Dấu Chấm Câu
Chương 3
✩ CHƯƠNG 03 ✩ Kỷ Viêm đang tận hưởng cảm giác bình lặng thì chợt có tiếng sột soạt ngoài cửa, sau đó là tiếng nói chuyện khe khẽ. Hắn ngước mắt nhìn bóng người trên cửa sổ —— Hai cô nàng mặc đồng phục y tá vừa nhìn vào phòng vừa thì thào bàn tán. "Đây là phòng của Bác sĩ Đường Duy tụi này đó." Cô gái nọ khoe khoang. Một giọng nói khác hào hứng pha chút thắc mắc: "Thiệt hả? Bác sĩ Đường có vừa đẹp vừa trẻ giống lời đồn không? Nghe nói ảnh mới đăng báo cáo trên SCI*, nhiều người bàn vụ này lắm. Tui cứ tưởng là ông già râu ria xồm xoàm, hoặc bèo lắm là thanh niên hói đầu chứ." [1] SCI (Science Citation Index/ Danh mục Trích dẫn Khoa học): là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học xuất bản. "Hôm nay chắc ảnh không ở văn phòng. Xíu nữa ảnh về là bà biết liền. Bác sĩ Đường của tụi tui..." Có lẽ nhân vật chính không ở đây nên hai người vừa nói vừa bỏ đi, Kỷ Viêm không nghe rõ phần sau của cuộc trò chuyện. Bác sĩ Đường nổi tiếng ở bệnh viện vậy sao? Cũng đúng thôi, ngay cả khi không đề cập đến những thành tựu y học thì chỉ riêng khuôn mặt đó đã đủ cho các y tá trẻ mê như điếu đổ. Nghĩ đến đây, cảnh tượng vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu Kỷ Viêm —— Nắng trưa nhạt rụng trên người Đường Duy, tuy lúc đó anh khẽ nheo mắt nhưng không khó nhận ra đôi mắt ấy trong vắt như trẻ thơ. Đây là đôi mắt mà Kỷ Viêm chưa bao giờ nhìn thấy trong giới của họ. Khoé môi cong cong, nụ cười dịu dàng, môi hồng răng trắng, dường như anh từng luyện qua vô số lần trước gương mới cho ra đời nụ cười đầy sức hút như thế. Kỷ Viêm nhớ đến tấm lưng thẳng tắp và bờ vai mảnh khảnh của Đường Duy khi anh rời đi, đoạn xoa nhẹ ngón cái lên ngón trỏ trong vô thức. Dưới ánh nắng ấm áp, Kỷ Viêm nghe thấy tiếng tim đập hỗn loạn trong phút chốc. Dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang bởi tiếng nói cười của Kỷ Miểu Miểu và Đường Duy. Hắn quay đầu lại, trông thấy Đường Duy đang nắm tay Miểu Miểu. Chẳng qua không biết hai người nói gì thú vị mà khoé mắt đuôi mày của anh đều nhuốm ý cười, ánh nắng chan hoà dát lên khuôn mặt vầng hào quang be bé. Khoảnh khắc đó, Kỷ Viêm nghĩ rằng mắt mình như camera mất đi tiêu cự. Mọi thứ xung quanh mờ mịt một cách lạ thường, trong mắt hắn không còn lấy một tia sáng nào, chỉ đọng lại khuôn mặt rạng rỡ dưới cái nắng dịu dàng. Trong đầu hắn chợt hiện lên bốn chữ —— Vừa gặp đã yêu. "Cậu Kỷ, kiểm tra xong rồi. Sức khoẻ của Miểu Miểu vẫn ổn định, gia đình cứ như bình thường là được. Miểu Miểu rồi sẽ lớn lên trong vui vẻ như mọi đứa trẻ khác." Đường Duy nói, giọng vẫn dịu dàng như vừa nãy. Con ngươi Kỷ Viêm rung động, hắn cảm thấy ảo diệu quá. Nhưng rồi nghĩ tới giới nhà giàu của hắn cái gì cũng thiếu, ngoại trừ thứ gọi là vừa gặp đã yêu. Chả có gì lạ, cậu ấm mang về