Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 85: Linh thiên nhiễm đáng thương!



“Kỳ, tôi sẽ đến công ty muộn một chút.” Ngồi ở trên xe, Quý Tiêu Dương gọi điện cho Nam Cung Kỳ. Vết bỏng trên trán cùng trên tay Thần Thần phải được xử lý nhanh một chút!

“Đã biết!” Thanh âm Nam Cung Kỳ vẫn như trước thực ôn nhu. Lại luôn luôn vẫn có cảm giác là lạ ở bên trong, giống như…… Không có cảm tình!

Quý Thần Quang im lặng ngồi ở ghế phó lái, nghe được Quý Tiêu Dương gọi điện cho Nam Cung Kỳ thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Ngẩng đầu nói với Quý Tiêu DƯơng “Anh hai, Cửu hôm nay nói một giờ chiều năm ngày sau cậu ấy sẽ về!”

Quý Tiêu Dương nghe thì sửng sốt nửa giây, rồi sau đó đối với di dộng lặp lại một lần “Kỳ, Cửu nói một giờ chiều năm ngày sau cậu ta sẽ trở về!”

Ở đầu kia di động im lặng vài giây, Nam Cung Kỳ mới lại nói chuyện “Đã biết!” Sau đó liền ngắt điện thoại!

Trong văn phòng, Nam Cung Kỳ nhìn di động trong tay, thất thần…… Đã trở lại rồi sao? Đã ba năm lẻ mười tám ngày rồi! Trong lòng đột nhiện xuất hiện một loại cảm xúc kỳ quái!

Quý Tiêu Dương chạy xe nhanh nhất có thể, dùng mười phút ngắn ngủi liền đến bênh viện. Bác sĩ kiểm tra một chút rồi cười, lấy ra hai tuýp thuốc mỡ, vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương trêu chọc nói “Tiểu tử, đừng khẩn trương. Vết bỏng bé tý như vậy, vào hiệu thuốc tùy tiện mua hai tuýp thuốc tiêu viêm là được rồi!”

“Cảm ơn!” Thanh toán tiền xong, Quý Tiêu Dương nói lời cảm ơn. Tảng đá ở trong ngực rốt cục cũng bỏ xuống được. “Thần Thần, đợi lát nữa cùng anh đến công ty!” Để Thần Thần một mình ở nhà hắn sẽ lo lắng! Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, năng lực thừa nhận của hắn chắc sẽ hỏng mất……

“Vâng ạ!” Một đường này cảm xúc của Quý Thần Quang cũng không tốt lắm! Biết là vừa rồi mình đã gây ra rắc rối làm cho anh hai lo lắng…… Có điểm chán ghét bản thân mình như vậy! Cái gì cũng không làm được, lúc nào cũng phải đi theo anh hai……

“Tiêu Dương, để tôi đến công ty cậu làm việc đi!” Bỗng Linh Thiên Nhiễm không biết từ đâu cà nhắc cà nhắc đi đến trước mặt Quý Tiêu Dương.

“Chuyện này không thành vấn đề. Chủ yếu làm, sao cậu lại thành ra thế này?……” Như thế nào đem chính mình trở thành giống như người tàn tật, tay trái thì bó bột, ngay cả chân cũng đi cà nhắc! Trên mặt thì vết xanh vết tím chất chồng! Cậu ta đây là bị đánh hội đồng, hay là gặp cướp?

“Đừng nói nữa! Còn không phải là do cái tên da trâu chết tiệt kia sao? Hỗn đản chết tiệt, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại món nợ này!” Nhắc đến người nọ, lông mày Linh Thiên Nhiễm liền nhăn lại thành sâu lông. Lửa giận trong lòng tạch tạch bùng lên đặc biệt nhanh! Làu bàu một chút cho hả giận, rồi sau đó trong mắt Linh Thiên Nhiễm lóe lên ý cười buồn rầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương. “Tiêu Dương, cậu nuôi tôi đi! Tôi bị anh tôi đuổi ra khỏi nhà! Tôi hiện tại không việc làm, không nhà để về!”

“Sao lại như vậy?” Quý Tiêu Dương hiện tại không hiểu ra sao. Mới có một năm không gặp, Thiên Nhiễm không đến mức……

Linh Thiên Nhiễm phất phất tay “Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau, chuyện này rắc rối lắm! Tôi cũng cảm thấy việc này biến hóa đặc biệt kỳ lạ! Nhưng đợi lát nữa tên da trâu dai dẳng kia đến đây chắc tôi đi không được nữa! Tiêu Dương, Thần Quang, nhanh chóng lại đây đỡ tôi chút!”

“Được!” Quý Thần Quang dìu bên trái Linh Thiên Nhiễm, Quý Tiêu Dương đỡ bên phải, có hai người đỡ nên rất nhanh đã ra khỏi bệnh viện, lên xe đi tới công ty!

Chờ cho đến khi Mạc Dương mang theo bữa tối trở lại phòng bệnh thì Linh Thiên Nhiễm đã biến mất không dấu vết. Tìm một lúc lâu cũng không thấy người! Mạc Dương mày kiếm nhíu chặt, nhiệt độ quanh thân bắt đầu giảm xuống, sát khí trên người tỏa ra…… Linh Thiên Nhiễm, em cư nhiên dám đùa giỡn tôi! Qua gần một phút đồng hồ, Mạc Dương thu thập lại cảm xúc, lấy di động ra phân phó với thuộc hạ mấy câu. Ánh mắt âm u nhìn về phía giường bệnh trống rỗng, khóe miệng câu lên một nụ cười ý vị thâm trường…… Mang theo một điểm khát máu, có chút điên cuồng…… Thiên Nhiễm, là do em không ngoan……

“Tiêu Dương, sao các cậu lại tới bệnh viện?” Linh Thiên Nhiễm ngồi ở sau xe, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt Quý Tiêu Dương. Đã hơn một năm không gặp, càng ngày càng đẹp trai, còn có điểm mê người……

“Thần Thần không cẩn thận bị bỏng!” Ánh mắt dừng ở trên người Quý Thần Quang, trong mắt Quý Tiêu Dương tất cả đều là đau lòng! Thần Thần lại bắt đầu tiến vào ngõ cụt……

“Có nghiêm trọng không? Bôi thuốc chưa?” Nghe được là Thần Quang bị thương, ánh mắt Linh Thiên Nhiễm nhất thời chuyển tới trên người Quý Thần Quang. Búp bê xinh đẹp năm đó đã muốn trưởng thành thành mĩ thiếu niên…… Cùng với Tiêu Dương thật là xứng đôi! Trong lòng đột nhiên có chút chua xót!

Quý Thần Quang cúi đầu nhìn ngón tay của mình, suy nghĩ đã sớm bay đến phương trời khác……

Linh Thiên Nhiễm đợi một hồi cũng không thấy Quý Thần Quang trả lời, đem tầm mắt một lần nữa trở lại trên người Quý Tiêu Dương, đáy mắt có ý hỏi.

Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì, chuyên chú lái xe! Đợi khi nào đến công ty lại khuyên bảo Thần Thần!

Bên trong xe nháy mắt im lặng……

Xe đến bãi đỗ xe dưới lầu công ty, khi Quý Tiêu Dương vừa đỗ xe xong thì di dộng trong túi quần vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số xa lạ, Quý Tiêu Dương chần chờ vài giây mới ấn nghe. Một thanh âm trầm thấp phi thường thành thục, có điểm khàn khàn mang theo hương vị đàn ông mười phần “Linh Thiên Nhiễm ở trên xe cậu?”

Khóe mắt Quý Tiêu Dương liếc về phía Linh Thiên Nhiễm ở trong xe. “Ừ!”

“Giúp tôi coi chừng em ấy. Buổi tối tôi đến nhà cậu tìm em ấy! Thù lao thì tôi có thể cho cậu một tin tức miễn phí!”

Quý Tiêu Dương nhíu mày, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm. Hắn cảm giác được dường như cậu ta đã chọc vào một người rất khó lường…… Nghe cách nói chuyện có thể cảm giác được hơi thở của hắc đạo!

“Như thế nào?” Không thấy Quý Tiêu Dương đáp lại, người nọ lại hỏi thêm một câu.

“Tin tức?” Nhận thấy đối phương khi nói tới Thiên Nhiễm cũng không có sát khí, ngược lại còn có một chút gì đó không nói nên lời…… Quý Tiêu Dương cũng rất hiếu kì, rốt cuộc người đàn ông này là người như thế nào?!

“Quý Sơ đang âm thầm lui tới cùng người Ngô gia. Đương nhiên, đừng xem nhẹ, điều người đó xem!”

“Thành giao!”

Tiêu Dương nhanh như vậy liền bàn xong một việc làm ăn? Linh Thiên Nhiễm được Quý Thần Quang đỡ ra khỏi xe thì vừa vặn nghe được Quý Tiêu Dương nói ‘thành giao’.

Quý Tiêu Dương cất điện thoại, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm. Rồi sau đó đỡ bên kia của cậu ta. Ba người vào thang máy đi lên văn phòng ở trên tầng cao nhất. Bị Quý Tiêu Dương thản nhiên liếc nhìn một cái, Linh Thiên Nhiễm đột nhiên cảm giác lông tơ cả người đều dựng cả lên…… Cảm thấy sau lưng một trận lại một trận gió lạnh thổi tới!

“Kỳ!” Vào văn phòng, Linh Thiên Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nam Cung Kỳ đang im lặng làm việc trong một đống lớn văn kiện, nhanh chóng hướng tới cho anh gầm rú một tiếng!

Nam Cung Kỳ ngẩng đầu, đẩy kính mắt gọng bạc “Thiên Nhiễm, cậu bị đánh hội đồng?”

“Cùng một tên mặt dày chết tiệt đánh một trận!” Linh Thiên Nhiễm cà nhắc hướng tới cái sô pha cách đó không xa.

Quý Thần Quang nguyên bản cũng nghĩ ngồi xuống sô pha, nhưng là lại bị Quý Tiêu Dương cứng rắn nắm tay kéo về phía bàn làm việc của hắn, ôm cậu vào trong ngực. Hai người ngồi chung trên một chiếc ghế!

“Thần Thần, muốn ăn cái gì? Anh gọi điện kêu bọn họ đưa tới!” Vươn tay dùng ngón trỏ nâng lên khuôn mặt đang cúi của Quý Thần Quang, nhẹ hôn lên bờ môi cậu một chút. “Thần Thần, vẫn là suy nghĩ chuyện vừa rồi?”

“Anh hai, là em vô dụng!” Ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương, trong đôi mắt to tròn đã không còn ánh sáng xinh đẹp kia.

“Không, Thần Thần của anh là giỏi nhất trên thế giới này!” Cọ cọ hai má Quý Thần Quang, nhẹ vuốt tóc cậu. Thần Thần tốt như thế nào, chỉ có hắn biết! Cũng chỉ có hắn biết là tốt rồi!

Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang lóe lên tia không tin! Cậu cho rằng anh hai chỉ là đang an ủi mình……

“Thần Thần, tính cách của em cùng nụ cười của em, chính là tồn tại đẹp nhất trên thế giới này! Em biết không? Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em, mọi mỏi mệt của anh hai liền biến mất. Chỉ cần có thể gắt gao ôm em, ngửi được hơi thở độc đáo của riêng em, cả người anh hai liền cảm giác thực thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng! Thần Thần, mỗi người đều có ưu điểm cùng khuyết điểm của riêng mình. Trên thế giới này chưa từng có người nào là hoàn mỹ cả! Anh hai cũng giống như vậy!” Thần Thần là một đứa nhỏ thuần khiết như một tờ giấy trắng! Đó chính là ưu điểm tốt nhất của Thần Thần!

Quý Thần Quang chớp chớp mắt, hàng lông mi dài run rẩy trông giống như cây quạt làm lay động tâm tư người ta. “Nhưng là em cảm thấy anh hai chính là một người goàn mỹ. Cái gì cũng giỏi!” Đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng kiên định! Anh hai của cậu là một tồn tại cường đại nhất, chuyện gì cũng không thể làm khó được anh hai!

Quý Tiêu Dương nở nụ cười, hôn nhẹ lên khóe miệng Quý Thần Quang, ghé vào lỗ tai cậu nói những lời ái muội trêu tức “Thần Thần, có câu nói thế này: ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’! Người mà mình yêu, đương nhiên sẽ cảm thấy người đó là người hoàn mỹ nhất trên thế giới này! Anh hai cũng vậy, anh cảm thấy Thần Thần của anh là đẹp nhất trên thế giới này! Sự hoàn mỹ độc nhất vô nhị! Thần Thần, có được em, là chuyện may mắn nhất trong đời anh!” Nói xong, Quý Tiêu Dương còn xấu xa khé liếm lên tai Quý Thần Quang một chút!

Nghe được lời tâm tình buồn nôn trước nay chưa từng có của anh hai, mặt Quý Thần Quang đều hồng hết cả lên. Hai tay gắt gao ôm chặt vòng eo Quý Tiêu Dương, tựa đầu chôn sâu vào trong ngực hắn, thẹn thùng không dám nhìn người khác. Thiên Nhiễm cùng Kỳ đều đang ở đây…… Anh hai lại còn nói những lời này. Bất quá trong lòng hảo ngọt ngào hảo ngọt ngào……

Linh Thiên Nhiễm nhàm chán đành phải nhìn trần nhà ngẩn người. Nhưng vào lúc này, di động lại vang lên, Linh Thiên Nhiễm đột nhiên cảm giác được trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ rét lạnh. Cậu có cảm giác cuộc điện thoại này là của cái tên mặt dày kia…… Chết tiệt, sao mình lại dây với cái tên này cơ chứ! Cầm di động, Linh Thiên Nhiễm đột nhiên cảm thấy đây như là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Cảm thấy khó xử không biết có nên nghe hay không……

Đang lúc Linh Thiên Nhiễm rối rắm thì di động đột nhiên ngừng kêu! Di, buông tha rồi sao?…… Nụ cười của Linh Thiên Nhiễm còn chưa bò lên được khóe miệng thì trong văn phòng im lặng lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Là của Tiêu Dương……

Tiếp theo, tại lúc Linh Thiên Nhiễm còn chưa có phản ứng lại được, chỉ thấy Quý Tiêu Dương cầm di động hướng về phía cậu đi đến, còn mang theo một câu “Nghe điện thoại!”

Điện thoại cái gì? Điện thoại của ai?…… Linh Thiêm Nhiễm có chút nghi hoặc đặt điện thoại bên tai, sau đó cậu nghe được thanh âm của ác ma kia…… “Đêm nay, tôi tới tìm em!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...