Độc Chiếm 2

Chương 12: Chương 11.2



“À, ra là vậy. Vậy, Tôn Vũ Thần, xin chào con!” Diệp Phi chìa tay về phía Điểm Điểm.

Điểm Điểm giống như một ông cụ non bắt tay với Diệp Phi.

Diệp Phi cười rộ lên.

Tôi kéo cánh tay khác của Điểm Điểm nói: “Điểm Điểm, chúng ta đi thăm bảo bảo nào. Nói tạm biệt với chú Diệp Phi đi.”

Diệp Phi không chịu rời đi: “Anh đi cùng hai người.”

Đột nhiên Điểm Điểm nói: “Mẹ, chờ ba một chút, ba đang ở phía sau.”

Tôi dường như cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, theo bản năng quay lưng lại.

Chỗ bậc thang, là bóng dáng cao lớn của Tôn Hạo Chí.

Anh ta sãi bước dài từ trong bóng tối đi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì anh ta đã ở trước mặt tôi.

“Các người muốn đi đâu?” Thanh âm của anh ta rất thấp, tôi biết bình thường như vậy có nghĩa là anh ta đang áp chế cơn giận.

Tôi không muốn cãi nhau ở đây, càng không muốn để Diệp Phi nhìn thấy quan hệ căng thẳng như vậy của tôi và Tôn Hạo Chí.

Vì thế, tôi hết sức nhẹ nhàng nói với Tôn Hạo Chí: “Em đưa Điểm Điểm đến phòng sơ sinh. Sao anh lại đến đây?”

“Ừ, anh vừa mới đón Điểm Điểm tan học.” Hình như cái này không thể giải thích vì sao anh ta ở đây, tôi ý thức được có thể anh ta không muốn nói nhiều.

Bầu không khí ngưng trệ tràn đầy quỷ dị cùng căng thẳng, đến Điểm Điểm cũng cảm nhận được.

Bé buông tay Diệp Phi ra, bước từng bước đến bên Tôn Hạo Chí nói: “Ba, đây là chú Diệp. Chú ấy cũng đi thăm bảo bảo.”

Tôn Hạo Chí chần chừ một chút, sau đó “ừ” một tiếng, đưa tay về phía Diệp Phi: “Xin chào, Diệp Phi!”

Ý cười trên mặt Diệp Phi sớm đã thu lại, nhưng vẫn lịch sự bắt tay với Tôn Hạo Chí: “Đã lâu không gặp, Tôn Hạo Chí!”

Bọn họ nhìn đối phương bất quá chỉ trong tích tắc mà thôi, tôi lại cảm thấy rõ rệt một trận tàn sát khốc liệt.

Tôn Hạo Chí mặc một thân áo đen, sắc mặt cũng u ám giống như vậy, rõ ràng là ung dung thản nhiên, nhưng vẫn cứ phát sinh ra khí thế kinh người. Nếu như mà tôi không sớm hiểu rõ tính cách của anh ta, lúc này chỉ sợ bị anh ta hù dọa rồi.

Nhưng mà, Diệp Phi, lại vẫn là vẻ mặt ung dung. Sau khi nghiêm túc bắt tay trong chốc lát, thế nhưng trong ánh mắt của anh ta xuất hiện tia…giễu cợt. Anh ta đang khiêu khích Tôn Hạo Chí!

Tôi bắt đầu hối hận, sớm biết Tôn Hạo Chí sẽ đến, bất luận như thế nào tôi cũng không để Diệp Phi ở lại lâu như vậy.

“Diệp Phi, anh có chuyện thì đi trước đi.” Một lần nữa tôi lại lên tiếng bảo Diệp Phi mau chóng rời đi, bên cạnh đó xoay người lại, nhắc nhở cho anh ta bằng ánh mắt.

Diệp Phi không muốn tôi khó xử, cuối cùng nói: “Ừ, vậy anh đi trước. Giúp anh nói một tiếng với Lưu Yến, hôm khác đến thăm cô ấy.”

Vừa cúi đầu nhìn Điểm Điểm với vẻ mặt ôn hòa nói: “Điểm Điểm, tạm biệt!”