người nào mà chẳng "vừa gặp đã yêu"? Có lẽ đã tìm thấy cái cớ hợp lý cho mình, Kỷ Viêm trở về trạng thái thả lỏng. "Cảm ơn Bác sĩ Đường. Nghe anh tôi nói mấy năm nay anh chịu trách nhiệm về sức khoẻ của Miểu Miểu." Kỷ Viêm nói chậm rãi, giọng vừa dính vừa nhão. "Đúng vậy. Miểu Miểu rất dễ thương." Đường Duy mỉm cười, giọng nói trong trẻo. Chỉ vì một câu khen ngợi mà nhóc quỷ làm trời làm đất ở nhà đỏ bừng mặt, thiếu điều nhảy cẫng lên reo hò trong vui sướng. "Khoảng thời gian này anh hai và chị dâu không ở nhà, Miểu Miểu sẽ đi theo tôi." Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại bấm vào ứng dụng màu xanh lục, tay thoăn thoắt mở mã QR đưa cho Đường Duy, "Thêm WeChat đi, Bác sĩ Đường. Nếu sức khoẻ của Miểu Miểu có vấn đề gì thì còn liên hệ kịp thời." Đường Duy thoáng sững người, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy. Huống chi động tác của Kỷ Viêm quá trơn tru, chỉ riêng cái cớ đã đủ giả trân rồi. Miểu Miểu đã bảy tuổi, dù có bệnh tim bẩm sinh cũng không phát sinh vấn đề ngoài ý muốn. Hơn nữa, nếu thật sự xui xẻo xảy ra sự cố thì tính kịp thời của ứng dụng màu xanh lục còn kém hơn nhiều so với gọi điện thoại thông thường. Đường Duy khẽ nhướng mày, đôi mắt hấp háy cười. Tuy rằng thủ đoạn vụng về, nhưng anh vẫn lấy điện thoại thêm bạn với hắn. [2] Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy (没吃过猪肉,也见过猪跑): ý chỉ những chuyện phổ biến hoặc là tuy chưa làm nhưng đã thấy quen mắt rồi (ngạn ngữ Trung Quốc) Sau khi cả hai kết bạn, Miểu Miểu như chú chim nhỏ ríu rít bên cạnh Đường Duy. Kỷ Viêm vốn muốn dùng sức khoẻ của Miểu Miểu cốt trò chuyện với anh một lúc, chỉ có điều hắn dốt đặc bệnh tình của cô bé. Đường Duy làm bác sĩ riêng cho Miểu Miểu đã nhiều năm, nếu hắn múa rìu qua mắt thợ thì không khéo lộ đuôi mất. Người chú phông nền Kỷ Viêm nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn gật đầu: "Bác sĩ Đường, hôm nay làm phiền anh rồi. Tôi đưa Miểu Miểu về trước. Có chuyện gì anh cứ liên hệ với tôi qua WeChat." Đường Duy không giữ hắn ở lại, buổi chiều anh còn bận việc. "Cậu Kỷ lái xe cẩn thận." Đoạn anh khom lưng, xoa đầu Miểu Miểu, "Tạm biệt Miểu Miểu nhé." Thực ra, Đường Duy không để tâm đến câu nói có chuyện gì thì liên hệ của Kỷ Viêm. Đó chỉ là lời chào xã giao giữa những người trưởng thành, mọi người đều ngầm hiểu và cũng chẳng ai thật lòng nhớ tới. Về sau, Đường Duy mới biết khi đó anh đúng là không hiểu tính nết Kỷ Viêm. Hắn không mê đánh bạc cũng không ưa lãng phí thời gian, nhưng giữa cả biển người vậy mà để hắn nhặt lấy đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh. Hắn sẽ không nói cho có, dù sao muốn đưa thịt vào miệng thì phải tốn công tốn sức chứ. Một lần dẫn nhóc quỷ đi ăn KFC đã bào mòn hoàn toàn sự kiên nhẫn của Kỷ Viêm. May sao nhóc quỷ không được voi