[Đm] Hey! What Do You Mean?

Chương 8



_____________________________________________

Sau khi chính thức làm người yêu. Vui thì vui đấy nhưng mà...

" Chồng Lãnh à!"- Vũ Vũ đang cau mày đấm lưng cho hắn.

"Sao vợ?"

" Đến trường... có thể giả vờ là bạn bình thường được... không?"

" Tại sao?... em sợ?"

Vũ Vũ ra sức gật đầu. Vương Lãnh kéo cậu ngồi trong lòng, cắn má cậu.

" Aaaa~"..... sặc! Đó là rên sao!!! Mình mà rên ra cái tiếng đó sao!!! Cậu trợn mắt nhìn hắn.

"Anh là cẩu à!!!"

" Rất tiếc phải thông báo cho vợ yêu a! Em đã mắc bệnh dại!"

" Dại gì!!!?"

Hắn lại cắn bên má còn lại của cậu.

" Dại trai!.... hừm... xem em kìa mê anh lắm rồi đúng không?"

Vũ Vũ phồng má ấm ức, ... (╯‵□′)╯︵┻━┻ mê! Mê! Mê cái em gái nhà anh ý mà mê!.

" Đồ... đồ cẩu đần!!!"(`皿'#)

" Hjhjhj! Đồ ngốk!"

" Em cấu chết anh!!! Đỡ lấyyyyyy! Móng vuốt của siêu nhơn Gao đỏ đây!"

" Răng nanh của Gao sói bạc đây! ngao ô ~"

" Á đau!!! sói bạc con khỉ! Chó bạc thì có!!"

----------------

Trường THCS Mộc Hương:

" Xem kìa con hồ ly đến trường rồi!! kìa đằng sau còn là anh Lãnh nữa cơ chứ!" - Gay sinh 1.

" Đồ mặt dày!"- Nữ sinh1.

" Tôi thấy sợ bọn con trai bây giờ quá! lươn lẹo lẳng lơ kinh dị!"

" Bla...blo..."

Vũ Vũ bủn rủn cả người, tay nhéo nhéo cánh tay của Vương Lãnh:"Anh giải thích cho họ đi... em chưa muốn chết a!"

Hắn nhếch miệng tạo nên hình cung tuyệt đẹp, bắt lấy tay cậu kéo đi, đám đông tụ lại thấy 2 người đi đến tự khắc đứng ra 2 phía để trống một lối ở giữa.

" Này!!! Anh làm cái gì thế!!!"

" Trật tự! Đây, hôm nay tôi nói cho mấy người biết em ấy chính xác là vợ của tôi." Hắn một tay ôm lấy cậu, tay kia lấy ra con dao nhỏ có chuôi vàng được khắc tinh xảo, chĩa thẳng dao về phía nữ sinh 1 :" Nếu mấy người cảm thấy ngứa mắt, lại đây lão đại này miễn phí khám mắt luôn nhé! Khoét luôn mắt chúng mày cho khỏi ngứa! Còn cái miệng không giữ nổi mấy lời chó cắn thì lão đây rạch toạc ra nói cho nhiều thêm nhé!"

Nữ sinh 1 ngất ngay tại chỗ. Tất cả cúi rạp đầu lại, không rét mà run. Quả là khí phách của đại ác ma a!!!!

Hắn cười ra mặt, nâng cằm cậu.

" Đấy! Chồng giỏi không? Đúng ý vợ luôn nhé! Về sau không phải sợ bố con nhà nào hết!!"

... (╯‵□′)╯︵┻━┻ giỏi! Giỏi cái em gái nhà anh ý mà giỏi!! Anh hại đời tôi rồiiiii!!!

-----------------

-------------------------------

Vũ Vũ mấy ngày nay vùi đầu vào ôn thi, thân thể vốn đã gầy nay còn gầy hơn. Ánh mắt lờ đờ, viền mắt thâm đen, theo Vũ Vũ thì như vậy trông cậu vẫn đáng yêu giống mấy bé gấu trúc... nhưng mà Vũ Vũ à ! Y hệt như vừa bị đấm thì có! Hai má cậu hóp lại, cánh môi cũng không còn hồng hào như mọi khi..... thảm họa!!! Là thảm họa a!!!

-----------------

" Vũ Vũ!! Này Vũ Vũ!!" - Hắn lay lay cậu dậy.

" Ư... ứ... ừ... ư... trật tự cho bố ngủ nào~" - Cậu gạt cánh tay của hắn đang làm phiền giấc ngủ êm đềm của cậu.

" Càng chiều càng hư rồi! Dám xưng " bố" với cả anh cơ à?"

Hắn lắc đầu, nhu nhu thái dương, khẽ thở dài.

Hắn áp lòng bàn tay của mình lên vầng trán nhỏ xinh của cậu.

Chết! Nóng quá! Em ấy sốt sao? Mấy hôm nay thi cử thế nào mà nhìn không ra cái dạng gì thế này??? Y hệt mấy đứa nghiện!

" Em thưa cô!"

" Sao Lãnh?"

" Bạn Vũ Vũ sốt cao quá, em đưa bạn ấy về!"

Hắn nói vậy để thông báo chứ cũng không phải xin phép gì, không đợi giáo viên trả lời, hắn liền vơ đại đống sách trong ngăn bàn nhét vào cặp cậu.

" Nào nào, ngoan ngoan để chồng cõng..."

" Ừm..." - Cậu thấy đầu óc mụ mị, mặc cho hắn điều khiển.

Nhẹ nhàng cõng lấy cậu, một tay giữ cậu, tay kia cầm cặp, hắn rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của giáo viên. Trong nghề 20 năm nay, ai nói cho tôi biết đó chỉ là sự quan tâm thân thiết của 2 người bạn không????.

--------------

Lúc hắn ngẩng đầu lên thì mới nhận ra đã đến nhà mình. Lúc đưa cậu đi hắn không có nghĩ là đưa về nhà hắn. Bất quá theo bản năng mà thôi! Hắc hắc!!

Đặt cậu nằm lên giường mình (#ngưngđentối) rồi ngồi bên cạnh suy tư nửa ngày. Bây giờ làm gì ta? Gọi bác sĩ Trương đến?....Hoy! Lão ta sẽ trộm ngắm em ấy mất -_- .... nhưng mà em ấy sốt... làm gì đây???? Hắn thấy hối hận khi đưa Vũ Vũ về nhà mình rồi tự ngược tâm lý. Không! Có chết em ấy cũng phải chết trên giường mình... (T/g: ý bạn ấy là sốt có chết cũng phải chết trên cái giường của hắn..#ngưngđentối)ách.... điên quá....

-------------------

" Mình là Lâm! Mình không bị câm! Thích âm thầm! Đang là một nam thần hâm mộ soái ca! Hãy học tập mình-"~~~

Dương Lâm ngồi trong lớp đang trêu trai thì điện thoại reo. Lâm nhìn màn hình : Lãnh Bẩn Tính call.

" À nhô! Àn nhon sê ô pi-cát-xô đi ôtô đâm vào cái b-"

" Nín ngay cho bố! Nếu mày sốt mày làm gì!?"

".... đâm vào cái bô... à nhầm! Mày....mày lộn số hả?"

" Trả lời nhanh cho bố! Mày chậm giây nào khiến em ấy bỏ mạng tao thông chết mày!"

" Em ấy? Vũ Vũ hả?" - Hắc hắc có trò vui rồi a!!! " Ừm... sao không sớt gg?"( ̄▽ ̄)ノ

" Tao không tin mấy cái vớ vẩn, mày điếc hả? Trả lời!"

" Tin tao đi, đây, đầu tiên mày cởi áo em ấy ra để tỏa nhiệt....."

Hắn thực hành ngay và luôn.

Mù mắt ta rồi!!!! Thắm cảnh nên thơ trữ tình a!!! Hai nhũ hoa hồng đỏ mê người.

Tay bịt mũi, hắn ho khan ra lệnh nói tiếp.

Dương Lâm bấm bụng nén cười.

" Hừm...Quên mất! mày chuẩn bị chậu nước ấm lau khắp người ẻm ý đi"

Hắn làm ngay và luôn. Hắn nhẹ nhàng dùng khăn lau khắp người cậu. ngắm nhìn làn da trắng mịn mềm mại trước mắt, hắn nuốt khan vài tiếng, trong người nhen nhóm lên ngọn lửa. Di chuyển đến nhũ hoa mê hồn, mọi giác quan của hắn được sử dụng hết công suất, lấy chiếc khăn ướt chà qua chà lại làm nó thêm ửng hồng thẹn thùng....... Đệt!!!!! sao mình biến thái được độ này vậy.!

Dương Lâm dường như đã đoán trước được, chỉ khẽ nói nhỏ:" Lau xong chưa thế? Để phanh áo lâu như vậy lạnh chết ẻm ý giờ!..... Vũ Vũ bé nhỏ của cậu là trẻ vị thành niên a! Hơn nữa còn đang sốt cao nữa chứ!~ à cũng chẳng có ý gì đâu! Ahahaha "))) coi như chưa nghe thấy tao nói gì là được... tự nhiên nhé bạn nhỏ ~~ moamoa ta

Hắn nhìn màn hình điện thoại đã tắt..... À mày cố tình đúng không??? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!.....

Hắn nhanh chóng cài lại cúc áo cậu, còn mình thì chạy bán sống bán chết vào nhà tắm.

......... Cậu run run mi mắt..... Này! Ai đó nói cho tôi biết hành động vừa rồi của hắn là hoàn toàn trong sạch 100%! Đúng không??? Này! đúng không???..... Bất quá mình lại muốn cái gì đó... ách... muốn cái gì đó lâu hơn... Đệt! Cái gì đó là cái gì hả tôi ơi!!!!???(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

Đêm đó hắn xin phép mẹ Vũ Vũ cho cậu ở lại qua đêm để chăm sóc.

Hắn bê bát cháo tự tay làm vào phòng, ngồi bên thành giường, trong vô thức vươn tay sờ má cậu...... từ sờ thành véo. Hắn cau mày.

" Dậy đi Vũ Vũ."

".............."

Thấy cậu không có dấu hiệu muốn dậy hắn liền vén áo cậu lên. đặt bàn tay lạnh ngắt vào bụng cậu. Cậu giật nảy, mở trừng mắt nhìn hắn.

" Đồ đều!!!! Anh cố tình!!!!!! Ghét anh!!!"。゚・ (>﹏

Bồi cậu nuốt cháo xong hắn lôi cậu tắm rửa sạch sẽ, quẳng lên giường. [:))))]

" Anh... A..nh làm cái gì!!! Đồ lưu manh!! Hạ lưu!! Sắc lang!!!......bla..."

Biết sẵn cậu sẽ tuồn ra 1 tràng, hắn đã chuẩn bị sắn bông nhét vào tai.

" Em gào cái gì? Nín ngay, đi ngủ!"

Hắn trèo lên giường, vòng tay rắn chắc của hắn bao trọn lấy cậu, chẳng mấy chốc chỉ nghe được tiếng thở đều đều của hắn.

Thật sự là không làm gì???? AAAAAAA!!!!!! Vũ Vũ mày mới là đứa lưu manhhhh aaaaa!!!!!!

Hắn cố giữ mình bình tĩnh, Không được!! Em ấy sẽ sợ!! Bình tĩnh!!.

Năm cuối THCS Mộc Hương

------------------

Trong khi Vũ Vũ đang lo lắng cho kết quả thi vào cấp 3 thì hắn đã nhận được giấy báo nhập học của một trường đại học danh tiếng!

" Lãnh! Sao anh lại chọn trường XXX! Chẳng phải chọn trường này thì anh sẽ phải sang tận thành phố D để học sao!!!?" - Cậu cầm giấy thông báo của hắn, mặt mày xám lại.

" Anh cũng đâu muốn bỏ em lại ở thành phố A này! Bất quá anh đang lo lắng cho tương lai chúng ta nên phải chuẩn bị trước!"

" Huhuhuhuuu anh đi rồi sao em sống đây giời ơiiii!!!! Ghét anh quá đi a!!!.... anh đi ngày nào con tim em ngày đó héo mòn a!" - Cậu rất ủy khuất.

Hắn rút trong ví ra tấm thẻ tín dụng đen tuyền đưa cho cậu.

" Anh đưa cho em thứ này làm gì a!!! Em cần anh thôi!! Anh coi thường em đúng không? Trong mắt anh em là đứa mê tiền đến vậy sao?? Ý em đâu phải thứ.... này. Bất quá... nếu anh có lòng thì em cũng miễn cưỡng nhận... ở đấy ăn uống đầy đủ nhé... ừm..."- Cậu cầm tấm thẻ nâng niu như báu vật, mắt lấp lánh lung linh kì ảo.(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

" Em đúng chuẩn mấy bà vợ ham tiền!"(¬_¬;)

" Tiền là tiên là phật....là sức bật lò xo...là thước đo lòng người...là nụ cười tuổi trẻ...là sức khỏe tuổi già....là cái đà của danh vọng...là cái gọng che thân...là cán cân công lý...là hết ý cuộc đời mà chồng!!!"

" Sách vở không học toàn học mấy thứ linh tinh! Lại còn cái tội mê tiền nữa! Xem anh trừng trị em thế nào!"

" A!!! Đừng đừng! Hạ hỏa chồng yêu!! Aaaa!!! Đừng cắn cổ emmm.... huhuhuuu vợ xin nhỗiiii mòaaaaa!!!"

_____________________________________________________

" Cậu chủ! Ông chủ muốn cậu về!"

" Ồ? Ông già biết rồi cơ à? Nếu tôi nói không?"

" Rất tiếc, cậu chủ không có quyền lựa chọn. Mời!"

__________________________________________________________

" Alo? Mẹ à? Sao vậy?"

" Con về nhà đi, mẹ muốn nói chuyện..."

" Nhưng m-"

" Về ngay!"

________________________________________________________________________
Chương trước Chương tiếp
Loading...