Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 52 Rung Động



Tại lớp A1. (Ban năm nhất)

Lúc này, 1 cô gái có mái tóc vàng cực kì xinh đẹp quyến rũ đang đứng vỗ bàn, quát lớn, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà vặn vẹo đến đáng sợ. Nhưng bất quá, cô gái tóc tím ngồi trên chiếc bàn đó lại bình tĩnh đến lạ thừơng.

- Con nhỏ chết tiệt này, mày muốn chết phải không?_ Tuyến giận dữ quát lớn.

Học sinh xung quanh xì xào bàn tán xem kịch vui.

- Ồn chết đi đựơc_ Băng ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không để ý lắm nói.

- mày... Hừ... Tụi bay còn trơ ra đó làm gì? Còn không mau bắt nó lại cho tao,_ Rút kinh nghiệm lần trứơc, Lần này Tuyết lại mang theo 1 đám con trai đứng chắn hết cả lối đi.

Vì hôm trứơc Băng ra tay cũng không nặng lắm nên hôm nay Tuyết chỉ dán miếng băng cá nhân lên mũi.

Có vẻ như ngừơi này vẫn chưa rút kinh nghiệm mà vẫn muốn ra oai dẫn 1 đám đến gây chuyện.

- kẻ nào dám đụng đến chị ấy hả?_ Thấy tụi kia muốn xông lên Phong liền nhảy ra chắn ở trứơc mặt Băng. Cậu mặc dù đã thấy Băng ra tay nhưng lần đó lại chỉ có vài ba đứa con gái . Nay lại có nhiều ngừơi như vậy, cậu cũng không nghĩ là Băng sẽ hạ đựơc hết.

Ngân thì vẫn bình tĩnh chống cằm, rung đùi ngồi xem phim miễn phí.

- Này nhóc, tốt hơn hết là nên tránh ra để bọn anh đây làm việc. Nhiều chuyện quá kẻo rứơc hoạ vào thân đấy_ 1 tên trong nhóm ra vẻ đàn anh khuyên nhủ nhưng giọng nói lại thập phần khinh thừơng.

- Xem ra danh xưng kings này quả thật chỉ để làm cảnh rồi a_ Phong điềm tĩnh soi móng tay, không để ý lắm, nói.

Nhưng mà lời này rơi vào lỗ tai mấy ngừơi kia như tiếng sấm bên tai. Kings? Đùa kiểu gì vậy? Tên nhóc nhìn trắng trẻo ốm yếu này mà là King á. Trên mặt mấy ngừơi đó đều lộ vẻ không tin.

Bọn họ đều là học sinh ngoại ban, tức là cấp 3 bọn họn không có học trừơng này. Tuy đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ thấy mặt King, cộng thêm thời gian gần đây Phong lại càng ít hoạt động. Nên họ không biết mặt cậu là chuyện thừơng tình.

- Kings? Hừ... Nhóc đang đùa đấy hả?_ 1 tên hằm hừ, không tin.

- Đủ rồi. Nhanh bắt con nhỏ đó lại cho tao, xử luôn thằng này luôn đi_ Tuyết không kiên nhẫn hất cằm ra lệnh.

Bọn này chắc là đều đã bị Tuyết mua chuộc nên 1 mực răm rắp nghe theo lời cô.

Chúng hùng hổ xông đến vây quanh 2 ngừơi Phong với Băng. Phong làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng Băng lại ngăn cậu lại.

- Chị?_ Phong hơi ngạc nhiên nhìn cô.

- Để chị giải quyết_ Băng không chút nao núng nói.

- Để chị giải quyết_ Băng không chút nao núng nói.

- Nhưng mà ....

- Không sao .... Chị sẽ nhẹ tay_ Băng cắt lời của Phong.

Nhẹ tay? Hắc... Chị ấy hẳn là đang đùa đi. 1 đám gần 20 ngừơi cậu có thể miễn cữơng thắng đựơc. Nhưng cô dù sao cũng là con gái. Đối chọi nhiều ngừơi như vậy thật là đựơc sao?

Phong nhíu mày, dừơng như không đồng ý.

Ngay lúc này 1 tên dẫn đầu xông lên định túm lấy Băng. Nhưng bị cô bắt đựơc liền vặn ngựơc tay hắn 1 phát. Tiếng khớp xương "Rắc Rắc" vang lên thật rõ ràng. Tên đó cũng vì đau đớn mà la oai oái.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi mọi ngừơi hoàn hồn thì tên đó đã bị Băng vặn gãy khớp cổ tay.

Dạo gần đây hình như là có nhiều kẻ thích động vào cô thì phải. Đã vậy, cô cũng nên trả lễ cho họ chứ nhỉ?!

Phong mặc dù biết cô không phải là kẻ dễ chọc nhưng thế này thì có hơi... Con mẹ nó biến thái. Thủ pháp mạnh mẽ này chỉ sợ ngay cả cậu cũng không bằng.

- Mày... Sao mày dám..._ 1 tên khác giận dữ vì anh em mình bị thương nên không suy nghĩ mà lao tới.

- Á...á..._ Chỉ là vài giây sau, hắn khụy gối, đau đớn ôm bụng.

Ngay cả Tuyết đứng ở 1 bên nhìn Băng ra những đòn chí mạng mà muốn toát mồ hôi hột. Tuy trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn rất nhiệt tình la lối.

- Còn không mau xông lên bắt nó, các ngươi có tới 20 ngừơi chẳng sẽ lại sợ 1 con nhóc ốm yếu hả?_ Mà lời này thành công kích thích tinh thần hiếu chiến của đám nam sinh.

Chẳng mấy chốc, phòng học loạn thành 1 đoàn.

....

Ngoài hành lang, Hạo đang từ tốn đi về lớp liền gặp phải 1 đám đông học sinh chắn hết cả đừơng.

- Tránh đừơng_ Hạo trầm giọng, lạnh lẽo nói.

Mấy học sinh đứng gần đó đều giọng điệu của Hạo doạ cho sợ, chân không tự chủ đựơc mà lùi ra xa.

Đúng lúc này lại có 1 giọng nói vang lên làm chân Hạo liền dừng lại.

- Ách, cô gái tóc tím này cũng thật là oách a.

- Ách, cô gái tóc tím này cũng thật là oách a.

- Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Vừa nghe đựơc lời này Hạo liền ngạc nhiên trừng mắt, cứơc bộ cũng vì thế mà nhanh hơn. Hứơng đi lại là cửa lớp A1. Mọi ngừơi đều tự giác tránh sang 1 bên nhừơng đừơng cho hắn.

Đùa gì a! Trừơng này ngoài hiệu trửơng ra thì không ai không sợ cái tên Lăng Thiên Hạo này.

- Á... Thả... Thả tao ra..._ Lúc này Tuyết đang yếu ớt mở miệng. Rõ ràng là không dám mạnh miệng như lúc nãy nữa.

Mái tóc vàng óng mựơt lại bị Băng nắm chặt, giựt ngựơc lên. Khuôn mặt lại bị sưng tấy, bầm tím vài chỗ. Nhìn vào quả thật doạ ngừơi.

- Biết sợ rồi sao?_ Mặt Băng vẫn không đổi, lạnh lùng lên tiếng.

- Á, anh Hạo, mau... Mau cứu em. Con nhỏ này ... Là nó dám ức hiếp em đấy..._ Chỉ là Tuyết không có trả lời Băng mà lại hứơng ra ngoài cửa nói. Giọng nói thập phần mừng rỡ.

Vừa nghe lời này Băng cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

1 đôi mắt đen nhánh trong trẻo mà lạnh lùng chạm phải 1 đôi mắt xanh sâu thăm thẳm như lòng biển.

1 từ có thể diễn tả tâm trạng của họ lúc này chính là rung động. Mặc dù đã lâu như vậy nhưng cảm xúc vẫn còn mãnh liệt.

Mà Tuyết vừa thấy Hạo tiến đến thì liền mừng thầm trong bụng. Còn Tự tửơng tựơng ra 1 màn anh hùng cứu mĩ nhân nữa chứ.

Mà lúc đó Hạo đang chầm chậm bứơc về phía 2 ngừơi. Chính là đạp xác mà đi. Cũng tại lúc nãy Băng đã xử lí xong xuôi đám ngừơi này. Nên bọn chúng vẫn còn đau đớn rên rỉ nằm 1 chỗ.

Phải nói là tâm trạng của hắn ngay bây giờ là cực kì kích động. Đúng là cô rồi.! Đôi mắt trong veo ngập nứơc, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ mọng, còn có mái tóc tím dài óng ánh.

Chỉ là vừa cách cô còn khoảng 2 bứơc thì hắn dừng lại.

- Lâu rồi không gặp, Băng_ Trời mới biết hắn phải khổ sở đến mức nài khi phải nhịn không đựơc ôm chầm lấy cô. Giọng nói cũng vì thế mà run run bất thừơng.

- Phải, Lâu rồi không gặp_ Đè lại trái tim đập nhanh thất thừơng của mình, Băng nhẹ giọng đáp trả.

Hắn... Có hận cô không? Có trách cô không? Hay là... Có ghét bỏ cô không?

Cô rất sợ... Sợ những điều đó xảy ra. Sợ hắn sẽ không tha thứ cho cô nên lúc mới về cũng không có đi tìm hắn liền. Vì cô cần thời gian, cần can đảm để đối mặt với hắn.

Mà lúc này đây, ngừơi mà cô ngay nhớ đên mong đã ở trứơc mặt cô rồi. Cô... Thực sự không biết phải nói cái gì với hắn.

Khi Tuyết nhìn thấy Hạo thì trong lòng liền dâng lên hi vọng. Nhưng ai ngờ, hắn ngó cũng không thèm ngó cô 1 chút mà lại đi chào hỏi nhỏ Băng. Nghe giọng điệu lại còn thân thiết như vậy. 1 chút hi vọng trong lòng liền tan tành mây khói.

Khi Tuyết nhìn thấy Hạo thì trong lòng liền dâng lên hi vọng. Nhưng ai ngờ, hắn ngó cũng không thèm ngó cô 1 chút mà lại đi chào hỏi nhỏ Băng. Nghe giọng điệu lại còn thân thiết như vậy. 1 chút hi vọng trong lòng liền tan tành mây khói.

Cô chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu thân thiết như vậy của Hạo bao giờ. Cô còn thấy ánh mắt của Hạo nhìn Băng lại cực kì khác thừơng.

Tuyết liền run rẩy 1 chút.

- Anh Hạo, hãy mau cứu em, không phải anh đã hứa với ba em rồi sao! Anh không thể cứ bỏ mặc em như thế này đựơc a_ Tuyết bắt đầu khóc lóc cầu xin. Tay còn ôm chặt ống quần của Hạo.

- Em thả ả ta ra đi, lúc này anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em_ Hạo nhíu mày, hất tay Tuyết ra. Quay sang đề nghị với Băng.

Cũng phải a. Ngừơi đã chết lúc này lại còn đứng 1 cục ở đây. Phản ứng bình tĩnh như vậy quả thật có chút không bình thừơng. Chắc là hắn cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi.

Hạo vươn cánh tay ra ý muốn Băng đặt bàn tay cô vào.

Băng hơi nhứơn mày, nhưng cuối cùng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay hắn. Ừm... Thật đúng như cô tửơng tựơng, rất ấm a. Bàn tay của hắn rất to, bao hết lấy bàn tay thon nhỏ của cô.

Thế là, 2 ngừơi 1 trứơc 1 sau rời đi. Không để ý đến 1 đống ánh mắt muốn lòi ra nhìn họ.

Học sinh xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán. Gì đây chứ? Ác ma lãnh khốc từ trứơc đến nay đều là tránh gái như tránh tà. Sao hôm nay lại chủ động nắm tay mĩ nhân này đi chứ? Trong đầu bọn họ lúc này có hàng đống câu hỏi không lời giải đáp.

Họ cũng đã bỏ quên mất mĩ nhân no.1 Phong Vân Tuyết của chúng ta. Cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dứơi đất. Trên mặt toàn là biểu hiện của sự không cam lòng. Gương mặt bị thương xanh tím đủ chỗ, nay lại vì tức giận mà vặn vẹo đến đáng sợ. Càng nhìn lại không thể nhận ra hình dáng ban đầu.

Tại sao? Tại sao chứ? Vân Tuyết cô đây có cái gì thua cô ta chứ? Nhan sắc? Tiền tài? Gia thế? Hay Danh vọng? .

Không. Cô sẽ không để vụt mất Lăng Thiên Hạo 1 cách dễ dàng như vậy đựơc.

.......

----

Ta dù sao cũng đã đến năm cuối cấp rồi! Vả lại ta cón học trừơng chuyên nữa nên khá là bận rộn a!

Vì vậy nên cũng không ra chương nhanh đựơc đâu.

=.=
Chương trước Chương tiếp
Loading...