Dị Giới Quân Đội
Chương 26
Dị Giới Quân Đội Tác giả: Lý Bố Y Quyển thứ nhất Chương 26: Dòng chảy ngầm lưu động Dịch: vienmobo Nguồn: Sưu tầm Xa xa truyền đến tiếng bước chân của đại đội binh lính. 7 hắc y nhân từ khiếp sợ tỉnh lại, cùng nhau phi thân lướt qua đám người đang xem, biến mất trong bóng đêm. Ba người Lưu Vân sau khi bọn họ rời đi, ngã xuống trên mặt đất. “Xuất ra không thành kế này, ta thật là khổ cực.” Lưu Vân thì thào nói. “Mẹ kiếp, ở cái thế giới nào mà cứ đánh xong các ngươi mới chạy đến.” Sau khi đại đội quan binh chạy tới, Lưu Vân trước khi ngất xỉu vẫn thầm mắng. Khi tỉnh lại Lưu Vân phát hiện vết kiếm thương trên người còn chưa khỏi hẳn, nhưng ngoại thương đã tốt hơn rất nhiều. Còn A Lôi cùng Kinh Lôi đang nhỏ giọng tranh cãi trước giường. “Tam ca, tại sao ngươi lúc ấy chỉ nói nam nhi Khải Đức gia tộc?” Ngươi hoàn toàn không tôn trọng nữ nhi!” “Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi xem cái bộ dạng kinh hoảng của ngươi, một thiên tài hẳn sẽ không có biểu hiện như vậy.” “Ngươi không phải cũng như vậy sao mà còn nói ta. Bình thường đánh nhau thì uy phong, mới vừa rồi thiếu chút nũa thì bị người ta đánh ngã.” “Hai người không có thương xót, lo lắng cho nhị ca bị thương sao?” Lưu Vân nghe vậy không khỏi cười nói. Kì thật Lưu Vân đã trách nhầm hai người. Khi hắn ngã xuống, A Lôi đã sợ đến khóc òa lên, sau được Kinh Lôi nhắc nhỏ mới dùng trì dù thuật ném loạn lên trên người ba người. Chỉ khi hai người được Viêm Thiên nói cho biết thương thế của ba người đã không đang ngại, mới bắt đầu bình tâm lại, khi trở về thì lại gây gổ với nhau một trận, cùng bới móc chế giễu nhau. “Hắc hắc, ta biết nhị ca ngươi không có việc gì, cũng không cần phải lo lắng. Lại nói thân thể nhị ca đã được tôi luyện qua nhiều thử thách a.” A Lôi thấy Lưu Vân tỉnh lại, vội đi tới đầu giường, kéo tay hắn cười nói. Dáng vẻ như vậy khiến cho trong lòng Lưu Vân cảm thấy ngọt ngào. “Thương thế của hai người bọn họ như thế nào?” Lưu Vân có chút lo lắng cho thương thế của Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc. “Bị thương không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là sẽ không sao.” A Lôi trả lời. “Vậy ta cũng yên tâm.” “Nhị ca, ta cảm giác ngươi rất mạnh, rất bạo lực.” Kinh Lôi nghĩ tới một màn máu huyết nọ, lộ ra dáng vẻ sợ hãi. “Nhị ca, ta cảm giác ngươi rất mạnh, rất bạo lực.” Kinh Lôi nghĩ tới một màn máu huyết nọ, lộ ra dáng vẻ sợ hãi. “Kì thật ta cũng là một người rất ưu nhã. Nếu không phải vì cứu cái mạng nhỏ của các ngươi, ta cần gì phải giết người như vậy chứ?” Lưu Vân cảm thấy một chút máu tanh đó không có gì, chỉ là bản thân cũng đã bị trúng một kiếm, như vậy là không có lời rồi. A Lôi cùng Kinh Lôi không hẹn mà cùng làm ra vẻ mặt “tin ngươi mới là lạ”, tựa hồ nhận định vị huynh trưởng này là một huyết nhân. “Bất quá biểu hiện của hai người các ngươi thật là hay ho, một người ngay cả trì dũ thuật cũng không có sử dụng, định chủ tâm làm cho chúng ta chảy hết máu mà chết sao, còn một người ôm lấy địch nhân không hạ thủ, lại còn bị địch nhân làm bị thương. Xem ra ta phải cường hóa các ngươi mới được.” Trải qua trận huyết chiến này, Lưu Vân cảm giác được kinh nghiệm lâm chiến của hai người quá ít, khi đối địch lại mềm yếu, đây là khuyết điểm trí mạng của hai người. Hắn quyết định khi rời đế đô sẽ đem hai người về Sồ ưng học viện huấn luyện vài khóa. Tin Lưu Vân bị thương khiến cho đế đô rối loạn. Nhi tử đế quốc quân vụ đại thần bị đâm trên đường phố đế đô, cũng thiếu chút nữa thì mất mạng, chuyện này làm cho bộ mặt quân đội đế quốc rất khó coi. Kiều Trì Cửu Thế tức giận, hạ lệnh điều tra rõ việc này nhằm tìm ra hung thủ. Đám quan viên phụ trách an toàn của đế đô bị thanh tẩy, trực tiếp dẫn phát một hồi động đất ở quan trường đế đô. Mà tình hình huyết chiến trên phố nhanh chóng được những người chứng kiến kể lại, trở thành truyện kể kinh điển trong dân chúng đế đô. “Không biết các vị khách quan muốn nghe tiếp đoạn nào đây?” Thuyết thư (Người kể chuyện) hỏi. “Đương nhiên là trận huyết chiến trên phố! Thuyết thư ngươi lúc nào mới bắt đầu kể đây?” Người nghe cùng kêu to. “Ta mới vừa rồi đã nói ba lần, các ngươi cũng đã nghe ba lần a.” Thuyết thư ủy khuất nói. “Bọn ta thích nhất câu! “Ngươi muốn chiến, vậy chiến đi!” Kế tiếp đến phiên ai đây?” Người nghe cùng kêu to lên hỏi. “......” thuyết thư kể. Nghe nói việc này có ảnh hưởng to lớn, thế nên lưu manh đế đô trước khi trước khi sống mái đều mở đầu bằng một câu: “Ngươi muốn chiến, vậy chiến đi!” Mà khất cái đầu đường xó chợ, mỗi tên khất cái sau khi rời đi đều nói: “Kế tiếp đến phiên ai đây?” Thậm chí người ngâm thơ rong của đế quốc cũng dựa vào trận chiến này sáng tác một ca khúc về tình huynh đệ được dân chúng ưa chuộng: “Áng mây chiều tím, gió mang đi thân ảnh cũ... ...Lưu Vân thức tỉnh, lưu lại khí khái hào hùng... ....không vứt bỏ, không buông tha, cả đời làm huynh đệ. Không vứt bỏ, không buông tha, kiếp sau còn muốn làm huynh đệ.” Hoàng cung đế đô. Kiều Trì Cửu Thế khi đi vào phòng Na Á vẫn chưa có nguôi giận. Mấy người Lưu Vân bị tập kích làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, cũng ý thức được chuyện này không đơn giản. Quan viên điều tra báo cáo cho hắn biết, trong đám người tập kích lưu vân có một trung cấp kiếm sư, bốn sơ cấp kiếm sư, ba cao cấp ma pháp sư cùng bảy cao cấp võ sĩ. Lực lượng cường đại như thế, đâu phải người bình thường có thể chỉ huy được? Sau lưng những kẻ này nhất định là một thế lực cường đại. “Na nhi, Lưu Vân, Kinh Lôi, A Lôi bị tập kích trên đường, Lưu Vân thân thụ trọng thương.” “Bọn họ thế nào?” Na Á nghe vậy rất kinh hãi, vội vàng hỏi. “Hắn không có chết, chỉ là bị trọng thương. Cùng đồng hành với hắn có hai sơ cấp kiếm sư. Kinh Lôi cùng A Lôi cũng đều có sức đánh một trận.” “Hắn không có chết, chỉ là bị trọng thương. Cùng đồng hành với hắn có hai sơ cấp kiếm sư. Kinh Lôi cùng A Lôi cũng đều có sức đánh một trận.” “Có hai kiếm sư đồng hành, hắn như thế nào lại bị trọng thương?” Na Á khó hiểu hỏi. “Đám người tập kích hắn có 5 kiếm sư, 3 cao cấp ma pháp sư cùng 7 võ sĩ cao cấp.” Kiều Trì Cửu Thế trầm giọng nói. “A!” Na Á có chút không thể tin được, “Lực lượng mạnh mẽ như vậy là để giết hắn?” “Không, là hai kiếm sư bên cạnh hắn.” Kiều Trì lắc đầu. “Theo như những người đứng xem nói, Lưu Vân cùng đệ đệ và muội muội hắn có thể an toàn rời đi, nhưng hắn không có làm như vậy. Sau đó lấy thân thể chịu một kiếm của thủ lĩnh đối phương, cùng với hai kiếm sư kia giết chết đầu lĩnh là trung cấp kiếm sư.” Kiều Trì lại nói tiếp. “Tập kích bọn họ có ba cao cấp ma pháp sư thần bí chết đi, trong mắt có một vết máu, có thể do một loại ám khí bá đạo gây thương tích, có thể là có cao thủ âm thầm ra tay tương trợ. Sau đó binh lính của chúng ta chạy tới, những kẻ tập kích còn lại chạy trốn, vừa lúc cứu được bọn họ.” “Như thế nào có thể?” Na Á sắc mặt cả kinh. “Trận chiến ấy thật sự là một hồi ác chiến.” Kiều Trì nhẹ nhàng thở dài nói. Na Á không có hỏi gì, nàng đột nhiên muốn tới thăm Lưu Vân đang bị thương, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết không thể. Sau khi từ hôn, nàng cùng hắn trong lúc đó đã tạo thành một khoảng trống vĩnh viễn không cách nào vượt qua. “Tình hình bên trong việc này tương đối phức tạp, ta đã phái người đi điều tra rõ ràng.” Trong đêm đón mừng năm mới của đế đô lại phát sinh chuyện như vậy làm cho Kiều Trì Cửu Thế cực kì tức giận, hắn quyết tâm tìm ra hung thủ. “Lưu Vân Khải Đức, vì hai người tùy tùng, ngươi có thể liều mạng sao?” Na Á đột nhiên cảm giác được, bản thân mình lại đồng tình với hắn, có vẻ rất buồn cười. Đế đô, Phủ thừa tướng. Trong một gian phòng âm u, Tư Đức Lạc cung kính đứng phía sau một gã nam tử, hướng hắn báo cáo tình huống đám người Lưu Vân bị ám sát. “Lưu Vân tiểu tử, lần này giúp chúng ta một cái đại ân.” Tâm tình Tư Đức Lạc tựa hồ rất tốt. “Trị an cùng thành vệ quân đã an bài nhân thủ tốt rồi chứ?” Nam tử thản nhiên hỏi. “Đã an bài tốt. Hai người phó thống lĩnh trị an thành cùng thành vệ quân đều là người của chúng ta.” Tư Đức Lạp cung kính đáp. “Được. Sau một đoạn thời gian, hai quân đoàn trong tay ta cũng lợi dụng cơ hội chuẩn bị cho chiến tranh, một lần nữa tiến hành điều chỉnh.” Ước Sắt Phu nói. “Điện hạ chuẩn bị động thủ ?” “Nhiều năm đã qua như vậy, cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ? Hắn còn sống một ngày, ta một ngày còn chưa thể động thủ.” Nam tử khẽ thở dài, xoay người lại, lộ ra hình dáng thân vương Ước Sắt Phu. Nam tử khẽ thở dài, xoay người lại, lộ ra hình dáng thân vương Ước Sắt Phu. Hắn nhớ lại năm đó khi phụ hoàng hắn qua đời, đại ca Kiều Trì của hắn nắm trong tay quyền lực, mà hắn bởi vì tuổi còn quá nhỏ, thực lực còn xa mới bằng kịp Kiều Trì nên không thể làm khác hơn là trơ mắt nhìn hắn ngồi lên vị trí hoàng đế. Tiếp theo đó hắn không thể không đem khát vọng của bản thân đối ngôi vị hoàng đế chôn sâu trong đáy lòng, và đã chôn chặt được hơn 20 năm. Mặc dù Kiều Trì rất quan tâm, yêu thương hắn, nhưng hắn nhận thấy đó chẳng qua chỉ là một chút thương cảm bố thí, sao bằng được với cảm giác có cả thiên hạ. “Ta rất hiểu rõ huynh trưởng của ta, hắn là người cực kỳ khôn khéo. Mặc dù hắn biểu hiện tin tưởng ta, nhưng ngươi sẽ nghĩ hắn thật sự không phòng ngừa ta sao?” “Hắn là lão hồ ly.” Tư Đức Lạc lắc đầu, “Vậy điện hạ có ý gì?” “Ngươi đó, vẫn nóng lòng như vậy.” Đối với sự nôn nóng của Tư Đức Lạc, Ước Sắt Phu có vẻ bất mãn. “Tới bây giờ, chúng ta đã chờ lâu lắm rồi, điện hạ!” tâm tình Tư Đức Lạc có chút kích động. “Hơn nữa, hắn gần đây có những động thái ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều quý tộc. Những người này đều lén hướng ta tỏ vẻ nguyện ý đứng về phía điện hạ, cùng bảo vệ tôn nghiêm quý tộc.” “Những người này không dựa vào được. Bọn họ chỉ là cây cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy.” Ước Sắt Phu lắc đầu, “Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích của bản thân.” “Vậy bước tiếp theo nên làm thế nào bây giờ?” “Đế quốc không thể loạn, A Tư Mạn cùng Tây Tư đều như hổ rình mồi. Ta mặc dù cầm trọng binh trong tay cũng không có cách sau khi đại loạn đánh bại địch nhân xâm lược.” Ước Sắt Phu không phải là người có tầm nhìn thiển cận, hắn biết chiến tranh sắp diễn ra. “Chúng ta còn phải chờ. Ngươi liên lạc huyết sát, cần phải khi hoàng tử Thế Viêm trở về đế đô, đem hắn giết chết!” Nói xong, trong mắt Ước Sắt Phu hiện lên sự tàn nhẫn. “Việc này điện hạ an tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng.” “Hắn vừa chết, còn ai cùng ta tranh đấu đây? Dù sao hoàng đế cũng đã cao tuổi.” Ước Sắt Phu hờ hững, tựa hồ đã thấy được tương lai tốt đẹp của mình. “Vậy huyết sát đưa ra điều kiện như thế nào?” Tư Đức Lạc lại hỏi. “Cung cấp 500 vạn kim tệ, trợ giúp bọn họ phát triển tại Tây Tư vương quốc, ta đều đồng ý. Nhưng ngươi nói cho bọn họ, tốt nhất hãy thành thật, không nên nghĩ tới việc bắt tay với Hỏa Vân đế quốc!” Nghĩ tới cái truyền thuyết xa xôi kia của huyết sát, Ước Sắt Phu trầm giọng nói. “Nữ nhân ở A Tư Mạn đế quốc kia cũng có thể sắp có động tác.” Tư Đức Lạc phụ trách công việc chuẩn bị chiến tranh cho đế quốc, không khỏi nhắc nhở. “Nữ nhân kia sao?” Ước Sắt Phu nghe vậy cười. “Để cho nàng đến đây đi, Viêm Thiên đang chờ nàng. Ta còn đang lo lão gia hỏa này không có biện pháp!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương