Độc Sủng Nam Hậu

Chương 43: Hiểu lầm, không tín nhiệm. thật rùng mình !



Từ lúc Duẫn Dung giúp ta sửa đúng bả vai trật khớp thì ta hôn mê đến khi tỉnh lại đã được ba ngày. Ta tỉnh lại thì thấy Lãnh Nhược Tư còn ở trên giường cùng ta, ta giật giật thân mình thì thấy vết thương nơi bả vai đã tốt rồi nhưng nó vẫn khiến ta đau đến phát ra tiếng “Ân ~~~~~~~”

“Triệt Nhi, ngươi thế nào ?” Tiếng rên rỉ của ta làm Lãnh Nhược Tư đang mê man lập tức tỉnh lại.

“Ta đã không có việc gì, không cần lo lắng”. Ta miễn cưỡng cười cười nhìn hắn.

“Còn nói không có việc gì? Ngươi xem sắc mặt ngươi kém như vậy, vẫn còn rất đau sao?” Hắn lo lắng nhìn ta.

“Ân, bả vai đau quá” Nếu bị phát hiện thì không cần che giấu nữa.

“Người đâu, truyền Duẫn Dung đến ngay cho trẫm”

Duẫn Dung đến khám bệnh xong thì liền nói “Hoàng Thượng, bả vai trật khớp của hoàng hậu mặc dù đã được sửa lại nhưng vẫn phải hảo hảo điều dưỡng. Tục ngữ nói đã thương (bị thương) tới gân cốt cần một trăm ngày nếu điều dưỡng không tốt sẽ để lại bệnh”

“Trẫm đã biết. Duẫn Dung, hảo hảo giúp Triệt Nhi điều dưỡng. Trăm ngàn lần không được để phát sinh thêm bệnh tình” Hắn tràn đầy vẻ âu lo trong ánh mắt.

“Dạ, thần cáo lui trước”

“Triệt Nhi, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói nga !” Hắn lo lắng hôn hôn ta.

“Ân, Ta đói bụng !”

“Lập tức có thức ăn ngay” Hắn ôm lấy ta.

“Phụ hậu, Phụ hậu ngươi tỉnh rồi sao?” Tiểu Vân Vân vọt tiến vào.

“Tiểu Vân Vân, ngươi đã đến rồi” Ta vui vẻ nhìn hắn.

“Phụ hậu, ngươi tỉnh lại thật tốt quá ! Mau ăn một chút gì đi !” Tiểu Vân Vân uy ta ăn cháo.

Ta không chút khách khí ăn ngay “Triệt Nhi ăn từ từ. Coi chừng nóng” Lãnh Nhược Tư dặn.

Sau vài ngày được phụ tử bọn họ ngày ngày hầu hạ ta đã khá lên rất nhiều. Hôm nay, khi phụ tử bọn họ chơi với ta, mẹ con Du phi cùng Duẫn Tuyết đến “Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Duẫn Tuyết cao hứng chụp lấy bả vai bị thương của ta.

Oa ~~~~~~~ nàng đang hạ “Độc thủ” với ta. A ! đau chết mất ! “Duẫn Tuyết, ngươi làm cái gì vậy hả?” Lãnh Nhược Tư cùng Tiểu Vân Vân giận dữ hét lên.

Duẫn Tuyết bị tiếng rống làm cho hoảng hồn “Nghi ~~~~~~~ Phụ hậu ngươi sao lại khóc?” Huyên Nhi kinh ngạc không thôi.

Phụ tử Lãnh Nhược Tư căm tức nhìn Duẫn Tuyết, “Triệt Nhi ngoan, một lát sẽ không đau. Ngươi cố chịu một chút”. Nữ nhân này lại dám làm ra tình trạng này a?

Ta rưng rưng gật đầu, “Hoàng Thượng, hoàng hậu hắn làm sao vậy?” Du phi khó hiểu nói.

“Còn không phải lỗi của Duẫn cô cô sao. Bả vai Phụ hậu còn chưa tốt, nàng lại dùng lực lớn như vậy chụp lấy” Tiểu Vân Vân sinh khí đến đỏ cả mặt.

“A? Tiểu Triệt Triệt, thực xin lỗi a! Ta nghĩ ngươi đã khỏi hoàn toàn rồi! Ha ha a ~~~~~~~” Khó trách Lãnh Nhược Tư có bộ dáng như muốn giết nàng như thế.

“Không có gì” Đau quá a !

Chúng ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Cùng lúc đó Thục phi đang tiến hành một hoạt động bí mật, đương nhiên là nhằm vào ta nga ! Năm ngày sau, thương thế ta gần như khỏi hoàn toàn “Ta muốn đi ra ngoài chơi!” Đáng ghét ! Từ lúc ta bị thương cho tới nay Lãnh Nhược Tư không cho ta ra khỏi cửa phòng nửa bước.

“Triệt Nhi, ngươi ngoan a ! Đợi vài ngày nữa được hay không ?” Hắn thương thế mới tốt lên một chút, vạn nhất lại đụng hoặc bi ai đụng tới thì phải làm sao bây giờ?

“Không chịu. Ta muốn ra ngoài chơi, ta muốn đi !” Liều mạng ăn vạ tuyệt đối hữu dụng.

“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ.

“Phụ hoàng để cho Phụ hậu ra hoa viên ngồi là được rồi, như vậy cũng tốt cho sức khoẻ mà” Thấy Phụ hậu khổ sở hắn cũng khổ sở theo nga !

“Được rồi ! Tiểu Hương, Tiểu Lan các ngươi ở lại. Vân Nhi đi cùng trẫm”

“Ngươi muốn dẫn Tiểu Vân Vân đi đâu a?” Không có hắn ở cùng ta, ta không vui a !

“Trẫm dẫn hắn đi học a ! Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở hoa viên mà ngắm cảnh” Hắn sẽ không nghĩ đến việc muốn thái tử cả ngày bồi hắn chơi đi?

Được rồi ! Ta chính mình đi chơi, ta cùng bọn Tiểu Lan họ đi hoa viên, nhưng không có Tiểu Vân Vân thật sự là rất nhàm chán a ! “Vương gia ngươi có chuyện không vui sao?” Tiểu Hương hỏi.

“Không có !”!

“Tiểu Hương, Tiểu Lan các ngươi ở đây chờ ta, ta đi học xong sẽ đến liền”. Tiểu Vân Vân không ở đây thì ta cũng có thể tìm Du phi chơi a !

Ta vui vẻ hướng chỗ ở Du phi, đi đến nửa đường thì đúng lúc gặp được mẹ con Du phi cùng Bạch Nguyệt Thần, “Các ngươi đều ở đây a ! Thật tốt quá, chơi với ta đi!”

Ta lôi kéo bọn họ đi vào một cái đình. Kết quả chân trợt nên ngã về ao nước phía sau, Bạch Nguyệt Thần vội vàng bắt lấy ta nhưng bản thân hắn lại rơi vào ao. Thực tốt là hắn giỏi bơi lội, tự mình bơi lên “Ngươi không sao chứ?” Du phi lo lắng nhìn hắn.

“Không có việc gì” Bạch Nguyệt Thần lắc đầu.

“Ngươi quần áo đã ướt hết rồi. Ta nghĩ người nên mặc tạm quần áo của ta vậy ! Du phi, mẹ con nàng đi tìm Tiểu Lan nhờ nàng nấu giùm bát canh gừng. Hai chúng ta lát nữa sẽ trở lại” Ta mang Bạch Nguyệt thần trở về phòng mình.

Chúng ta vừa mới vào phòng thì người được phái tới giám sát ta liền trở về bẩm báo chủ tử của nàng “Nương nương, hoàng hậu mang Bạch công tử vào phòng ngài ấy rồi”

“Phòng? Thật tốt quá ! Chúng ta đi tìm Hoàng Thượng đi !” Nữ tử âm hiểm cười.

“Thục phi nương nương cát tường” Phụ tử Lãnh Nhược Tư đang đọc sách bỗng ngây người một chút.

“Ân, ngươi có chuyện gì sao?” Nàng đến làm gì chứ?

“Hoàng Thượng thần thiếp mới nấu một bát thuốc bổ nên muốn đem tới cho Hoàng Thượng dung. Nghe nói hoàng hậu mấy hôm trước bị thương, không bằng cũng thỉnh hoàng hậu cùng uống đi!”

“Tốt !” Mặc kệ nàng có mục đích gì, Triệt Nhi xác thực nên hảo hảo bồi bổ.

