Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 51 Lại Bỏ Lỡ



- Rảnh không? Đi uống nứơc với tớ nhé!_ Ngân đến nhà dì Hoa rủ rê Băng. Nụ cừơi có chút gựơng gạo, hình như có tâm sự.

- Ừ, để tôi đi thay đồ_Băng không hỏi gì cả mà lập tức gật đầu đồng ý.

.....

Trong quán trà sữa Ngân đã im lặng suốt 15 phút đồng hồ. Băng ngồi đối diện cũng vẫn như cũ không lên tiếng. Cô đang đợi Ngân mở lời trứơc.

- Cậu đã từng cảm thấy thích 1 ai đó chưa?_ Sau 1 lúc lâu, rốt cuộc Ngân cũng lên tiếng.

- Không... Không phải đã từng mà là vẫn còn_ Băng bình tĩnh đáp.

- Là... Lăng Thiên Hạo sao?_ Ngoài ngừơi này ra cô không còn nghĩ ra đựơc thêm ai khác.

- ừ_ Băng cũng không có ý muốn dấu giếm.

- Haizzz...._ Ngân lại chỉ thở dài mà không nói,.

- Đang suy nghĩ chuyện của Anh Tuấn sao?_ Rốt cuộc Băng lại thành ngừơi vào chủ đề chính trứơc.

- Hả?... Vớ... Vớ vẩn. Làm gì có chứ? Ai mà thèm nghĩ đến cái tên khó ưa đó, tớ đâu có bị điên_ Ngân lúng ta lúng túng liều mạng giải thích. Bộ dạng có chết cũng không chịu nhận.

- Nga, thật sao?_ Băng nhìn Ngân chằm chằm như muốn xuyên thủng không mặt tươi cừơi của Ngân.

- Gì vậy? Bộ mặt tớ có dính gì hả?_ Ngân gãi gãi mặt, không đựơc tự nhiên lắm đáp.

- Cậu không thích anh ta có đúng không?

- Ừ, ai mà thèm thích cái ngừơi suốt ngày cứ trưng ra bộ mặt lạnh đó chứ?_ Ngân mạnh miệng phán, kịch liệt bĩu môi chê bai.

- ồ, vậy cậu sẽ không sao nếu tớ theo đuổi anh ta chứ_ Băng chống cằm, từ tốn hỏi, giọng điệu cực kì nghiêm túc.

- Hả? Cái... Cái gì?_ Ngân hốt hoảng bật dậy, hô lớn làm những ngừơi khách trong quán tò mò quay lại nhìn.

- E, hèm. Khụ khụ... Cậu đang đùa đó hả?_ Nhận ra bản thân mình hơn thất thố, Ngân ho khan 2 tiếng, ngồi xuống lại.

- Không, dù sao cũng chưa chắc là tôi sẽ làm lành lại với Hạo đựơc, kể ra thì tôi cũng là kẻ thù giết cha của hắn. Ngựơc lại, tôi thấy anh Tuấn thật không tồi. Nếu tôi với Hạo không thành thì anh ta có thể là 1 phương án dự phòng khá tốt đấy.

Băng mặt không đỏ tim không đập, bình thản đến mức tự nhiên mà nói dối 1 cách trắng trợn.

- Băng, cậu, đang đùa phải không? Cậu sao có thể làm ra mấy loại chuyện như thế này đựơc chứ?_ Thoáng chốc, khi nghe Băng nói lời này, tim cô chợt cảm thấy cực kì khó chịu. Khoé môi hiện lên nụ cừơi yếu ớt.

- Sao lại không? Ngựơc lại, tôi thấy anh ta cũng rất tốt đấy chứ. Gia cảnh tốt, năng lực lại không thể chê vào đâu đựơc, lại thêm khuôn mặt điển trai đó, không tán thì thật uổng phí đời ngừơi a_ Chậm rãi húp 1 ngụm nứơc, Băng tiếp lời.

- Sao lại không? Ngựơc lại, tôi thấy anh ta cũng rất tốt đấy chứ. Gia cảnh tốt, năng lực lại không thể chê vào đâu đựơc, lại thêm khuôn mặt điển trai đó, không tán thì thật uổng phí đời ngừơi a_ Chậm rãi húp 1 ngụm nứơc, Băng tiếp lời.

- Ha ha... Cậu rõ ràng là đang nói dối, từ khi nào mà cậu lại quan tâm những cái hình thức bên ngoài đó vậy_ Ngân cừơi gựơng 2 tiếng. Nói là cừơi nhưng so với khóc còn khó coi hơn. Không biết là đang khó chịu chuyện gì.

- Cậu vẫn nghĩ tôi còn là Băng của trứơc kia sao? 3năm... Nói dài không dài mà nói ngắn cũng không quá ngắn. Khoảng thời gian đó cũng đủ để thay đổi thói quen của 1 ngừơi_ Hôm nay vì để khai thông đầu óc cho Ngân mà cô đã lôi hết vốn liếng ra ngoài rồi.

- Với lại, tôi xem như là cũng có 1 chút hứng thú với anh ta đó nha_ Băng không để Ngân nói mà tiếp lời.

- Tớ hỏi lại 1 lần cuối, cậu, thực sự không có cảm giác gì với anh ta sao?

- Hừ, cậu thích làm gì với tên đó thì đâu có liên quan gì đến tớ đâu chứ? Muốn sao tùy cậu_ Ngân hừ mũi, mạnh miệng khẳng định. Chỉ là trong lòng lại âm ỉ đau.

- Vậy thì tốt rồi, mới về còn chưa báo 1 tiếng. Chắc tớ sẽ qua nhà mẹ của anh Tuấn 1 chuyến_ Nói xong, Băng cũng rời đi.

Trứơc khi thực sự rời đi Băng còn quay đầu lại nhìn Ngân 1 chút. Chỉ thấy cô vẫn ngồi yên đó, đầu hơi cúi, mắt nhìn chằm chằm ly trà sữa.

Băng thở dài, tính ra thì đây là cuộc trò chuyện mà cô phải nói nhiều nhất kể từ khi ba mẹ cô mất. Thế mà cái cô gái tên Ngân này vẫn cứ u u mê mê như vậy. Muốn cô ấy nhận là bản thân mình đang ghen cón khó hơn lên trời.

_ giọng nói cung kính từ đầu bên kia vang lên.

- Rảnh chứ? Tôi có việc cho mấy chú đây...

.....

Lát sau, khi Băng thấy Ngân vừa rời khỏi quán trà sữa liền nhấc điện thoại gọi cho 1 ngừơi..

_ Câu hỏi ngắn đến kinh khủng.

Băng bóp mũi làm cho giọng của mình hơi biến dạng đi, giọng nói cũng mang theo vài phần sợ sệt.

- Anh... Anh hãy mau ... Cứu bạn Ngân...._ Còn giả vờ ngắt quãng vài lần (=_=)

_ Giọng điệu hối hả không giấu nổi vẻ lo lắng.

- Cô ấy... Hức... Cô ấy.... Đã..._ Băng nói mãi cũng chưa xong đựơc 1 câu. Làm lòng của Tuấn cứ buồn chồn không yên.

(Chị đây cố tình a~ =_=)

_ Tuấn mất kiên nhẫn gằn thành tiếng. Bộ mặt lạnh lùng bấy lâu nay cũng bị phá vỡ.

- Cậu ấy... Đã bị ngừơi ta bắt mất rồi...

_ Tuấn giọng điệu gấp rút, hận không thể bay đi.

_ Tuấn giọng điệu gấp rút, hận không thể bay đi.

- Bọn chúng đã kéo cô ấy đi về phía Đông của Quảng trừơng....

Băng vừa nói tới đây liền chỉ nghe vài tiếng tút... Tút... Tuấn đã tắt máy.

Hắc... Đúng là khi yêu thì ngừơi ta thừơng sẽ mất hết lí trí a. Vốn cô còn nghĩ với trí thông minh của Tuấn chắc sẽ nghi ngờ thân phận của cô. Anh ta cũng không hỏi cô tại sao biết anh ta hay là vì sao lại có số anh ta. Nếu mà hỏi thì mọi chuyện sẽ không tiến triển như kế hoạch của cô.

Cũng may là ván cựơc này, cô đã thắng. Giờ chỉ còn đợi anh hùng cứu mĩ nhân a. Nếu 2 ngừơi đó còn không tận dụng tốt cơ hội này thì coi như hết thuốc chữa rồi.

Lúc này Băng mới tàn tàn đi bộ về. Từ quán trà sữa về nhà cũng không quá xa.

- Này, cô em có muốn đi chơi với tụi anh không?_ bỗng nhiên 1 giọng nói cợt nhã vang lên.

Băng không có trả lời mà vẫn chầm chậm đi phía trứơc.

- Này,..._ Chàng trai dẫn đầu 1 phen bắt đựơc tay của Băng. Nhưng cô liền giựt tay ra.