Điểm Điểm phẫy tay với Diệp Phi: “Tạm biệt chú Diệp Phi!”

Diệp Phi xoa đầu bé, sau đó hơi gật đầu với Tôn Hạo Chí, mới xoay người rời đi.

Tôi không đợi anh ta đi xa, liền kéo Điểm Điểm đến phòng sơ sinh, Tôn Hạo Chí trầm mặc theo sát phía sau, một dáng vẻ khó chịu.

Tôi rất không vui, anh ta làm gì bày ra gương mặt như vậy, tôi cũng không làm cái gì.

Cần tôi giải thích sao? Tôi mới lười phải nói.

Điểm Điểm quay đầu kéo tay Tôn Hạo Chí: “Ba, nhanh một chút.”

Lúc này Tôn Hạo Chí mới theo kịp, khom lưng ôm lấy Điểm Điểm, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút.

Điểm Điểm ôm cổ Tôn Hạo Chí, nói với tôi: “Mẹ dẫn đường.”

Người ngoài không biết chuyện nhìn thấy, cho rằng đây là một gia đình hòa thuận hạnh phúc……

Ngoài bức tường thủy tinh trong suốt của phòng sơ sinh có rất nhiều người đứng, mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm vào một hàng trẻ sơ sinh phía trong.

Điểm Điểm từ trên người Tôn Hạo Chí trượt xuống, “oa” một tiếng rồi chạy đến: “Mẹ, mẹ nhìn này, thật là nhiều tiểu bảo bảo!”

Tôi chỉ cho bé thấy con trai của Lưu Yến, Điểm Điểm trợn to hai mắt nhìn một hồi lâu, cho ra một kết luận: “Mẹ, bảo bảo của dì Lưu cũng thật nhỏ quá đi!”

Tôi cười: “Trẻ sơ sinh đều nhỏ như vậy, lúc con sinh ra đời, cũng không khác biệt em bé bao nhiêu.”

Lúc Điểm Điểm sinh ra là 3500 gam, dày vò tôi vô cùng.

Khi đó tôi gắng sức, hoàn toàn làm theo bản năng người mẹ.

Thật ra lúc sinh đẻ có bao nhiêu đau đớn, tôi đã không còn nhớ kỹ.

Chứng kiến đưa bé trong nháy mắt, tất cả đau đớn đều không còn quan trọng nữa.

Tôi là mẹ của một đứa trẻ……Đó là cảm xúc mãnh liệt, lúc đó làm cho người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc vô cùng vô tận và tràn đày hy vọng.

Từ thời khắc đó, tôi đã không còn là tôi, mà tôi sống có mục đích, cũng không chỉ vì bản thân mình vui vẻ hay sầu khổ.

Nghĩ tới đây, đáy lòng tôi có chút hổ thẹn.

Nếu một màn vừa rồi không kết thúc trong yên lặng, liệu có dọa đến Điểm Điểm không?

Tôi cúi mặt xuống, hôn lên mặt Điểm Điểm: “Điểm Điểm, mẹ rất yêu con.”

Điểm Điểm cười như quả táo đỏ, hôn mặt tôi: “Mẹ, con cũng yêu mẹ.”

Bé nắm lấy vạt áo của Tôn Hạo Chí, kéo thấp anh ta xuống, cũng hôn một cái trên mặt anh ta: “Con cũng yêu ba!”

Người bên cạnh cười rộ lên.

Trên mặt của Tôn Hạo Chí khó che giấu tia xuất hiện vẻ mặt hài lòng, ôm lấy Điểm Điểm.

Con đã lớn như vậy, mà con ôm trên tay.

Tôi lắc đầu, không đồng ý anh ta cưng chìu con như vậy.

Anh ta làm bộ như không nhìn thấy, chỉ vào những đứa trẻ sơ sinh rồi nói với Điểm Điểm: “Điểm Điểm, lúc còn bé con đáng yêu hơn em bé nhiều.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, Điểm Điểm của chúng ta vừa mới sinh ra đã là đứa trẻ đẹp nhất trên thế giới này…….”

Ôi!

Tôi thở dài trong lòng.

Như vậy sẽ dạy hư trẻ con……
Chương trước Chương tiếp
Loading...