Bọn họ cùng nhau hướng về phòng ta mà đi. Ta đem quần áo đưa cho Bạch Nguyệt Thần, “Ngươi hẳn là nên mau thay đi” Trăm ngàn lần đừng hy vọng ta giúp a ! Ta sẽ không làm đâu, tất cả đều là Lãnh Nhược Tư giúp ta mặc .

Bạch Nguyệt Thần cười cười đi vào bình phong phía sau để thay quần áo. Lúc này bọn Lãnh Nhược Tư đến, hắn đẩy cửa ra thì thấy ta đang ở cùng Bạch Nguyệt Thần thay quần áo thì mặt đen lại. Tiểu Vân Vân bị dọa tới choáng váng, mà Thục phi thì cười gian không thôi, “Nhược Tư, ngươi đã trở lại” Ta vui vẻ nhìn hắn, hoàn toàn không phát hiện hắn khác thường.

“Trẫm trở về hình như không đúng thời điểm thì phải?” Hắn ngữ khí lạnh băng đến cực điểm.

“Nhược Tư, ngươi đang nói cái gì a?” Hình như là lạ .

“Hoàng Thượng, ngài hiểu lầm” Bạch Nguyệt Thần lại hiểu được ý nghĩ hiện tại của Lãnh Nhược Tư.

Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì a? Chẳng lẽ hắn……“Nhược Tư, ngươi hiểu lầm. Không phải như ngươi nghĩ đâu. Bạch Nguyệt Thần hắn……”

Lời của ta còn chưa nói hết thì hắn liền nắm chặt tay của ta “Đau quá. Nhược Tư, mau thả ta ra.”

Đau? Hắn còn biết đau a? Hắn hiện tại lòng đau đến chết lặng “Trẫm hiểu lầm cái gì chứ. Đây là trẫm tận mắt nhìn thấy mà còn giả được sao” Khó trách Triệt Nhi gặp chuyện không may Bạch Nguyệt Thần lại liều mình cứu hắn, bọn họ dám sau lưng hắn vụng trộm? Hơn nữa lần này càng quá đáng là họ dám ở phòng của ta và Triệt Nhi.

“Ngươi thật sự hiểu lầm rồi. Ta……”

“Hoàng hậu, ngươi thật là không đúng mà. Có hẹn hò thì cũng phải tìm nơi bí mật một chút a!” Thục phi ném đá xuống giếng.

Lãnh Nhược Tư vừa nghe thấy nhất thời mất đi lý trí. Thấy hắn như vậy ta biết có giải thích thế nào cũng vô dụng “Ta hỏi ngươi, ngươi tin tưởng lời nàng nói hay sao?” Ta ôm một chút kỳ vọng nhìn hắn.

Hắn không lên tiếng nhưng lại căm tức nhìn Bạch Nguyệt Thần. Nguyên lai…… Nguyên lai ở trong lòng hắn ta thật sự là hạng người tùy tiện như vậy. Chúng ta đã trải qua nhiều gian khổ như vậy nhưng hắn một chút tín nhiệm cũng chưa cho ta. Ha ha ha~~~~~~~ ta lại ngốc đến nỗi nghĩ hắn sẽ tin tưởng ta, chỉ là một chút cũng tốt a !

Ta ngoài dự kiến của mọi người cho hắn một cái tát, phẫn nộ nói “Lãnh Nhược Tư, ta hận ngươi. Ngươi ra ngoài cho ta.”

Ta đem mọi người đuổi ra ngoài hết để lại một mình mình ở trong phòng khóc. Vì cái gì? Vì cái gì rõ ràng là lỗi của Triệt Nhi nhưng Triệt Nhi lại oán hận nhìn hắn như vậy cơ chứ? Rõ ràng là lỗi của hắn a ! Lãnh Nhược Tư hai mắt nổi lên một tầng hơi nước chậm rãi ngưng tụ thành nước mắt hình thành lệ từ từ rớt xuống. Thục phi đắc ý đem Lãnh Nhược Tư tư mang về tẩm cung của mình.

Từ ngày đó Lãnh Nhược Tư không tới chỗ ta nữa. Ta mỗi ngày không ngừng khóc, khóc đến sưng cả mắt. Ai nói gì cũng không nghe. Tiểu Hương các nàng chỉ có thể lo lắng suông. Hắn vì cái gì không tin ta? Vì cái gì? Tình cảm của chúng ta như vậy mà lại không chịu nổi một kích thích như thế sao? Nguồn :
Chương trước Chương tiếp
Loading...