- Cút_ Băng hơi nhíu mày, khuôn mặt bao phủ 1 tầng lạnh lẽo.

- Cô em có cá tính lắm đấy, bất quá, anh đây rất thích a_ Chàng trai cao nhất trong đám nói.

- Nào nào, theo bọn anh, 3 ngừơi chúng ta sẽ không bạc đãi em gái đâu_ Tên đó lại muốn bắt lấy tay Băng kéo đi.

Nhưng khi chưa kịp đụng đến đã bị Băng nắm lấy, dùng sức quật ngừơi kia thật mạnh. Chàng trai bị Băng quay qua đầu nửa vòng rồi bị đập mạnh lưng xuống đất.

2 tên còn lại hốt hoảng không thể tin trợn mắt nhìn. Còn chưa kịp hồi hồn lại sau cái pha mới nãy.

- Ghê tởm_ Băng phủi phủi tay định quay lưng bứơc đi.

2 ngừơi kia lại cực kì ăn ý nhìn nhau 1 cái rồi đồng loạt xông lên.

Điều hiển nhiên là kết cục của chúng cũng không khác tên kia là mấy. 1 tên ôm mặt, còn 1 tên ... Khụ khụ... Ôm đũng quần.

Mà. 1 màn này bị ông bác tài xế ngồi ở chiếc xe gần đó thấy hết.

- Ai nha, Nữ sinh bây giờ thật là hung hãn a_ Miệng lầu bầu cảm thán.

Mà lúc này ngừơi ngồi ở hàng ghế đằng sau mới lạnh lùng ra lệnh.

- Đi thôi_ Ngừơi này, đích thực là Hạo. Do xảy ra kẹt xe nên mới phải dừng lại trong giây lát.

- Vâng_ Bác tài xế cung kính đáp lời.

- Vâng_ Bác tài xế cung kính đáp lời.

Không khí trong xe nhất thời trùng xuống. Bác tài lại muốn tìm 1 đề tài để nói chuyện nên đã lôi Chuyện lúc nãy mình thấy ra mà nói.

- khi nãy bác mới thấy có 1 cô gái rất giống nữ sinh, lại có mái tóc tím cực kì xinh đẹp, cô bé 1 mình hạ hết 3 tên con trai luôn đấy. Chậc chậc... Thân hình mảnh khảnh sao mà lại mạnh thế chứ_ Tặc lữơi cảm thán.

Mà Hạo vừa nghe tới 2 chữ tóc tím liền cứng ngừơi. Bởi vì bộ dạng thật của Băng chính là 1 mái tóc tím.

- Chú vừa nói là Cô gái tóc tím cực kì xinh đẹp sao?_ Hạo mừng rỡ. Giọng nói Dừơng như có chút cao.

- Phải a_ Giọng điệu thập phần khẳng định.

- Quay xe lại, mau quay lại chỗ đó. Nhanh lên!_ Hạo đứng ngồi không yên hối ông.

- Nhưng mà đây là đừơng cao tốc, lại là đừơng 1 chiều nên... Chuyện này sợ là hơi khó_ Bác tài xế do dự. Đây là lần đầu tiên ông thấy Hạo mất bình tĩnh đến vậy. Trong ấn tựơng của ông Hạo ngoại trừ lạnh lùng và xa cách cũng chưa từng có loại biểu hiện như vậy.

- Tôi bảo là quay lại!_ Hạo Lớn giọng ra lệnh.

Tuy không hiểu là đã xảy ra chuyện gì nhưng bác tài vẫn là làm theo.

Nhưng khi đến nơi, chỗ đó đã sớm không còn ai.

Hạo tuyệt vọng cùng giận dữ đấm 1 phát vào cột điện gần đó. Máu từ lòng bàn tay hắn chảy ta. Nhưng dừơng như hắn không có cảm thấy đau đớn.

Trên khuôn mặt chỉ tràn đầy sự bất lực. Phải! Là bất lực. Giống như cái ngày mà hắn tận mắt nhìn cảnh mà cô rơi xuống vách núi.

Hắn cứ rằng huyễn hoặc mình rằng cô còn sống. Nhưng mà... Tất cả chỉ là sự mơ mộng của hắn mà thôi.

Hắn đau đớn! Hắn luyến tiếc cô! Con mẹ nó! Hắn nhớ cô! Rất nhớ.

Nhớ rất nhiều.

-------

Dạo này lo chăm mấy bé mèo nên có bỏ bê 1 chút.

Mọi ngừơi thông cảm nhé!!

^•^
Chương trước Chương tiếp
Loading...