Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười
Chương 17
Hoài Ân:Cái mặt thằng Huy méo xệch khi tôi chuẩn bị đi uống nước với Nam. Tôi thật khó xử khi mà Huy lại giở tính trẻ con ngay lúc này._Thôi mà Huy, em chỉ đi uống nước chút xiu rồi về à._Anh không muốn em đi chung với Nam. –Nó làu bàu._Gì hả, anh ghen với Nam à? Em vời Nam chỉ là bạn thôi._Ghen khỉ chứ ghen, anh chỉ không muốn em đi với thằng Nam thôi._Cho em 1 lý do đi, hợp lý thì em sẽ ở nhà.Huy im lặng và tôi hôn nhẹ lên má nó. Tôi hứa sẽ về sớm nên nó bắt buộc phải đồng ý.Hoàng Nam:Tôi đứng chờ Ân ở đầu hẻm. Chưa khi nào tôi lại muốn chiếm hữu một cái gì đó như lúc này. Và hôm nay sẽ là ngày mà cuộc chơi bắt đầu. Ân bước tới và cười với tôi._Ê, đợi lâu chưa._Mới tới thui à._Hôm nay sao hứng thú rủ tui đi chơi zạ._Thì sinh nhật đi chơi một mình buồn lắm nên mới rủ nhóc nè._Nay sinh nhật Nam hả, sao sang không nói ra luôn, tui chưa có mua quà gì hết._Có đó, nhóc chịu đi chơi với tui coi như là món quà quí nhất rồi._Sến quá đi, tui hổng ngờ là Nam sến dữ vậy đó. –Nó cười chọc quê tôi._Thiệt chứ sến gì, thui lên xe đi._Ông với tui đi siêu thị trước nghen? –Ân đề nghị._Chi vậy? –Việc này đã nằm trong dự tính của tôi, tôi biết thế nào nó cũng sẽ đề nghị tới siêu thị để mà mua quà._Tới đó biết, hỏi nhiều quá.Tôi cười thầm trong bụng. Ân ơi là Ân, sao mà ngây thơ thế không biết nữa.Và dĩ nhiên tôi đã cài sẵn người cho kế hoạch này rồi. Tôi chở nó tới siêu thị BigC nằm ở đường Sư Vạn Hạnh. Tôi và nó vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Một thanh niên đi ngược chiều và đụng mạnh vào thằng Ân. Đó là Hùng bư, người mà tôi sắp đặt sẵn._Mẹ, mày đui hả, có con mắt không mà đụng trúng tao còn trố mắt ra dòm. –Nó hung hổ nạt vào mặt Ân._Anh đi đụng tui, không xin lỗi mà còn đổ thừa là sao. –Tôi biết rằng dù Ân rất hiền nhưng nó không bao giờ nhường nhịn những kẻ vô lý._Á, thằng này ngon. –Đi theo thằng Hùng thì có đến hơn chục đứa.Cả đám lôi tôi và Ân vào con hẻm kế bên siêu thị. Mọi chuyện đều đi theo đúng những gì tôi dự đoán. Sau một hồi lời qua tiếng lại. Tụi thằng Hùng lao tới túm đầu thằng Ân. Tôi dặn với tụi nó là không được để Ân nghi ngờ nhưng dĩ nhiên là không quá tay. Tôi lao tới vặn tay thằng Hùng ngoặc ra sau. Và tôi xô xát với cả đám, còn thằng Ân thì sợ hãi vô cùng, mặt nó tái mét và ra sức năn nỉ tui thằng Hùng. Do có học karate nên mấy cú mèo quào của tụi thằng Hùng có hề gì. Tôi giả vờ quị xuống nhưng đám thằng Hùng đứa nào cũng te tua, bầm dập. Nó tát Ân 1 bạt tay, không mạnh lắm nhưng khá bất ngờ nên thằng Ân chỉ biết ôm mặt._Lần này tao tạm tha cho tụi bây, nhớ kĩ mặt tao đó. –Hùng nói xong và bỏ đi.