đòi tiên, được tiên đòi hắn, cuối cùng chịu về nhà tự chơi một mình. Trước tiên Kỷ Viêm mở ứng dụng xanh xanh, vừa rồi chỉ nhìn lướt qua, giờ đây về nhà mới có cơ hội nhìn kỹ ảnh đại diện của Đường Duy. Cây táo tàu* sai trái trĩu quả trong ảnh rất bắt mắt, tán lá sum suê. Chắc hẳn ảnh chụp vào mùa hè, nắng rơi xuống nhưng bị các nhánh lá cản lại trên cao. Ở những khoảng trống, nắng tiếp tục rơi. Cạnh gốc cây có một bức tường dài, hình như chưa trát thêm xi măng. Những viên gạch đỏ đã phai màu do tắm trong mưa gió lâu ngày lộ ra bên ngoài, giữa chúng là lớp bùn tràn ra từ bề mặt gạch. Một con mèo mướp* đang nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, phơi chiếc bụng nhỏ xinh dưới ánh nắng ban mai. Đôi tay xoa bụng mèo con hẳn là thuộc về Đường Duy. Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng tinh tế, bàn tay của đàn ông chỉ đẹp đến vậy là cùng. Hoá ra Bác sĩ Đường thích mèo à? Trong đầu Kỷ Viêm chợt nảy ra một ý tưởng. Đôi mắt đào hoa cong cong, hắn mở khung trò chuyện:【????Bác sĩ Đường, chúng tôi về nhà rồi.】 Có lẽ đối phương đang bận, bẵng một lúc anh mới trả lời:【????OK.】Kỷ Viêm hiểu ý không nhắn tiếp. Hắn giỏi nhất là việc này, muốn nói chuyện thì phải đúng thời điểm. Thời điểm Đường Duy nhận tin nhắn cũng chẳng phải bận rộn đến độ không ngơi tay. Anh chỉ ngạc nhiên, bởi lẽ ra cuộc đối thoại mang hơi hướm thân thiết như thế không nên xuất hiện giữa anh và Kỷ Viêm. Chắc hẳn là phép xã giao của cậu Kỷ? Anh sững người thoáng chốc, đoạn trả lời tin nhắn một cách lịch sự. Đường Duy không có thì giờ suy ngẫm ý đồ của hắn, công việc đã cuốn lấy anh đến sứt đầu mẻ trán. Anh xoay chiếc cổ cứng ngắc sang trái sang phải một lúc, đầu tiên nhìn đồng hồ treo tường, sau đó trả lời vài ba tin nhắn trên điện thoại như thường lệ. Anh rửa tay, thay quần áo, nếu không có ca mổ khẩn cấp thì công việc hôm nay tới đây là kết thúc. Thấy trời chưa sập tối, Đường Duy bèn lái chiếc Polo nhỏ của mình đến chợ đầu mối. Từ khi chọn công việc bác sĩ, anh đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc sống bận rộn nửa đời sau. Thật ra, nhịp sống của Đường Duy khá chậm chạp và buồn tẻ. Thuở đi học thì cắm đầu trong hàng loạt thí nghiệm, luận văn và thực tập; đến khi đi làm thì đứng ở phòng mổ hết ca này tới ca khác. Làm việc cả ngày, anh còn sức đâu cho đam mê. Hoặc có thể do tính cách riêng nên dù rảnh rỗi, anh cũng không thể sống một cuộc sống muôn màu muôn vẻ như giới trẻ ngày nay. Vào những ngày không cần tăng ca, dạo chợ đầu mối và tự nấu một bữa ăn là thú tiêu khiển duy nhất mà Đường Duy thích. Chợ đầu mối của thành thị là nơi phản ánh rõ nhất văn hoá và thói quen ăn uống của người dân địa phương. Ở đây, bạn có thể nghe thấy tiếng gọi hồ hởi của cô chú bán hàng, dáng vẻ hối hả của bậc cha mẹ mua cá mua rau cho con cái, và cả những tiếng trả giá hay trêu đùa của các ông cụ bà cụ. Trong không khí náo nhiệt toát lên mùi rau xanh và thực phẩm sống, Đường Duy hít một hơi thật sâu. Đây là mùi pháo hoa mang đậm hương vị đời thường nhất của nhân gian, còn là sợi dây gắn kết sâu sắc giữa con người với con người, luôn gợi cho ta nỗi nhớ về quê hương nguồn cội. Về nhà, Đường Duy nhìn lướt qua màn hình điện thoại thì phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc. Anh nhíu mày, với vòng xã giao nhỏ bé như lỗ kim của mình thì không ai tìm anh vào lúc này cả. Nếu bệnh viện có việc, y tá đã gọi trực tiếp cho anh. Đường Duy nghĩ, chắc hẳn là những tin nhắn quảng cáo hoặc là thứ không quan trọng. Anh sạc điện thoại, rồi đi thẳng vào bếp.* Kỷ Viêm ở đầu bên kia vừa lướt Weibo, vừa thỉnh thoảng mò sang giao diện trò chuyện. Bác sĩ Đường vẫn tăng ca ư? Một khi đã xác định đó là vừa gặp đã yêu thì Kỷ Viêm chưa bao giờ là tuýp người đi làm khó dục vọng của mình. Hôm qua vừa về nhà, hắn đã kiểm tra lý lịch của Bác sĩ Đường. Sau khi đọc hết các bản báo cáo nghiên cứu của Đường Duy, phải nói rằng Bác sĩ Đường là một người càng tìm hiểu thì càng hấp dẫn. Kỷ Viêm canh ngay giờ tan tầm gửi tin nhắn cho anh. Hắn lấy hình đại diện làm cái cớ, nhưng Đường Duy đã lâu không hồi âm. Kỷ Viêm nhìn khung trò chuyện trắng bóc, mặt mày nhăn nhúm lại. Mãi đến khi ăn xong bữa tối, chạy bộ ban đêm và thay đồ tắm rửa, Đường Duy mới nhớ đến hai tin nhắn hãy còn chưa đọc. Anh mở WeChat thì thấy tên Kỷ Viêm đứng đầu lịch sử trò chuyện, bên cạnh là con số hai màu đỏ. 【????Bác sĩ Đường, anh thích mèo hả? Tôi thấy ảnh đại diện của anh là hình mèo con.】 【????Miểu Miểu cũng thích mèo. Sức khoẻ của con bé có nuôi mèo được không?】 Đường Duy đứng trên lập trường của một bác sĩ chuyên nghiệp để tư vấn:【????Xin lỗi, bây giờ tôi mới xem điện thoại. Miểu Miểu nuôi mèo được, nhưng nên chọn mấy bé ngoan ngoãn thôi.】 Khoảng mười phút sau, điện thoại nhận được tin nhắn trả lời:【????Cảm ơn Bác sĩ Đường. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm để bàn chuyện nuôi mèo.】 Với sự giúp đỡ của chú mèo không tên, Kỷ Viêm đã làm nên chuyện lớn với Đường Duy. Dẫu Đường Duy có khờ khạo cách mấy cũng nhận ra mục đích tán dóc của Kỷ Viêm không liên quan đến con mèo, huống chi chỉ số thông minh của anh chẳng hề thấp. Trông Kỷ Viêm không giống một người thích tám nhảm, nhưng hắn luôn có thể gợi lên nhiều chủ đề trong cuộc trò chuyện. Thoáng đó mà đã một giờ trôi qua. Đường Duy có tính tự kỷ luật rất cao, nói tính anh cứng nhắc cũng không ngoa. Anh ngước mắt nhìn đồng hồ, hôm nay vẫn còn một cuốn sách cần đọc xong. Bấy giờ, anh mới vội kết thúc cuộc trò chuyện với Kỷ Viêm. Hết chương 03 Chú thích:[3] Cây Táo Tàu[4] Mèo Mướp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương