn, sau đó đi tới trước gương gỡ tóc, nữ tử trong gương được nến đỏ chiếu vào, tóc dài nửa khoác, mặt nhuộm đỏ, mi mắt ngậm xuân, tựa xấu hổ lại không phải xấu hổ, tựa chau lại không phải chau…

Đêm dần khuya …

Phía ngoài tiếng ồn ào dần dần phân tán, nghe thấy tiếng vang bên ngoài, Lâm Thanh Uyển không khỏi có chút khẩn trương.

Một thoáng chốc cửa phòng bị đẩy ra, Dương Thiết Trụ mặt đỏ bừng, mắt say lờ đờ nhập nhèm được Dương Thiết Căn nâng đỡ đi tới.

Lâm Thanh Uyển nhìn thấy bộ dạng say rượu của hắn thì vội vàng lên nghênh đón.

“Nhị tẩu, Nhị ca uống nhiều quá.”

Dương Thiết Căn đem người giao cho Lâm Thanh Uyển, cúi đầu nói một câu rồi đi luôn.

Lâm Thanh Uyển đỡ Dương Thiết Trụ ngồi vào giường lò rồi xoay người đi đóng cửa.

“Sao lại uống nhiều như vậy?” Mùi rượu đầy người xông vào mũi.

Lúc này Dương Thiết Trụ chỉ biết ngây ngô cười ha hả.

“Ta dìu chàng đi tắm rửa.”

Lâm Thanh Uyển đỡ Dương Thiết Trụ lên, chuẩn bị dìu hắn đi sang gian phòng nhỏ, trên bếp lò đã có nước nàng đun sẵn lúc hắn trở lại để rửa mặt.

Lúc này Dương Thiết Trụ đột nhiên ngồi thẳng lưng, tuy rằng mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt trong trẻo, không hề giống con ma men không đi nổi vừa rồi kia một chút nào.

“Nàng dâu, để ta.” Hắn tươi cười, nụ cười hàm hậu mang chút giảo hoạt: “Ta không uống say, ta giả vờ đấy.”

Lâm Thanh Uyển đầy mặt ngạc nhiên, luôn luôn thành thật thật thà đột nhiên có hành động như vậy thật làm cho nàng phải kinh ngạc.

“Ta mà không giả bộ, hôm nay sẽ bị bọn họ chúc chết…” Hắn nhỏ giọng giải thích: “Ta sợ bọn họ nháo động phòng… Ta thì không sao cả, nhưng ta sợ bọn họ nháo nàng…”

Vừa nói xong cũng bước vào gian phòng nhỏ kia rửa mặt.

Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười vừa cảm động.

Người này thật là…

Thoáng chốc sau Dương Thiết Trụ tắm xong đi ra, người trên hắn để trần, chỉ mặc một cái quần lửng màu trắng.

Bả vai rộng lớn, bờ ngực rắn chắc, cơ bắp thực rắn chắc, vân da rõ ràng, lúc này trên cánh tay ngăm đen kia còn dính chút bọt nước…

Lâm Thanh Uyển nhìn thấy mặt lại đỏ lên.

“Nàng dâu, nàng còn nhìn ta như vậy, ta cũng không cam đoan mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu…” Dương Thiết Trụ cổ họng khô khan khàn giọng nói, trên người nóng đến kinh người.

Dương Thiết Trụ kích động mãnh liệt, hắn cảm thấy mình sắp bị nàng dâu nhìn đến điên rồi.

Vóc người của hắn cao lớn, thân mình nàng xinh xắn linh lung mềm mại không xương, hắn chỉ dùng một cánh tay liền đem cả người nàng nhấc lên ôm vào trong ngực, nâng nàng đi đến hỉ giường.

Ánh trăng chính nùng…
Chương trước Chương tiếp
Loading...