[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.
Ngoại Truyện 2: Nơi Tận Cùng Của Kí Ức - Chương 8: Nấm Mộ Đá Trong Tuyết
Đại Kết Cục đã chính thức kết thúc, để chuộc tội cho cái kết đầy đau thương đó, tác giả đã viết thêm phần ngoại truyện này. Lấy cảm hứng từ bài hát Đường Lê Tiên Tuyết của Ngân Lâm, ngoại truyện này muốn viết về hành trình tiếp theo của Lận Thần và Phi Lưu sau khi xuống núi. Nhưng viết một hồi chợt cảm thấy, không có Mai Trường Tô thì câu chuyện dù có hay cách mấy cũng không còn ý nghĩa, cho đến kết thúc, mọi thứ cũng chỉ quay lại điểm khởi đầu, xin mọi người thứ lỗi.-------Vào ngày tiễn Mai Trường Tô đi, thời tiết rất đẹp, trời xanh như ngọc, nắng ấm chan hòa. Nấm mộ đá mười vạn tướng sĩ đắp lên cho chàng cũng rất đẹp, phủ đầy những đóa hồng mai vừa hái được trong tuyết. Đây là nơi bắt đầu và kết thúc, tại mỏm đá cao nhất Mai Lĩnh này, một đời danh tướng đã ra đi, một đời mưu thần đã sống lại. Mười hai năm nhẫn nhục chịu đựng, hai năm khuấy đảo phong vân, Kim lăng giờ đã đổi chủ, người cũng về lại nơi này. Dưới gốc đường lê đã trụi lá, nấm mộ đá nho nhỏ nằm yên trong tuyết lạnh, cùng với bảy vạn anh hồn Xích Diễm, sẽ đời đời canh giữ cho vùng đất này.Đến lúc phải nói lời tiễn biệt, chúng tướng sĩ đồng thanh hô vang:- Thiếu soái, xin hãy yên nghỉ!!!- Tiểu Thù, đệ lừa ta đến khổ, kiếp sau tốt nhất đừng để rơi vào tay ta.Mông Chí vẫn còn rất tức giận nên chỉ hậm hực gầm gừ một câu trong khi Lận Thần mang một bản điếu văn dài đến hai cuộn giấy da trịnh trọng bước lên phía trước.- Một pho sách Thượng Chí Văn, hai cây Hoàng Hạc Thiên Cầm, một bộ cờ lưu ly đỏ, ba mươi viên Hộ Tâm Đan, một bình Đoạn Tục Cao, ...Tiếp theo là tên của hằng hà sa số những loại thuốc quý, thì ra đều là những thứ bao nhiêu năm qua hắn mang cho Mai Trường Tô dùng. Lận Thần càng đọc, sắc mặt của Mông Chí càng tối sầm lại, cuối cùng thì đã đen như nhọ nồi.- Ngươi vừa phải thôi chứ!!!Mắt Lận Thần lập tức sáng bừng lên:- Ngài không nói ta còn quên mất, cả hai năm tiền công của Yến đại phu.Bản danh sách tới đó coi như tạm đủ, hắn vô cùng tử tế mà chốt luôn câu kết:- Kiếp sau chúng ta lại là huynh đệ, những gì ngươi nợ ta phải trả cho hết, một thứ cũng không được thiếu.- Lận Thần!!!...Thời gian như bóng câu qua cửa, xuân hạ thu đông rồi lại xuân, chẳng mấy chốc lại đến tiết Tiểu Thử, hoa lê trên cành đã rụng trắng ngôi mộ đá. Những người phải đi đều đã rời đi từ lâu, những người không thể đi đành phải ở lại, Lận Thần tung con bồ câu vừa mang thư tới lên trời, nói với gốc đường lê bên cạnh:- Đến lúc phải rời khỏi đây rồi.Từ trong tán lá xanh rì đầy hoa lê trắng muốt, một cái đầu thò ra, Phi Lưu gào lên với hắn:- Không muốn.Nhưng vẻ mặt không mấy tốt lành của Lận Thần không cho phép nó từ chối:- Ta ở lại đây đã ba năm rồi, đều tại tiểu tổ tông nhà ngươi, dù có là góa phụ cũng không để tang chồng lâu như thế, huống chi ta có phải góa phụ đâu.Phi Lưu vẫn không bằng lòng:- Sẽ lạnh!!!- Không đâu...Lận Thần nở một nụ cười cực kì đáng sợ với nó:- ... chẳng phải lúc Tô ca ca ngủ, ngươi đã đem tất cả chăn mền và quần áo của Lận Thần ca ca đều đắp cho hắn sao. Không lạnh, chắc chắn là không lạnh.Gã thiếu niên nhớ đến chuyện ngày đó, vui vẻ gật đầu, có vẻ tự hào lắm nhưng ánh mắt luyến tiếc nhìn sang ngôi mộ đá chợt trở nên buồn rười rượi:- Nhớ...Lận Thận đang huyên thuyên nói chợt ngẩn ra rồi lặng lẽ thở dài:- Ta... cũng nhớ hắn.Bàn tay đặt lên ngực, hắn khẽ nhắm mắt, đã nhìn thấy nụ cười như gió nhẹ mây trôi của ai kia.Lúc còn ở Lang Gia Các, y rất hay cười với hắn.Y đánh đàn, hắn múa kiếm, thỉnh thoảng lại cùng chơi trò vật tay, thật sự rất vui vẻ.Cùng với Tiểu Phi Lưu, họ đã từng là một gia đình.Nhưng lời hứa còn chưa kịp thực hiện, người đã vội bỏ đi.- Ở đây, Phi Lưu à, Tô ca ca của đệ ở đây.Phi Lưu nghiêng đầu nhìn hắn, cũng học theo đặt một tay lên ngực:- Ở đây?- Đúng vậy, mãi mãi ở đây...Tiếng thở dài bị gió thu thổi tung lên bầu trời cao rộng. Hy vọng gió có thể mang đi những mất mát đau thương...- Bây giờ thì ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.Lận Thần thì thầm với cơn gió vừa thổi qua, thổi tung những cánh hồng mai đỏ rực trong tuyết lạnh."Vẫn như ngày xưa, hai chữ kinh hồng say mộngDưới ánh nến lập lòe, trò chuyện suốt đêm thâuXuân sớm xuân tàn, rượu ấm hoa nồngTâm sự cả đời chỉ một người có thể gỡ được..." - trích trong Đường Lê Tiên Tuyết của Ngân Lâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương