Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 28: Hà thị thêm ưu đãi?



Lâm Thanh Uyển nhìn thấy đâu chỉ là một lần, chỉ vì cho mấy đứa nhỏ tắm rửa mà Vương thị và Diêu thị xung đột với nhau.

Trẻ nhỏ đều ham chơi, cuối ngày về nhà là một thân bẩn thỉu cần phải tắm rửa. Đại phòng và Tam phòng cộng lại tổng cộng có sáu đứa nhỏ, sẽ có lúc đụng chạm nhau khi tắm rửa thôi. Lúc này Vương thị sẽ chẳng bận tâm mặt mũi Diêu thị mà ‘Đợi một chút’ đâu, cho dù là người khác vào trước rồi, chỉ cần là còn chưa bắt đầu tắm thì ngươi phải đi ra ‘đợi một chút’ cho ta.

Tính tình Diêu thị lại nhũn như con mèo con, thường thì sẽ nhường Vương thị. Có đôi khi Lâm Thanh Uyển nhìn thấy mà cảm thấy phẫn nộ nhưng không thể ra tranh hộ được.

Chuyện này nàng không tiện xen miệng vào, ngươi có thể lấy chuyện này mà nói Vương thị khi dễ người ư? Phỏng chừng vừa nói ra, Vương thị sẽ nhảy lên mà dùng ngôn từ chính nghĩa chỉ trích ngươi không ‘tôn trưởng yêu ấu’ ( trưởng là ả, ả là đại tẩu. Ấu là đứa nhỏ nhà đại phòng), lòng dạ hẹp hòi ( người khác căn bản không có ý tưởng khi dễ người), còn thêm tâm tư dơ bẩn ( là chính ngươi tâm tư dơ bẩn suy nghĩ nhiều). Chung quy người ta cũng chưa nói không cho ngươi tẩy, chỉ là khiến ngươi ‘Đợi một chút’ mà thôi.

Gặp phải kẻ không bận tâm tới mặt mũi chính mình thậm chí có thể nói là không muốn mặt người, còn các nàng muốn có mặt người khẳng định là chơi không thắng được rồi.

Lâm Thanh Uyển luôn luôn thực hành chính sách là không thể trêu vào thì ta tránh, cho nên nàng cũng muốn giúp Diêu thị ‘Trốn’, tận lực tránh phát sinh bất hòa với Vương thị.

Diêu thị không phải kẻ ngốc đương nhiên nghe hiểu tứ ba chữ ‘Thật phiền toái’ này của Lâm Thanh Uyển.

Nghĩ đến ‘Thật phiền toái’ chuyện này chuyện kia, Diêu thị liền một bụng nghẹn khuất. Nhưng trước giờ nàng là người tính tình ẩn nhẫn, chỉ đều nuốt hết vào trong bụng mình.

“Cái bộ dạng ả ta tựa như con cóc ấy, độc không chết ngươi, nhưng ghê tởm chết ngươi. Ý của ta là, không thể trêu vào ả thì ta tránh đi. Tận lực ít gặp ả thôi…” Lâm Thanh Uyển dừng lại: “… Cũng ít chịu bị khi dễ.” Đây mới là trọng điểm nàng muốn nói.

“Huống chi, Nhị Nữu Tam Nữu dần dần lớn lên chẳng nhẽ lại đi tắm chung phòng với mấy ca ca của chúng kia? Với lại trong phòng tắm không chỉ để nấu nước còn dùng để làm việc khác nữa …” Nàng hoạt bát xông lên nháy mắt với Diêu thị mấy cái: “Cho đứa nhỏ ở trong này…”

Diêu thị lập tức hiểu ra, lại bị Lâm Thanh Uyển hoạt bát chớp mắt chọc cho phì cười.

Cười xong, Diêu thị nghiêm chỉnh mặt lại nhỏ giọng nói: “Nhị tẩu, ngươi không nói ta thật không nghĩ tới chuyện này đâu.”

Lâm Thanh Uyển liếc nàng một cái nhỏ giọng nói: “Người lớn cũng coi như xong, ngươi không cảm thấy hai đứa bé Nhị Nữu Tam Nữu kia quá gầy sao? Ngươi cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ một chút, đừng cứ mãi mềm như cái bánh bao, là người thì đều có thể nặn ngươi vậy.”

Lâm Thanh Uyển đối với Diêu thị là hận gỉ sắt không thành thép vậy, nhưng là cũng có mức độ hạn định nên nàng mới nói như vậy.

Diêu thị chua xót đầy mặt lại theo thói quen cúi đầu xuống.

“Bà bà luôn nói ta là gà mái không biết đẻ trứng, cộng thêm thật sự là mấy năm nay ta lại không có động tĩnh gì. Nếu không phải là vị kia nhà ta đối xử với ta còn không tệ lắm, khả năng ta đã sớm bị hưu rồi.”

“Cũng không phải là ngươi không thể sinh, chỉ là hai năm qua chưa có bầu mà thôi. Chỉ như vậy đã bị ‘Định luận’, ngươi cũng cam tâm à?”

“Không cam lòng thì biết làm thế nào? Ta cũng vội nhưng có được đâu.” Đây chính là khúc mắc của Diêu thị cho tới nay, cũng là cái ‘Thóp’ để Hà thị và Vương thị nắm.

Đối với vấn đề này Lâm Thanh Uyển thật sự không biết nên nói cái gì.

Bất hiếu có tam, vô hậu vì đại. Hai chữ ‘Vô hậu’ này tựa như lời niệm Kim cô trêm đầu nữ nhân cổ đại vậy. Ngươi không thể không sinh con, cũng không thể sinh con gái, tốt nhất là sinh con trai, hơn nữa một đứa còn chưa đủ, phải càng nhiều càng tốt. Càng nhiều lưng ngươi càng cứng rắn, giống như Vương thị vậy.

Ngược lại, giống như Diêu thị vậy, cho dù ngươi ở nhà ăn muối, cho dù ngươi làm việc chẳng kém nam nhân, nhưng ngươi sinh không được con trai, ngươi chính là thấp hèn hơn người một bậc. Không như vậy thì sao Vương thị sẽ quang minh chính đại bắt nạt Diêu thị như vậy chứ, còn không phải ỷ vào chính mình sinh nhiều, lấy cớ tam phòng ‘vô hậu’ sẽ phải cầu nàng một đứa làm con thừa tự để kế thừa hương khói.

“Dù sao thì ta thấy ngưỡi cũng đừng nghĩ nhiều, có đôi khi việc mà ngươi không nghĩ đến thì nó lại tới.” Thuyết pháp này không phải là không có căn cứ, Lâm Thanh Uyển nhớ rõ đời trước nàng từng xem một chương trình, nội dung của nó ám chỉ, một người dùng thời gian dài thôi miên chính mình, không có việc gì cũng biến thành có việc.

“Mẹ, người ở đây sao?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Nhị Nữu.

Lâm Thanh Uyển xuống giường đi ra mở cửa.

Hai cái tiểu nha đầu vừa nhìn thấy mẹ mình liền chạy như bay lên kháng, một trái một phải gọi mẹ cực kì hăng hái.

Lâm Thanh Uyển cài chốt cửa đi tới kháng ngồi.

“Ai nha ~~ mấy đứa nhìn thấy mẹ liền không nhìn thấy nhị bá mẫu nha ~” nàng khoanh chân ngồi trên kháng giả bộ tức giận.

Trong khoảng thời gian này, nàng và Diêu thị giao tình càng thêm thâm hậu. Hai đứa nhỏ này nàng cũng yêu thương thêm, nàng cũng thực sự thích hai đứa nhỏ này, nhu thuận động lòng người.

Dương Tam Nữu nhanh chóng leo lên đùi Lâm Thanh Uyển ôm cổ nàng: “Tam Nữu cũng đến nhìn người nữa, nhị bá mẫu.”

Nhị Nữu ngượng ngùng cười nói: “Nhị Nữu không quên nhị bá mẫu nha.”

Lâm Thanh Uyển cười vặn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Nữu, cũng học giọng trẻ con nói với chúng: “Vậy được rồi, nhị bá mẫu cũng không quên các cháu nè.”

Nàng mở tủ giường lò rút một túi giấy bên trong ra: “Nhìn xem, đây là nhị bá mẫu dành cho mấy đứa đấy, là bánh ngọt hai đứa thích ăn nhất nha.”

Diêu thị trách cứ: “Ngươi lãng phí tiền mua đồ ăn vặt cho chúng nó làm gì chứ?”

Lâm Thanh Uyển khoát tay, vừa mở túi giấy lấy bánh ra phân vừa nghẹo cổ học bọn nhỏ nói chuyện.

” Là bánh ngọt Nữu Nữu thích ăn nhất nha. Nhị bá mẫu thích Nữu Nữu mới bảo Nhị bá mua bánh cho Nữu Nữu nha.”

Hai đứa Nữu lập tức cười thành một tràng: “Xấu hổ, Nhị bá mẫu bắt chước Nữu Nữu nói chuyện.”

Diêu thị cũng bị họ đùa vui vẻ theo, mím môi cười: “Nhìn ngươi kìa, ngày thường thấy ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, không ngờ là cũng biết chọc cười vậy đấy.”

Lâm Thanh Uyển cũng bị chính mình đùa cười, cười đùa với hai đứa Nữu tụm thành một đống.

Cười một lúc nàng mới ngồi thẳng dậy. Rót cho mình một cốc nước, lại rót cho Diêu thị một cốc. “Ngươi đấy, cứng nhắc vừa thôi, chơi cùng bọn nhỏ rất đáng yêu mà.”

Diêu thị nghĩ: “Cũng phải.”

Tam Nữu vừa ăn đường cao vừa mở miệng giọng điệu trẻ con nói: “Bánh ngọt ăn ngon thật. Bà nội với tiểu Thúc tiểu Cô có gà ăn, ta với tỷ tỷ có bánh ngọt ăn.”

Nhị Nữu xoay người đánh nhẹ nó một cái: “Đừng nói, bà nội nói, nói ra là bị tát.”

Lâm Thanh Uyển trầm xuống đưa mắt nhìn Diêu thị.

“Nữu Nữu, làm sao bà nội lại muốn tát?” Lâm Thanh Uyển để sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nữu, học giọng trẻ con nói.

Nhị Nữu cắn một miếng bánh nói: “Bà nội giữa trưa ăn gà, còn có Tiểu Cô cùng Tiểu Thúc Thúc trong phòng. Nữu Nữu với muội muội nhìn thấy được, bà nội nói, không được nói, nói ra bà sẽ tát.”

Suy nghĩ một chút nó lại bổ sung: “Nhị bá mẫu đừng nói ra ngoài, bằng không bà nội sẽ đánh miệng cháu và muội muội.”

Tuy trẻ con nói chuyện không đầu không đuôi nhưng ý tứ của nó thì Lâm Thanh Uyển và Diêu thị vẫn hiểu được.

Diêu thị nghe xong lập tức choáng váng: “Bọn họ ăn vụng thì cứ ăn thôi còn đòi đánh miệng bọn nhỏ làm gì?”

Lâm Thanh Uyển cũng hết chỗ nói rồi.

Một người làm bà nội, hai người làm cô cô và thúc thúc, giấu đi ăn vụng bị trẻ nhỏ nhìn thấy, chẳng những không chia một chút cho bọn nhỏ lại còn uy hiếp không cho nói ra, nói ra là ăn tát.

Vốn nàng còn cảm thấy Hà thị kia tuy có chút thiên vị thôi, nhưng ít nhất ở phương diện ăn cơm là đối xử bình đẳng, ngoại trừ Dương Học Chương mỗi lần ở nhà ăn cơm sẽ nấu hai cái trứng gà cho Dương Học Chương bổ não. Đây là thuyết pháp của Hà thị, bà nói người đọc sách cần ăn trứng gà bổ não, được rồi, nếu người ta đã nói như vậy, các nàng cũng có thể hiểu được. Những người khác đều được ăn số lượng bằng nhau, lượng cơm của nam nhân được chia nhiều hơn nữ nhân một chút.

Xem ra tất cả đó chỉ là mặt ngoài, thức ăn trong nhà chia đều lại tiết kiệm tiền bạc chỉ để bịt miệng các nàng thôi. Về phần người ta ăn ngầm cái gì thì không có quan hệ gì với các nàng cả.

Đúng là chẳng có quan hệ gì, nhưng vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy ghe tởm vậy?

Một Hà thị, một Vương thị, làm chuyện gì cũng gây phản cảm cho người ta, luôn làm cho người ta cảm thấy như có con ruồi bay vào trong miệng, làm cho người ta muốn nôn.

Lâm Thanh Uyển vừa nói cho bọn nhỏ nàng sẽ không nói ra vừa an ủi Diêu thị.

“Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, cũng không thể xông ra đại náo một trận. Ngươi cũng nhớ lâu một chút, đừng cứ thành thật như vậy mãi, người ta nói đã định lượng sẵn rồi ngươi liền tin luôn? Mọi thứ đều khóa trong phòng, ăn hay không ngươi đâu thể biết được.”

Hà thị cũng là cái kỳ ba, lương thực trong nhà quanh năm được khóa kĩ. Chỉ đến khi hết gạo mới lấy ra một ít. Đương nhiên lấy ra sẽ không đặt trong bếp, mà là đặt trong phòng bà ta, mỗi bữa cơm làm bao nhiêu bà mới đưa bấy nhiêu.

Diêu thị lau nước mắt: “Ta thật ngốc, ta nghĩ bà bà đều làm ‘Chính đại quang minh’ như vậy, ta muốn đòi cho bọn nhỏ ăn hơn không phải là đánh vào mặt bà sao? Ai biết người ta lại thêm ưu đãi ăn gà, còn muốn tát miệng con ta.”

Nàng ôm hai đứa Nữu Nữu, ủy khuất thấp giọng khóc lên: “Hai đứa nhỏ gầy thành như vậy rồi ta cũng chưa bao giờ đòi ưu đãi gì thêm cả. Đứa nhỏ lớn như vậy, ngay cả trứng gà cũng không được ăn bằng người khác.”

Hai đứa Nữu Nữu nhìn thấy mẹ mình khóc thương tâm như vậy lập tức không ăn bánh nữa lau nước mắt cho mẹ, tỉnh tỉnh mê mê nghe người lớn nói chuyện.

“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, đừng dọa tới mấy đứa nhỏ. Về sau chính ngươi cũng cảnh giác chút, ta vẫn nói câu kia, mệt người lớn cũng không thể để mệt đứa nhỏ.” Lâm Thanh Uyển vừa thở dài vừa khuyên nhủ.

Nàng cũng chỉ có thể khuyên mà thôi, chẳng lẽ lại chạy ra ngoài đối chất với Hà thị? Như vậy chỉ tổ làm chuyện bung bét thêm mà thôi.

Diêu thị hít một hơi thật sâu rồi lau nước mắt: “Ngươi nói đúng.” Nàng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta về phòng đây, lát nữa còn phải đi ra đồng chuyển lương thực.”

Lâm Thanh Uyển gật đầu tiễn Diêu thị ra cửa. Sau đó cài chốt cửa chuẩn bị ngủ một lát.
Chương trước Chương tiếp
Loading...