Ân dìu tôi đứng dây và dĩ nhiên vẻ mặt nó rất lo lắng. Mấy thằng này diễn khá hay nên màn kịch này tôi rất ưng ý. Bước khởi đầu thuận lợi, tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn._Xin lỗi Nam, vì tui mà bị tụi nó đánh quá trời, biết thế lúc nãy nhịn nó cho yên thân._Tui có sao đâu, chỉ hơi ê ẩm thôi. Tại tụi nó ăn nói ngang ngược chứ có phải tại nhóc đâu. –Tôi an ủi nó._Nam đứng dậy nổi không, nãy thấy tụi nó đánh Nam mà tui sợ muốn chết._Không sao đâu, tui học karate từ nhỏ nên nhiu đây có thấm thì. Thui mình đi chơi tiếp hen._Thiệt là Nam không sao chứ? –Thấy vẻ mặt lo lắng của Ân, tôi chỉ biết cười thầm trong bụng.Thằng Ân đã mua tặng tôi một chiếc bóp và sau đó hai chúng tôi đi ăn uống. Tôi đưa Ân về nhà và chào tạm biệt, lúc đó đã gần 11h00. Khi bước đầu của kế hoạch thành công, trong bụng cảm thấy rất vui, nếu như cứ đà này thì Ân sẽ có tình cảm với mình thôi. Suốt trên đường về tôi vẫn suy nghĩ cho bước tiếp theo trong dư tính của mình.Hoài Ân:Vì mình mà hôm nay thằng Nam bị đánh chung, cảm thấy áy náy trong lòng. Tôi tự nghĩ tại sao mà sinh nhật nó lại chẳng thấy bạn bè đâu cả, nó có nhiều bạn lắm mà. Tôi đặt cái nghi vấn là phải chăng những gì nó nói hồi sáng là sự thật. Tôi thầm tự nhủ là trong tim tôi chỉ có mỗi thằng Huy mà thôi. Bất chợt điện thoại tôi báo có tin nhắn.“Ngủ ngon nha nhók, thanks vì hôm nay đã đi chơi với tui, LU”Sặc, tin nhắn sặc mùi tình cảm, nếu mà Huy biết được thì chắc chắn sẽ giận lắm đây. Tôi giật mình khi nhìn thấy đồng hồ đã chỉ đúng 11h00. Tôi ù chạy vào nhà và lao thẳng lên phòng. Thằng Huy nằm đó với cái vẻ mặt hằm hằm._Xin lỗi Huy, em không phải cố tình về trễ đâu?_Xin lỗi chuyện gì cơ chứ ? – Giọng nó lạnh tanh, nó giận tôi mất rồi._Thôi mà, cho em xin lỗi đi, do có sự cố.Tôi kể hết mọi chuyện cho Huy và hiển nhiên là nó nổi giận đùng đùng. Nó cấm tôi không được đi cùng Nam nữa. Tôi ủ rủ ngồi đó cúi gầm mặt xuống._Có đau lắm không? –Nó ân cần hỏi._Không? Em chỉ thấy hơi rát thôi à._Anh xin lỗi, chỉ tại lo cho em thôi._Em biết mà, anh không giận em nữa chứ? –Tôi lén nhìn xem thái độ của Huy._Ngốc,anh không có giận, chỉ lo cho em thôi.Nó xoa nhẹ gò má tôi, nó ôm tôi vào lòng. Tôi biết và cảm nhận được tình cảm Huy dành cho tôi. Có lẽ thời gian này là đẹp nhất đối với tôi. Tôi ngủ thật ngon lành trong vòng tay của Huy.Quốc Huy:Vẫn như ngày thường, con đường tới trường đông nghẹt xe. Tôi và Ân thong thả bước vào cổng. Nó bị tuột dây giày và lom khom thắt lại._Nhanh lên em, mình tranh thủ xuống căn tin kiếm cái gì bỏ vào bụng nào. –Tôi ngoáy đầu lại gọi Ân.Nó đi về phía căn tin. Đột nhiên nó ngã soạt giữa sân trường. Tôi chạy lại đỡ nó, té thế nào mà dưới cằm nó rách một đường dài, máu chảy ra rất nhiều. Tôi lấy tay bịt chặt vết thương và đưa nó xuống y tế. Nhìn mặt Ân nhăn nhó làm tôi lo lắng._Sao vậy Ân? Em có đau lắm không?_Lúc té, cái cằm đập xuống đất nên ê quá hà._Đi đừng kiểu gì mà té nặng thế hả? –Cô y tá lo lắng hỏi nó._Dạ, em cũng không rõ, chỉ là thấy đầu hơi choáng._Cũng may là vết thương không sâu nên chỉ cần cầm máu thôi.Tôi về lớp mà cảm thấy kì lạ. Thường thì phản xạ khi té là 2 tay phải chống xuống đất nhưng Ân thì hai tay lại buông lỏng. Cái thằng này, hậu đâu quá.Cái năm 12 này thật là căng thẳng, với sức học của tôi thì không khó nhưng bài vở nhiều vô kể, nó khiến tôi và Ân bù đầu bù cổ. Mới đó mà đã sắp thi tốt nghiệp rồi. Tôi đang ngồi học mà đầu thì cứ suy nghĩ vớ vẫn. Thằng Ân bưng lên hai ly cà phê, nó đặt xuống bàn và nói._Anh nghỉ chút xíu đi, uống ly cà phê cho tỉnh táo.- Nó đưa tôi một ly._Sắp tới kì thi mà học chưa được bao nhiêu, anh đâu có thông mình như em nên giờ phải học bù đầu bù cổ._À anh tính sẽ thi ngành nào vậy?_Anh thì muốn thi vào trường nghệ thuật nhưng tự biết khả năng có giới hạn nên quyết định chọn ngành kinh tế.Thằng Ân toan cầm ly cà phê nhưng tay nó cứ chộp vào khoảng không cách cái ly những năm phân._Em sao vậy? – Tôi thắc mắc hỏi nó._À, tại em đang nói chuyện với anh nên không nhìn ly cà phê, thế là cầm hoài không trúng. –Nó đưa lên miệng và nhấp một ngụm._Em hậu đậu cứ như Nobita ấy. –Tôi nhoẻn miệng cười._Xì, kệ em.Nó vuột tay làm rơi cái ly xuống đất. Tiếng xoảng vang lên làm tôi giật mình._Sao mà đoảng quá vậy? Em có bị phỏng không? –Tôi cầm tay nó và xem xét._Em không sao, chắc dạo này ngủ hơi ít nên hay làm rơi đồ, anh học tiếp đi để em dọn dẹp._Để đó anh dọn cho, em ngủ đi cho đỡ mệt, em dọn lỡ đứt tay lại khổ. –Tôi khom xuống nhặt những mảnh vỡ._Cảm ơn anh._Khờ quá, sao lại cảm ơn anh. –Tôi gõ đầu nó._Dạo này em cứ hay bị choáng, chắc là do ăn uống không điều độ quá. –Nó cười._Còn nói nữa, sắp thi rồi mà đổ bệnh là tiu đó, rang ăn uống cho nhiều vào.Cũng 12h hơn rồi, tôi đánh răng xong và leo lên chiếc giường ngủ. Thời gian này cứ lao đầu vô học nên cũng ít được đi chơi với thằng Ân, chỉ còn vài tuần nữa là xong. Khi ấy thì tha hồ mà chơi bời, tôi chưa ngủ mà cứ nằm tính toán kế hoạch sau khi thi xong. Vuốt nhẹ khuôn mặt nó, tôi cứ muốn ngắm nhìn nó thế này thôi. Đẹp lắm, từ tâm hồn cho đến bề ngoài, những lúc mệt mỏi chỉ cần nhìn nó thôi cũng đủ khiến tôi vui rồi. Nó đang nằm trong vòng tay tôi. Yên bình quá, tôi đã ngủ lúc nào cũng chẳng nhớ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương