Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 86: Ăn lẩu



Linh Thiên Nhiễm cầm điện thoại ngây người nửa giây rồi sau đó cả người từ sô pha nhảy dựng lên. Di động trong tay giống như là loại bệnh độc nào đó bị cậu hưng hăng quăng về phía Quý Tiêu Dương. Biểu tình trên mặt có chút nhăn nhó, miệng lại bắt đầu lầm bầm. “Chết tiệt!” Ngửa mặt lên trần nhà buồn bực gầm rú “Thật sự là tên mặt dày dai dẳng!” Cái tên chết tiệt kia, sao mình trốn thế nào hắn cũng tìm được? Tên kia rốt cuộc là đang làm cái gì? Thật sự là đuổi như thế nào cũng không đi……

“Thiên Nhiễm, cậu bình tĩnh một chút!” Thấy Linh Thiên Nhiễm rống lên, Nam Cung Kỳ đứng lên, đem Linh Thiên Nhiễm đang trong trạng thái không khống chế được đỡ trở lại sô pha “Cẩn thận chân của cậu!” Ngữ khí mang theo ý trách cứ.

“Tiêu Dương, sao tên kia lại có số điện thoại của cậu?” Trên mặt đầy vết bầm xanh tím của Linh Thiên Nhiễm hiện tại đang tỏ ra cậu phi thường tức giận.

“Tôi cũng không biết. Vừa mới rồi hắn gọi bảo cậu nghe điện thoại, tôi liền ném điện thoại di động cho cậu luôn a Thiên Nhiễm, hắn là ai vậy? Nghe cách nói chuyện liền cảm giác được không phải người tầm thường đâu!” Trên mặt Quý Tiêu Dương khó có được hiện lên thần sắc tò mò. Là loại người nào có thể đam Thiên Nhiễm bức đến trình độ này?

“Một tên mặt dày bám dai như đỉa chết tiệt, đuổi ba năm rồi vẫn chưa chịu đi!” Linh Thiên Nhiễm hiện ra bản tính trẻ con chôn đầu vào trong sô pha, lưng hướng về phía mọi người, lẩm bẩm nói một câu “Tôi muốn đi ngủ!”

Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ liếc nhau. Người đàn ông kia, không đơn giản…… Bất quá tựa hồ xem ra sẽ không làm hại đến Thiên Nhiễm! Như vậy bọn họ liền tạm thời không cần lo lắng, trước tiên yên lặng xem tình hình đã! Nếu người đàn ông kia đối với Thiên Nhiễm làm ra điều gì bất lợi, bọn họ làm anh em cũng không phải chỉ để trưng bày!

“Kỳ, đi ăn cơm không?” Khi Quý Tiêu Dương chuẩn bị ôm lấy Quý Thần Quang, Quý Thần Quang từ chối một chút, chui đầu vào trong ngực hắn nhỏ giọng nói thầm một câu “Anh, để em xuống đi!” Thật là, cậu đều đã mười lăm tuổi rồi……

Tay Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang cũng không có buông ra, ngược lại là càng ôm chặt thêm, cúi đầu ở bên tai cậu trêu tức nói một câu “Anh hai thích ôm Thần Thần! Thực thoải mái a” Ba chữ cuối cùng kéo ra rất dài rất dài…… Có một loại ảo giác mê ly không thực, mang theo thanh âm mê hoặc của bầu trời đêm!

Quý Thần Quang đột nhiên cảm giác được mình có một loại xúc động nhiệt huyết dâng trào……

Nam Cung Kỳ nhìn lại hai anh em đang tiến nhập cảnh giới xx thì cười khẽ, trước tiên thu dọn lại bàn làm việc một chút, sau đó xoay người ra khỏi văn phòng! Nhìn hành lang trống rỗng, đèn đuốc sáng trưng tịch mịch, Nam Cung Kỳ đột nhiên nghĩ tới mỗi ngày khi về nhà đều là im lặng! Tiểu Cửu, kỳ thật, rất nhớ cậu……

Thứ thói quen này trước kia Nam Cung Kỳ rất khó tin tưởng! Anh luôn cho rằng, thói quen có thể hình thành vậy thì cũng có thể theo thời gian mà biến mất. Nhưng là từ sau khi gặp Tiểu Cửu, Nam Cung Kỳ tin có vài thứ một khi đã hình thành thì theo thời gian sẽ càng ngày càng khắc sâu, càng ngày càng rõ rệt. Giống như trong nhà không có Tiểu Cửu sống, cảm giác thật trống rỗng, xuân hạ thu đông đều là một cỗ lạnh giá, quanh năm đều không hề có một chút ấm áp nào! Giống như ngày không có Tiểu Cửu, nhớ nhưng trong đầu càng ngày càng sâu, bắt đầu từ lúc ngẫu nhiên nhớ một chút cho đến bây giờ mỗi ngày đều nhớ……

Phòng Tiểu Cửu từng ở, mỗi ngày anh đều quét dọn. Sau đó nằm ở trên giường lẳng lặng nhớ lại…… Vì thế, càng nhớ lại thì có chút chuyện từng mơ hồ liền trở nên rõ ràng…… Sau đó mới phát hiện kỳ thật mình cũng không thông minh! Những thủ đoạn nhỏ của Tiểu Cửu trăm ngàn chỗ hở nhưng mà mình ngay lúc đó lại không có nhìn ra! Kỳ thật cái thời điểm kia chính anh cũng không phát hiện ra mình đã lạc vào trong cặp mắt đen bóng sáng ngời kia……

Đột nhiên khóe miệng Nam Cung Kỳ xuất hiện một nụ cười đắng chát, nhẹ giọng nỉ non một câu: Tiểu Cửu, cậu thực tàn nhẫn……

Trước khi đi, cậu ta lưu lại một câu: Kỳ, tôi hi vọng khi tôi trở về, ở trong lòng anh tôi không còn ở vị trí em họ nữa……

Nếu không phải nhìn thấy cách ở chung của hai anh em Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang thì chắc anh sẽ không bao giờ hiểu được. Nguyên lại, trong tình cảm anh em cũng có thể có tình yêu tồn tại! Chính là, hiểu được là một chuyện…… Có đôi khi, trong sinh mệnh, trách nhiệm lớn hơn tất cả! Hiểu được thì sao chứ? Tiểu Cửu, kỳ thật, tôi rất muốn nói, làm sao mà khong hiểu chứ…… Chung quy thì anh cũng có được sự quyết tuyệt cùng kiên định của Quý Tiêu Dương!

Thật là một đứa nhỏ tàn nhẫn! Nhiều năm như vậy cũng không cùng mình liên lạc! Tiểu Cửu, cậu đang đợi câu trả lời của tôi sao? Tiểu Cửu, kỳ thật cậu đã muốn hiểu được, không phải sao? Tiểu Cửu, trở về cũng tốt! Nhìn thấy được cũng tốt hơn so với nhìn cảnh nhớ người! Tuy rằng chính mình sẽ có khả năng càng thêm thống khổ……

Tình yêu thật sự là một cái gì đó rất thần kỳ! Hành vi này của mình có được tính là tự ngược không? Đúng là tự tìm khổ! Kỳ thật phương pháp tốt nhất là rời đi thật xa, thật xa cậu ta! Chính là dường như cho dù thế nào chính mình càng nguyện ý lẳng lặng nhìn cậu ấy……

“Kỳ, suy nghĩ cái gì vậy?” Hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang tình chàng ý thiếp một hồi mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Nam Cung Kỳ đứng nhìn đèn hành lang sáng trưng ngẩn người. Thân thể gầy gò thon dài kia ở dưới ngọn đèn hình thành một loại ưu thương thê lương khác thường……

Kỳ, có tâm sự! Quý Thần Quang nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, cậu cảm giác được trong lòng Kỳ đang thực đau khổ! Thực không vui! Là vì cái gì? Mất năm nay cậu đều không có thấy nụ cười thật tâm của Kỳ! Từ sau khi Cửu đi…… Ở trong lòng âm thầm thêm một câu cuối cùng. Kỳ thật Quý Thần Quang rất ngạc nhiên, Kỳ cùng Cửu có phải cãi nhau hay không? Nếu không phải thì vì sao ba năm nay Cửu chưa bao giờ liên lạc với Kỳ?

“Tôi đang suy nghĩ xem lát nữa nên ăn cái gì!” Nam Cung Kỳ thu hồi tâm tình, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Xoay người nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đang gắt gao nắm tay nhau. Trong đôi mắt ôn nhu nhanh chóng hiện lên một tia hâm mộ.

“Nguyên lai là Kỳ đói bụng lắm rồi a. Đi thôi! Đừng nói tôi bạc đãi nhân viên nha, Kỳ, muốn ăn cái gì thì gọi đi!” Quý Tiêu Dương vỗ vỗ bả vai Nam Cung Kỳ trêu đùa nói! Ba người vừa cười vừa nói rời khỏi công ty!

“Kỳ, muốn ăn gì?” Ngồi trên xe, Quý Tiêu Dương hỏi một câu với Nam Cung Kỳ ngồi ở ghế sau “Mấy ngày nay cậu vất vả rồi. Phải hảo hảo khen thưởng cậu một chút!”

“Đi ăn lẩu được không?” Nam Cung Kỳ cười khẽ hỏi. Thần sắc trong đôi mắt ấm áp như ánh nắng, mang theo một loại cảm giác hư ảo nhàn nhạt!

Nhưng là, không biết vì sao, Quý Thần Quang nghe lời nói của Nam Cung Kỳ, lại nhìn vẻ mặt của anh, cảm giác giống như Kỳ đang khóc……

“Đi.” Quý Tiêu Dương gật gật đầu, nhanh chóng lái xe ra khỏi bãi đỗ, hướng về phía quán lẩu. Xe chạy gần hai mươi lăm phút thì đến một quán lẩu, bên trong sớm đã tiếng người ồn ào, náo nhiệt, khí thế ngất trời! Ba người vào quán liền đi thẳng đến phòng ăn riêng. Vào phòng, bên trong mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. Người phục vụ bật bếp lên, trong nồi bắt đầu sôi. Sau đó liền có thể đem nguyên liệu mà mình thích bỏ vào, chờ cho đồ ăn chín liền có thể gắp ra bát ăn liền!

“Các vị, chúc ngon miệng!” Đem tất cả mọi thứ đều chuẩn bị tốt, người phục vụ lễ phép cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ra khỏi phòng!

“Em muốn khoai tây, còn có nấm kim châm cũng muốn ăn!” Ánh mắt Quý Thần Quang quét lên một bàn nguyên liệu, tìm gần một phút đồng hồ cũng không thấy khoai tây. Nguyên liệu nhiều quá, nhìn hoa cả mắt!

“Tiểu ngu ngốc, ở trong này này! Mắt em nhìn đi đâu vậy?” Quý Tiêu Dương bỏ khoai tây vào trong nồi, vươn tay nhéo lên hai má Quý Thần Quang đang dùng ánh mắt càn quét cái bàn “Thần Thần, khoai tây ở ngay chỗ của em đó, nhìn xem!”

“Hắc hắc……” Quý Thần Quang thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng cười ngây ngô! Cúi đầu gắp một miếng khoai tây bỏ vào trong nồi.

“Chín rồi, Thần Thần ăn đi! Anh không bỏ hạt tiêu vào, hẳn là sẽ không cay!” Cảm giác khoai tây chín rồi, Quý Tiêu Dương liền dùng đũa gắp vào trong bát Quý Thần Quang, còn vươn tay vuốt tóc cậu.

“Anh hai, em giúp anh gắp thịt bò!” Quý Thần Quang nhìn khoai tây trong bát liền cười tươi, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má cũng xuất hiện! Cười ngây ngô nửa giây liền lấy đũa chuẩn bị gắp thịt bò cho Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương nhìn động tác của Quý Thần Quang, trong lòng liền khẩn trương lên, nhỡ đâu lại bị bỏng thì làm sao? Trên trán Thần Thần vẫn còn một cái bong bóng nước lớn, ở dưới ánh đèn càng đánh thẳng vào lòng Quý Tiêu Dương. Áp chế không được sự lo lắng trong lòng, tuy rằng biết đây là lo thừa nhưng Quý Tiêu Dương chính là không nghĩ sẽ để Thần Thần lại gần cái gì nóng nữa. “Thần Thần, để anh tự làm. Em ăn khoai tây trước đi, để nguội mất ngon!”

Nói xong, Quý Tiêu Dương liền giơ đũa gắp thịt bò trong nồi vào bát mình. Chấm hạt tiêu, cho vào miệng, khóe mắt liếc thấy ánh mắt Thần Thần vẫn đang gắt gao nhìn mình, trong lòng nhất thời tràn ra hương vị ngọt ngào. Nuốt thịt bò xuống, cười cười với Quý Thần Quang “Ngon lắm a!”

Nghe lời này, trong lòng Quý Thần Quang vui rạo rực, ở thời điểm cúi đầu ăn khoai tây lại gắp vài miếng thịt bò bỏ vào trong nồi. Quý Tiêu Dương tự nhiên cũng nhìn thấy hành động nhỏ của cậu, khóe miệng cười càng thêm ôn nhu. Ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Kỳ ở đối diện “Kỳ, không hợp khẩu vị sao?”

“Không, không có. Hương vị ngon lắm!” Nam Cung Kỳ dời tầm mắt, đột nhiên có xúc động muốn bỏ đi…… Không khí trong phòng quá ấm áp quá ngọt ngào, không hợp với anh!

“Kỳ, có phải không đủ cay hay không? Ở đây còn có hạt tiêu này!” Quý Thần Quang nói với Nam Cung Kỳ một câu, rồi sau đó để hạt tiêu ở trước mặt Nam Cung Kỳ. Kỳ thật, cậu rất muốn nói, muốn khóc thì khóc đi…… Không sao đâu!

Nam Cung Kỳ gắp một ít thịt bò cho vào nồi, gật gật đầu cười khẽ không nói gì!

“Anh hai, thịt bò ngon lắm! Cho anh!” Nói xong, Quý Thần Quang liền gắp thịt bò cho vào bát Quý Tiêu Dương, cười thực ngọt thực ngoan! Bộ dáng kia làm Quý Tiêu Dương cảm giác được trái tim mình đang run lên!

“Thần Thần, em cái đứa tiểu bại hoại này!” Quý Tiêu Dương buông đũa, ôm Quý Thần Quang vào lòng, gắt gao ôm, vươn tay vuốt tóc cậu, cười ngọt ngào…… Giống như cùng Thần Thần lăn lên giường……

“Anh hai, anh……” Trong đôi mắt xinh đẹp của Quý Thần Quang lóe lên một tia sáng giảo hoạt. Tay cậu vừa vặn đụng đến một cái gì đó cứng rắn……

Quý Tiêu Dương cảm thấy chính mình thực quẫn bách a…… Thần Thần mới cười cười với hắn mà thôi, hắn liền nhộn nhạo……

Tay phải ôm lấy đầu Quý Thần Quang, hoàn toàn bỏ qua Nam Cung Kỳ ở bên cạnh, hai anh em ôm nhau hôn môi nồng nhiệt……

Nam Cung Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trước mặt…… Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hai người bọn họ hôn môi……

Cảm giác được tâm tính thiện lương của mình dường như bị cái gì đó hung hăng va vào, Nam Cung Kỳ có chút bối rối đứng lên, bước chân có chút loạng choạng chạy ra khỏi phòng……

“Anh hai, như vậy có được không?” Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương, trên môi một mảnh sưng đỏ……

“Chắc không có ảnh hưởng xấu gì đâu, kích thích một chút cũng tốt!” Liếm liếm đôi môi sưng đỏ của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười xấu xa.

“Anh hai, miệng anh có hạt tiêu…… Miệng của em, nóng quá, cay quá……” Quý Thần Quang lấy lại tinh thần mới cảm giác được miệng mình bắt đầu nóng lên…… Cay quá a. Anh hai vừa mới ăn hạt tiêu……

Quý Tiêu Dương thực không phúc hậu nở nụ cười……

“Anh hai, xấu xa……” Hung tợn trừng mắt liếc Quý Tiêu Dương một cái!

“Anh hai cho em giảm nhiệt. Thần Thần không tức giận a!”

……

Hai anh em trong phòng liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp, ngọt ngọt ngào ngào!

Nam Cung Kỳ tâm tình phức tạp đứng ngoài cửa phòng ăn. Vừa ngẩng đầu nhìn về phía hành lang thật dài phía trước thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhanh chóng hiện lên. Nam Cung Kỳ nhất thời sợ ngây người. Cách vài giây sau mới lấy lại tinh thần, anh chạy thật nhanh về phía trước, nhưng đi đi lại lại tìm vài lần vẫn không phát hiện được gì. Nam Cung Kỳ có chút uể oải tựa vào tường. Chẳng lẽ là anh nhìn lầm?……

Tiểu Cửu……

Miệng nhẹ nhàng nỉ non, dưới ngọn đèn sáng ngời, khóe mắt Nam Cung Kỳ có ánh nước thoáng hiện……
Chương trước Chương tiếp
Loading...