Dấu Chấm Câu
Chương 4
✩ CHƯƠNG 04 ✩ Người ngoài cho rằng bác sĩ là một nghề vô cùng thiêng liêng, gia đình có con em làm bác sĩ thì phải nở mặt nở mũi. Song chỉ có người trong cuộc mới biết, bác sĩ chẳng thần thánh như mọi người vẫn tưởng. Họ cũng là những người bình thường, hai mắt một mũi một miệng, chẳng có ba đầu sáu tay. Kiểu công việc đòi hỏi tính tập trung và cường độ cao như bác sĩ thật sự khác hẳn với đánh giá từ bên ngoài. Đường Duy duỗi tấm lưng mỏi nhừ. Hôm nay anh đã hoàn toàn kiệt sức sau ba ca phẫu thuật lớn, bây giờ chỉ muốn về nhà ăn cơm hộp cho qua bữa. Đường Duy vừa mở khoá xe trong gara thì nghe thấy có người gọi một tiếng Bác sĩ Đường. Giọng nói có phần quen tai, nhưng anh không nhớ ngay đó là ai. Đường Duy quay đầu, thấy Kỷ Viêm mặc sơ mi trắng đeo kính râm đen đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe vẫy tay chào anh. Có lẽ bãi đỗ xe không mấy thông thoáng nên Kỷ Viêm xắn tay áo lên, cổ tay trăng trắng tức khắc đập vào mắt Đường Duy. Thoạt nhìn đôi tay này chưa hề làm việc nặng, các ngón tay dài hiện rõ khớp xương ẩn giấu cảm giác mạnh mẽ. Anh sững sờ, không ngờ gặp phải Kỷ Viêm ở bãi đỗ xe bệnh viện. Chắc hẳn chờ mãi mà không thấy Đường Duy lên tiếng, Kỷ Viêm gọi tên anh thêm lần nữa. Lúc này, Đường Duy mới cất bước đến gần hắn. "Trùng hợp vậy, cậu Kỷ." Đường Duy mỉm cười, chào hỏi lịch sự trước. "Không trùng hợp, tôi cố ý tới đây." Kỷ Viêm đeo kính râm nên Đường Duy không thấy đôi mắt đào hoa ẩn tình, mà chỉ trông thấy hàm răng trắng đều của hắn lộ ra qua nụ cười tươi rói. Đường Duy không rõ ba chữ "không trùng hợp" có ý gì. Anh nhìn Kỷ Viêm với ánh mắt khó hiểu. Kỷ Viêm giải thích: "Hôm qua tôi có nói trên WeChat, hôm nào mời anh ăn cơm. Đúng lúc bữa nay tôi rảnh nên lái xe tới đây tìm anh." Sợ Đường Duy từ chối, Kỷ Viêm bèn nói tiếp, "Ai dè Bác sĩ Đường bận quá. Tôi chờ nãy giờ mà không thấy anh trả lời WeChat." Giọng Kỷ Viêm buồn buồn tủi tủi, nhưng đây không phải là cái cớ để hắn đến tìm Đường Duy một cách đột ngột. Mối quan hệ giữa hai người chưa thân tới nỗi có thể tìm anh mà không cần báo trước. Khuôn mặt Đường Duy thoáng vẻ bực bội. Hôm nay anh rất mệt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho lại sức. Nhưng lời mời thình lình của hắn làm anh không kịp trở tay. Muốn về nhà nghỉ ngơi là thật, mà kế hoạch bị phá rối nên khó chịu cũng là thật. Phép lịch sự tối thiểu khiến Đường Duy không nói nên lời từ chối trực tiếp, song về mặt tình cảm thì Đường Duy không muốn thân với Kỷ Viêm. Anh thôi cười, nhìn Kỷ Viêm với ánh mắt dò xét. Kỷ Viêm không tránh. Hai người nhìn nhau qua cặp kính râm một lúc, đôi mắt đào hoa của Kỷ Viêm bỗng cụp xuống: "Bác sĩ Đường, hay là để tôi đưa anh về nhà vậy." Đường Duy thở dài khoá xe lại, cam chịu ngồi vào ghế lái phụ: "Đi thôi." "Bác sĩ Đường, nhà anh ở đâu?" Giọng Kỷ Viêm càng đáng thương hơn nữa. "Cậu đặt bàn chưa?" Phải nói rằng khuôn mặt đẹp trai có đôi khi rất hữu dụng, đặc biệt là đối với những người đồng tính như Đường Duy. Đường Duy vừa dứt lời, Kỷ Viêm đã cười toe toét. Hắn vừa khởi động xe vừa hào hứng nói: "Đương nhiên đặt rồi!" Dường như giao thông ở Bắc Thành luôn rơi vào tình trạng ùn tắc, rõ ràng đã quá giờ cao điểm buổi tối nhưng xe cộ vẫn tấp nập trên đường. Ban đầu Đường Duy còn thỉnh thoảng đáp lại vài câu với Kỷ Viêm, sau đó hắn lo lái xe nên không lên tiếng, cộng với cơn mỏi mệt hoành hành khiến anh từ từ nhắm mắt lại. Khoảnh khắc mở mắt ra, Đường Duy sửng sốt vì không rõ mình đang ở đâu. Anh chợt va phải đôi mắt đào hoa khẽ nheo của Kỷ Viêm, nghe cả giọng nói trầm thấp của hắn: "Bác sĩ Đường tỉnh rồi à?" Bấy giờ Đường Duy mới nhận ra đây là năm nào, còn mình thì đang ở đâu. Anh nhắm mắt nhéo sống mũi, trong giọng điệu chứa ý xin lỗi: "Tôi ngủ bao lâu rồi? Sao cậu Kỷ không gọi tôi?" "Vừa tới thôi. Tôi thấy anh ngủ ngon quá nên không dám gọi."* Đường Duy chưa từng đến nhà hàng này, song anh đã nghe các y tá thảo luận về nó. Họ nói rằng nơi đây là thiên đường của các cặp đôi. Nhà hàng chỉ dành cho hội viên và muốn ăn thì phải đặt trước. Thật ra chẳng phải Đường Duy không có điều kiện tài chính mà là anh ngại phiền phức, giả dụ có thời gian thì anh thích nấu nướng ở nhà hơn. Phong cách trang trí chủ đạo của nhà hàng theo tông xanh Địa Trung Hải, tạo cảm giác dễ chịu và thân mật cho mọi người. Đáng lẽ màu xanh này kết hợp với ánh đèn rực rỡ sẽ làm thực khách có tâm trạng tươi vui hơn khi dùng bữa. Nhà hàng này thì ngược lại, chẳng những không có đèn chính mà các đèn nhỏ đặt rải rác xung quanh cũng không sáng. Không gian mờ tối phối với âm nhạc du dương tự khắc mang hơi thở tình tứ mập mờ. Dù không có phòng riêng nhưng khoảng cách và tấm chắn giữa mỗi ghế được thiết kế đúng chuẩn, vừa đảm bảo sự riêng tư mà vẫn giữ trọn yếu tố thân mật. Nếu các cặp đôi muốn hẹn hò thì đây quả thật là một nơi hoàn toàn phù hợp. Hai người vừa bước vào đã có nhân viên phục vụ dẫn tới gian trong. Kỷ Viêm đưa thực đơn cho Đường Duy: "Bác sĩ Đường xem menu đi, anh có kỵ món nào không?" Đường Duy chọn vài món, Kỷ Viêm gọi thêm nước uống và mấy món nữa. Hầu hết các cuộc trò chuyện giữa hai người đều do Kỷ Viêm tạo chủ đề, không phải Đường Duy cao ngạo lạnh lùng mà anh thật tình hiếm khi giao lưu với người khác. Chỉ có điều Kỷ Viêm hình như có vấn đề với ảnh đại diện của anh, dăm ba câu đã trở lại chủ đề con mèo. "Bác sĩ Đường, anh không nuôi con mèo trong ảnh thật hả?" Đường Duy đã trả lời ngắn gọn câu hỏi này trên WeChat. Anh mỉm cười, nói: "Ừ, tôi không nuôi thật mà. Trong ảnh là nhà của ông tôi, còn nó là mèo hoang thôi. Nó xem nhà tôi như nơi tránh gió với cho ăn. Mỗi ngày đúng giờ thì đến, ăn xong thì đi." "Bác sĩ Đường, vậy anh có tính nuôi nó không?" "Hồi đó đi học suốt, bây giờ đi làm thì còn bận hơn. Vả lại mèo hoang không thích nuôi trong nhà đâu." Hai người trao đổi với nhau đôi câu về chủ đề nuôi mèo. Nói chung kênh EQ của Kỷ Viêm vẫn online, nên Đường Duy không hề khó chịu trong suốt cuộc trò chuyện. Đây cũng coi như trong cái rủi có cái may, nếu người trước mặt không giỏi ăn nói thì trạng thái hôm nay của Đường Duy e rằng không đỡ nổi. Cả hai đang nói về những câu chuyện thú vị mà họ gặp phải thuở đại học. Chợt, Kỷ Viêm hỏi: "Bác sĩ Đường vẫn một mình sao?" Đây là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa hai người, hỏi một vấn đề cá nhân ngay lúc này có phải đã quá nóng vội rồi không? Hơn nữa Kỷ Viêm luôn là người nói chuyện có chừng mực, đột nhiên đổi sang chủ đề này khó tránh khỏi Đường Duy ngỡ ngàng. Anh nhướng mày: "Sao vậy? Cậu Kỷ còn có sở thích làm mai à?" Kỷ Viêm bỗng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hắn cúi đầu, ghé sát bên tai Đường Duy. Phản ứng đầu tiên của Đường Duy không phải là đối phương có hành vi bất lịch sự, mà nghĩ rằng làn da người nọ thật đẹp. Ngay cả khi kề sát thế này cũng không thấy bất kỳ lỗ chân lông nào, chỉ có một lớp lông tơ rất mịn trên mặt hắn dưới ánh đèn mờ ảo. Kỷ Viêm nói, giọng dinh dính như ngậm đường trong miệng song nhả chữ lại rõ ràng vô cùng: "Bác sĩ Đường à, không biết đã có ai nói với anh chưa. Anh đó, là một người càng tiếp xúc thì càng hấp dẫn." Kỷ Viêm, người này rất táo bạo. Thực ra trong ngày đầu tiên trò chuyện, Đường Duy đã nhìn thấu Kỷ Viêm có ý với mình. Mấy năm gần đây, không phải chỉ có mỗi hắn ngỏ ý muốn tìm hiểu Đường Duy, chẳng qua kết quả cuối cùng đều chùn bước trước nhịp sống nhạt nhẽo của anh. Anh hãy còn nhớ có người bảo mình giống ông cụ non, chưa chi đã sống cuộc đời về hưu trước mấy chục năm, dẫu mặt mũi ưa nhìn cỡ nào cũng không thể gánh nổi tính tình cứng nhắc. Hơn nữa, Kỷ Viêm không phù hợp với anh. Vốn dĩ anh cho rằng Kỷ Viêm cũng giống mấy người trước, vừa tiếp xúc đã lựa chọn từ bỏ. Nhưng cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ. Và... Kỷ Viêm là bất ngờ lớn nhất trong đời anh. Đường Duy nhẹ nhàng lùi về sau: "Từng có, nhưng cuối cùng chẳng đi đến đâu." Người trưởng thành lời ít ý nhiều. Kỷ Viêm ngồi trở lại vị trí của mình, khéo léo chuyển đề tài mới. Sau bữa ăn đó, Kỷ Viêm không còn nhắc về những chủ đề tế nhị. Đường Duy cho rằng mình đã nói rõ ràng, mọi thứ dừng ở đây có lẽ là kết quả tốt nhất giữa hai người. Nhưng anh đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Kỷ Viêm. Dạo gần đây Kỷ Viêm vẫn liên lạc WeChat với Đường Duy như không hề có chuyện gì xảy ra. Mỗi lần tìm anh đều canh chuẩn thời gian rảnh rỗi, nội dung trò chuyện chỉ dừng lại với những đề tài thường gặp ở bạn bè, thỉnh thoảng còn pha trò vô thưởng vô phạt. Tiến lui đều có chừng mực*, khiến Đường Duy không thể nói lời từ chối. [1] Tiến lui đều có chừng mực: Bản gốc là "进退有度" (Tiến thối hữu độ) ý là tiến lên hay lui xuống đều dừng ở mức độ vừa phải (thành ngữ) Đường Duy cũng không vội, một ngày nào đó Kỷ Viêm sẽ mất cảm giác mới mẻ với anh thôi. Chẳng phải anh cho rằng bản thân mình thiếu sức hấp dẫn, mà vì Kỷ Viêm trông không giống một người chịu nổi sự cô đơn. Hai con người với tính cách hoàn toàn trái ngược rất khó tìm được tiếng nói chung —— Một sôi nổi một yên tĩnh, ắt hẳn phải có người luôn nhường nhịn người còn lại. Đường Duy thì không thích vậy. Tình yêu trong quan niệm của Đường Duy là một thứ xa xỉ nhất trần đời, không phải chỉ cần là có. Anh vẫn không hiểu vì sao một người sẽ nảy sinh tình cảm với một người, sẽ coi hết thảy khuyết điểm của đối phương là điều dễ thương, sẽ không ngừng thoả hiệp cho đến khi mọi góc cạnh của mình bị mài mòn vừa vặn với đối phương. Và cuối cùng, cả hai còn hân hoan nắm tay nhau đi đến tận cùng trái đất. Dòng suy nghĩ miên man trôi về xa xa, Đường Duy chợt nghĩ về bạn đời tương lai của mình. Trong trí tưởng tượng của anh, người nọ hẳn là một giáo sư tao nhã và hiền hoà, kỷ luật và đằm tính. Tuy hai người thường bận rộn công việc vì mang trong mình những sứ mệnh riêng, nhưng cả hai vẫn thấu hiểu lẫn nhau. Hễ nhàn rỗi thì hai người đọc sách thưởng trà, tản bộ ngắm hoa, đôi khi còn chia sẻ những điều thú vị trong công việc hay mẩu chuyện nho nhỏ nơi sách báo. Đường Duy biết nó khó lắm, vì thế anh đã chuẩn bị tâm lý ở một mình suốt đời. Hôm nay vừa rời bàn mổ, Đường Duy đã thấy tin nhắn của Kỷ Viêm hiển thị trên màn hình khoá điện thoại. Anh không mở xem mà cất điện thoại vào túi. Đang đi về hướng phòng làm việc thì anh nghe thấy tiếng xô đẩy và tiếng người huyên náo. Đường Duy chạy vội về trước, muốn xem đã xảy ra chuyện gì mà gây ầm ĩ cả trong bệnh viện. Chợt, một y tá chạy tới ngăn anh lại với đôi mắt đỏ hoe: "Bác sĩ Đường, anh đừng tới đó." "Chuyện gì vậy?" "Người nhà bệnh nhân hôm qua tới." Đầu tóc cô y tá bù xù, hiển nhiên là vừa trải qua cơn sóng gió. Anh biết bệnh nhân cô y tá nhắc đến là ai, hôm qua người nọ "không xuống bàn mổ". Song những ca phẫu thuật thế này vốn có độ nguy hiểm nhất định, người già lớn tuổi không qua nổi âu cũng là chuyện bình thường. Đường Duy nhíu mày: "Trước khi mổ đã nói rõ với gia đình, người nhà cũng đã ký tên." Cô y tá thút thít: "Hôm qua là con gái của ông ấy, hôm nay thì con trai. Mới đến bệnh viện đã la ó ầm ĩ. Trưởng khoa ở đó, ảnh kêu em tới đây ngăn Bác sĩ Đường lại." Đường Duy hiểu lòng tốt của Trưởng khoa. Ngoại trừ thực tập, thời gian làm việc chính thức của anh ở đây chỉ mới vài năm, những rắc rối về y tế* dĩ nhiên nằm ngoài phạm vi xử lý của anh. Đường Duy gật đầu, nói với cô y tá: "Cô cũng đừng quay lại, thu dọn đồ đạc đi. Tôi đi khu khám bệnh trước." [2] Rắc rối về y tế (医闹): Bản gốc là "Y nháo". Chỉ những hành động/ lời nói gây rối với mục đích đòi bồi thường tại các cơ sở chăm sóc sức khoẻ. Cô y tá chưa kịp trả lời thì Đường Duy nghe thấy một người đàn ông cất giọng ồm ồm: "Mấy người đi đâu? *** bố nó, hôm nay không ai được đi cả! Tao cho từng người xuống làm bạn với bố tao!"* Tác giả có điều muốn nói: Tiểu Kỷ: "Ứ ừ ~ Em đợi Bác sĩ Đường lâu lắm rồi đó." Bác sĩ Đường tròn mắt: "Anh bắt em đợi à?" Tiểu Kỷ: "Bác sĩ Đường ơi. Anh nhẫn tâm, anh vô tình, anh hết thương em rồi!" Bác sĩ Đường: "Em bị hâm hả?" Hết chương 04
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương