[Đm] Hey! What Do You Mean?

Chương 7



________________________________

3 người trong 1 căn phòng kín.

Cậu giật mình. Bước đến gần hắn:

" Về chuyện mấy ngày qua... chồng biết đấy... không phải vợ cố ý... bất quá...."

" Chồng hiểu... nhưng bây giờ tốt nhất là em nên tránh xa tôi ra!" - Hắn gắt lên.

Tại sao chứ!? Hiểu thì tại sao muốn tránh xa cậu!?.... cậu không can tâm!!

Cậu bước đến gần hắn hơn thì hắn càng lùi lại.

" Cho em một lí do đi! Được không?"

" Em....em..."

Vương Lãnh ngồi gục xuống, vò đầu, ánh mắt bối rối.

Vũ Vũ đứng cách xa hắn 1m, chân trái hơi trùng xuống, ánh mắt ai oán.

Dương Lâm hết đứng lại ngồi xong lăn qua lăn lại trên sàn, cầm smartphone chụp lia lịa.

" Tốt lắm, diễn sâu ra phết đó nha... hưm... đầu mày ngẩng lên tý bố mới chụp rõ mặt được..." - Dương Lâm vừa nói vừa lộn qua lộn lại như siêu nhơn.( ' ▽ ' )ノ

..........

" Cạch"- tiếng cửa mở.

" Vèo" - Một đống thịt không cánh mà bay thẳng từ phòng ra ngoài.

" Aaaaa... thằng chóa mày dám ra tay với tao! Mày hỗn lắm rồi đ-.." - Đống thịt rất ủy khuất.

" RẦM!"- tiếng cửa đóng lại.

Không khí trong căn phòng kín quá u ám đi...

___________________

" Bụp! Bụp! Bụp!"- Tiếng đập cửa.

" Cạch"......" RẦM!"

" Bụp! BỤP! BỤP!"

" Tao biết hết chuyện của mày rồi mở ra tao có cách giả-"..... " ưm... ưm ... ỏ...ay... ày...a.. ố.. ới...ói... ược!!"( bỏ tay mày ra bố mới nói được!).

Vũ Vũ vẫn giữ nguyên tư thế... bất quá, cậu còn đang tự hỏi mình đang làm cái con cá gì vậy? Nhìn về phía Lãnh, thấy hắn ghé sát tai gần môi Dương Lâm mà cậu thấy.... nóng trong người a! Cư nhiên dám làm cái cử chỉ thân mật đó với người khác!.... Phải uống Dr.Thanh hạ hỏa!.... bất quá... tại sao... mình lại có ý nghĩ muốn chiếm hữu hắn vậy!(⇀ ‸ ↼ ")

" Đấy đấy! Cái bộ phim 8h tao bảo mày xem á! Cái phân đoạn đó mày cứ nói y hệt lời thoại nam chính cho tao!" - Dương Lâm tràn đầy tự tin, con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ tin cậy như muốn nói:" Người huynh đệ hãy tin tưởng tôi!".

Đặt trọn niềm tin cho cẩu bằng hữu, hắn nhìn cậu, lên cao giọng:

" Trong cái trường này không thiếu gái theo tôi! Có lẽ cậu không biết... à~ nếu tôi không nói cậu cũng không bao giờ biết! Thật ra trong mắt tôi, đứa con gái trong sáng ngây thơ như cậu chỉ là thú vui nhất thời thôi! Biết thân biết phận đi! Tôi chán cậu rồi... tránh xa tôi xa!... hộc.. hộc" - Nói quá nhanh khiến hắn thở dốc.

1 giây... trôi qua.... 1 phút trôi qua... 10 phút trôi qua.

Vũ Vũ lặng im đã lâu, khẽ nói nhỏ:

" Ách... nhưng..."

" Tránh xa tôi ra!....hộc..

hộc" - Hắn vẫn thở dốc.

" Nhưng... em l-"

" Chẳng lẽ cậu chưa hiểu?"

" EM CHỈ MUỐN NÓI RẰNG EM LÀ CON TRAI!" - Cậu hét lên.

1 giây ngắn ngủi... 3 con người bâng khuâng....

" Phụt! Móa ơi.... há há há.... hài chết con rồi.. óa há há!!!!" - Dương Lâm cười lăn cười bò... tay ôm con gấu bông ra sức ghìm chặt.. miệng cắn tai con gấu đã lâu cũng nhả ra để giải phóng tiếng cười bị kìm nén...

" Em.. em... biết phá phong cảnh quá đi a!" Hắn lườm rách mặt Dương Lâm " Mày được lắm!" - Lãnh thẹn quá hóa giận.

" Nhưng... em..." Cậu bỗng mất thăng bằng ngã gục xuống, cố dùng sức tay chống lên mà không nổi, bất lực nằm sấp xuống sàn nhà " Em.. em mỏi quá.... đứn....g không nổi... nữa..."

Khoảnh khắc cậu ngã xuống hắn tưởng chừng tim mình ngừng đập... như điên lao đến chỗ cậu:" Tạm thời nằm im anh xuống lấy điện thoại gọi bác sĩ!"

Thời gian là vàng! Hắn dùng hết sức bình sinh phi như bay xuống tầng dưới.

...A! Làm gì mà không THỐN! Quá hấp tấp hắn trượt chân... lộn từ đầu bậc thang đến cuối thang.. ........

" Vương Lãnh!!!!! Anh có sao khôngggg!!!!!!"

" Móa....há.....há!!!! Đứng im như thế cả tiếng đồng hồ không mỏi mới lạ... Cả mày nữa... ối mẹ ơi! Vỡ bụng mất... há... há... ặc... Vương Lãnh.... hức hức... tao đau bụng quá.... gọi xe cứu thương đến...a....huhuhu... tao không khép miệng lại được... đau quá Lãnh Ơi!!! LÃNHHHHHH!!!".

______________________________

3 con người trong một phòng bệnh kín. Cả 3 không ai nói với ai lời nào... Vũ Vũ lặng lẽ gọt táo cho Vương Lãnh ăn.

Mục Dương Lâm ánh mắt u buồn... nghiêng nghiêng mái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cười rất nhạt:

" Đó là chiếc lá cuối cùng"...." Anh cứ tưởng là nhất định trong đêm vừa qua nó đã rụng. Anh nghe thấy gió thổi..a.. Hôm nay... à nhầm.. 1000 năm nữa nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì anh sẽ chết...."

Vương Lãnh đang nhai miếng táo vội nhả ra :" Vợ cắt đứt sinh mệnh sống của nó cho chồng!"

Như thể không cần Lãnh nói Vũ Vũ cũng sẽ làm, ngay lập tức cậu phi con dao nhọn hoắt về phía " Chiếc lá cuối cùng". Xời! Chuẩn đến từng mi-li-mét! Chiếc Lá Cô Đơn nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất~

" Hức! Vũ Vũ em ác lắm!!!" - Vừa bị cắt đứt "hi vọng sống" Dương Lâm rất uất ức a!

" Cạch" cửa phòng bệnh mở, một đám vệ sĩ cao to lực lưỡng bước vào.

" Cậu chủ Lâm, ông chủ kêu cậu về, đừng làm phiền cậu Lãnh."

Dương Lâm á khẩu, ném cái nhìn sặc mùi thuốc súng về phía Lãnh và bị Lãnh bơ đẹp.

" Vương Lãnh!... mày được lắm.."l ( ・ัω・ั; ) l

---------------------

Chỉ còn 2 người trong căn phòng kín.

" Vậy bây giờ..."- Vũ Vũ mở lời.

" Bây giờ anh sẽ nói điều này cho em nghe... nhưng xin em... đừng sợ hãi anh... đừng... ghét bỏ anh..."

" Có phải đúng thật là trong mắt anh, em chỉ là....thú vui giết thời gian đúng không?!" Xin anh hãy nói " Không".... em không biết tại sao mình lại muốn vậy... đúng ra thì ngoài là thứ mua vui cho anh thì em chẳng là gì cả... nhưng..... em không muốn....

" Đúng thế..."

Từng chữ hắn nói ra như con dao sắc lẻm đâm thẳng vào trái tim mỏng manh của cậu.....A? Mình nghe nhầm phải không? .... nghe nhầm đúng không?...... " tách" " tách"... a... là tiếng trái tim này vỡ vụn hay là cậu... lại khóc rồi.......

Không! Mình.... sẽ... khô...ng khó..c mà! Chẳng tội gì phải khóc cả! Đó... đó... là sự thật hiển nhiên a.... Chả lẽ mình muốn nghe câu gì đó khác sao?... đáp án quá rõ rồi! Mình còn mong chờ gì đây....a.... không được khóc tôi ơi!..tim mình.. đau quá... tại sao lại đau đến vậy? Tại sao lại khóc vì hắn?.. Yêu?.. hả? Yêu????

Không được!. mình.....mình phải rời khỏi đây...

Vũ Vũ vội vàng đứng dậy. Lảo đảo bước đi... cậu bước đi ngày càng nhanh...

" Vũ Vũ! Em đứng lại!!!"

" Vũ Vũ!!!!"

" loảng xoảng"..."A...."

Tiếng đồ vật rơi xuống làm cậu giật mình. Quay đầu lại, cậu thấy giỏ trái cây vươn vãi đầy ra nền gạch cứng ngắc.... chiếc nạng bằng sắt trơ chọi trên nền... thấy hắn ngồi bệt xuống... môi mím chặt... gân xanh nổi đầy trên trán...

Cậu vội vã chạy lại đỡ hắn dậy... bị hắn ôm thật chặt. Đầu cậu tựa vào ngực hắn, từng ngón tay thon dài của hắn như muốn khắc thật sâu lên lưng cậu. Hắn cố nén đau, gằn từng chữ:

" Em..em muốn đi đâu!" Chẳng lẽ em biết? Em ghê tởm tôi đến vậy sao?

" Muốn rời khỏi anh như đúng ý anh đó! Chẳng phải tôi chỉ là thứ đồ chơi chán ngắt sao!!!"

" Em nghe anh nói hết đã! Đúng là trước đây anh cố ép mình nghĩ rằng em chỉ là thứ đồ chơi nên nhất thời cảm thấy thích thú với em... nhưng không!... Không phải....Em... là người mà anh yêu! Em biết không? Ngay bây giờ! Nhìn thấy gương mặt ướt sũng này của em, em biết anh muốn làm gì không? Anh muốn đè em ra rồi... tóm lại là... anh sợ... anh sợ nếu làm như vậy em sẽ chán ghét anh.. rồi... em bỏ rơi anh thì anh phải biết làm sao đây?... Liệu em có đồng ý để anh đánh gãy 2 chân em... đánh cho em tàn tật chỉ có thể sống nhờ anh... chỉ là của riêng anh... không?... em thấy kinh tởm quá đúng không?... quá kinh tởm... anh bảo em tránh xa anh... nhưng nếu em tránh xa anh thật... để mà yêu một ai đó ngoài anh... anh không biết mình sẽ làm ra cái chuyện gì nữa đây?..."

Cậu quá ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hắn. Cậu ngạc nhiên không phải vì cậu sợ mà vì cậu thấy... lòng vui lạ thường.

" Anh... vừa nói.. anh.. yêu em?.."

" Không lẽ em chưa biết? Anh đã nói em là hoa có chủ! Là của anh rồi mà!... Em.. không ghê tởm anh sa...o?"

Cậu lắc đầu.

" Em nói này..."

" Sao?" Hắn đưa tay quệt đi giọt lệ còn đọng ở hốc mắt cậu.

"... Em cũng mới biết thôi.... em cũng thích anh.."

" Hể -_- ??? Không phải yêu à!!!! Anh không có thích em nha!! Anh yêu em!!!"

" Mẹ em bảo cưới rồi thì mới yêu nhau thôi! Còn bây giờ thì chỉ thích thôi... bất quá em thừa biết mẹ em lừa bịp trẻ ranh!.. Lãnh à..."- Cậu rúc sâu vào lồng ngưc ấm nóng của hắn, thủ thỉ :" Quên mất! Chồng à! Em yêu anh..."

Cậu ngẩng lên liền bắt gặp hắn đang chậm rãi cúi xuống.

Hai người hôn thật sâu, cậu vùi đầu vào hõm vai hắn:" Đừng có mà gần gũi với Dương Lâm quá nha! Em ghen đó!... nhưng mà nền lạnh quá... lên giường nằm cho ấm được không?..."

Hắn biết ý cậu là đúng chuẩn nghĩa đen nhưng mà hắn sống lâu hơn cậu 2 năm a! Không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng nào đó mà ai-cũng-biết.l (。・//ε//・。) l

----------
Chương trước Chương tiếp
Loading...