Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 46: Hai Đánh Một



Đây là lần đầu tiên Vô Danh trải nghiệm cảm giác được bay giống như thế này, nhưng mà muốn bay thì cũng phải trả phí, mà phí ở đây chính là một lượng lớn thần thức. Nhưng Vô Danh cảm thấy rằng như vậy cũng không phải không tốt, bởi vì việc ngự đao phi hành như thế này cũng giúp cho hắn có thể luyện tập thần thức của chính bản thân, nhờ đó mà thần thức có thể trở nên cường đại hơn.

- Xoẹt....

Một tiếng xé gió từ đằng sau tiền tới, Vô Danh liền cảm thấy một loại sát khí lành lạnh ở phía sau lưng của mình đánh tới. Luồng sát khí lạnh lẽo này đánh tới thì Vô Danh cũng liền biết đây là sát khí của ai, chính là Hoàng Lăng. Vừa nãy Vô Danh đã giao thủ với Hoàng Dương rồi, cho nên biết đây không phải loại sát khí mà Hoàng Dương có thể có được, cho nên Vô Danh liền chắc chắn đây là sát khí của Hoàng Lăng tạo ra.

Vô Danh xoay người lại sau đó điều khiển Nguyệt Đao ngạnh kháng với phi kiếm của Hoàng Lăng đang đánh tới.

- Keng...

Nguyệt Đao của Vô Danh vừa mới va trạm vào phi kiếm của Hoàng Lăng thì liền bị đánh bật ra, bởi vì chênh lệch đẳng cấp giữa hai người cho nên Nguyệt Đao vừa mới đụng phải phi kiếm thì đã không có sức mà chống trả.

Phi kiếm kia của Hoàng Lăng đánh ra chính là nhằm vào sau gáy của Vô Danh mà đâm tới, nhưng do đã bị Vô Danh dùng Nguyệt đao cản lại cho nên mũi kiếm liền đi chệch hướng.

- Phốc...

Phi kiếm cắt xoẹt qua cánh tay trái của Vô Danh, để lại đó một vết thương dài và sâu, máu từ trên cánh tay chảy ra như suối.

- Hít...

Vô Danh nhíu mày, rít vào một hơi vì đau, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận vết thương như vậy, mặc dù lần trước đánh nhau với Tô Khai bị thương nặng hơn rất nhiều, nhưng lúc đó hắn có sử dụng công pháp luyện thể cho nên nỗi đau cũng đã giảm đi phần nào, mà nhờ đó hắn cũng có thể đột phá vào luyện thể tầng thứ nhất, sau khi tiến vào luyện thể tầng một thì cơ thể của hắn đã được gây dựng lại, cho nên nỗi đau thể xác mà hắn phải chịu cũng không diễn ra quá lâu.

Vô Danh vội vàng đưa tay phải lên điểm mấy cái trên tay trái, sau đó máu đang chảy ra cũng lập tức ngừng lại. Hắn bây giờ cũng không thể nào mà vừa đánh nhau vừa sử dụng công pháp luyện thể được, như thế khiến cho hắn phải phân tâm không thể nào tập trung mà đánh với Hoàng Lăng được, nếu như chỉ là đơn giản chịu đòn như lúc đánh với Tô Khai thì còn có thể sử dụng Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết để chơi lầy một phen. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không được, hắn phải tập trung tinh thần cao nhất để chống lại phi kiếm đánh tới kia của Hoàng Lăng, cho dù hắn có dùng Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết để chơi lầy thì kết cục của hắn có lẽ còn thê thảm hơn.

Một kiếm vừa nãy chém qua tay của Vô Danh, nếu như không phải Vô Danh đã luyện thể tới tầng thứ nhất thì có lẽ chỉ một kiếm vừa rồi cũng có thể khiến cho hắn trở thành Dương Quá rồi, nhưng rất may hắn là người luyện thể cho nên một kiếm kia cắt qua thì cũng chỉ có thể để lại một vết thương sâu mà thôi chứ không thể lấy đi cánh tay trái của hắn.

- Hừ...

Hoàng Lăng hừ lạnh một tiếng, vừa nãy một kiếm kia của hắn đáng lẽ có thể lấy được mạng của Vô Danh rồi, vậy mà tới cánh tay trái cũng không thể chém xuống, Hoàng Lăng hiển nhiên có chút tức giận.

Hoàng Lăng thu phi kiếm trở về sau đó liền chỉ tay về phía Vô Danh:

- Ngươi quả nhiên cũng là người luyện thể, nếu không một nhát kiếm vừa rồi của ta tuy đánh lệch nhưng cũng có thể lấy xuống được cánh tay trái của ngươi.

Trên mặt của Vô Danh vẫn là một vẻ lạnh lùng, quả thật nếu như hắn không phải là người luyện thể thì một kiếm vừa rồi đúng là có thể chặt đứt tay trái của hắn. Mà Vô Danh cũng không ngờ rằng, Hoàng Dương kia lại có thể đoán ra được hắn là người luyện thể, bọn người này qua nhiên có rất nhiều kinh nghiệm, nếu không thì làm sao có thể đoán ra được hắn là một người luyện thể. Vô Danh liếc nhìn Hoàng Lăng nhàn nhạt nói:

- Nhưng tiếc là nhà ngươi cũng không có bản lãnh đó.

Hoàng Lăng cũng không có để ý câu nói của Vô Danh:

- Nếu như ngươi biết điều, giao hết bảo vật trong người của ngươi ra đồng thời còn có cả công pháp luyện thể thì ta cũng có thể cho ngươi một con đường sống.

- Ngươi cứ nằm mơ đi, có bản lãnh thì vẫn là tới đây mà lấy, đừng có ở đó sủa bậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao.

Vô Danh nói với giọng mỉa mai.

- Đại ca, việc gì phải nói nhiều với hắn, cứ giết hắn trước rồi tính sau, trước khi giết hắn chúng ta cũng có thể dùng sưu hồn thuật, lúc đó không phải thông tin gì cũng đều biết hay sao.

Hoàng Dương ở một bên đã sớm tức giận tới mức không nhịn nổi nữa, hắn hướng về Hoàng Lăng nói to.

Hoàng Lăng ở một bên nghe vậy thì cũng gật đầu, hắn vì không muốn phí công sức tiêu hao linh lực mà đánh với Vô Danh cho nên mới khuyên Vô Danh giao bảo vật cùng với công pháp luyện thể ra cho hắn, nhưng không ngờ Vô Danh lại cứng đầu đến như vậy, mặc cho hắn khuyên nhủ thế nào cũng không chịu giao ra. Nếu đã không nghe lời của hắn như vậy, vậy thì hắn cũng sẽ không tốn thời gian mà đi khuyên giải nữa mà trực tiếp giết luôn cho khỏe, nói tiếp cũng chỉ tốn nước miếng.

- Được, vậy chúng ta cùng lên giải quyết hắn luôn.

Hoàng Lăng hướng về phía Hoàng Dương gật đầu một cái rồi nói.

Mặc dù Hoàng Lăng hắn có thể một mình giết chết Vô Danh, nhưng hắn nghĩ Vô Danh có thể thoát được một kiếm vừa nãy của hắn thì rất có thể thoát được kiếm thứ hai, cho nên nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực. Cho nên hắn mới hướng về phía Hoàng Dương nói cả hai cùng lên, chỉ cần có thể đạt được mục đính thì quá trình diễn ra như thế nào cũng không có quan trọng.

Hoàng Lăng nghĩ tốt nhất là lên đánh nhanh thắng nhanh, lúc trước hắn cũng không ngờ Vô Danh cũng có bản lĩnh lớn như vậy cho nên đã đánh mất rất nhiều thời gian. Hắn không muốn có cái gọi là vạn nhất xảy ra ở đây, nếu không bao nhiêu công sức mà hắn bỏ ra đều đổ xuống sông xuống bể.

Vô Danh vừa nghe Hoàng Dương nói dùng sưu hồn thuật với mình thì ánh mắt của hắn đã lạnh lẽo tới cực điểm. Hắn cũng đã nghe qua loại pháp thuật này, sưu hồn thuật là một loại pháp thuật cực kì độc ác, khi người dùng thi triển sưu hồn thuật với đối phương, thì toàn bộ những thông tin mà người bị sử dụng sưu hồn thuật lên người đều sẽ bị người sử dụng sưu hồn thuật biết hết. Mà người bị dùng sưu hồn thuật sẽ trở thành một người tàn phế không biết gì hết, mà sau đó còn trực tiếp chết luôn. Mặc dù tu chân giới không cấm người ta sử dụng loại pháp thuật này nhưng cũng là rất hạn chế, chỉ những người có thâm cừu đại hận mới dùng tới mức này mà thôi.

Nói là làm, hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương liền nâng phi kiếm lên, điều khiển phi kiếm đánh tới phía Vô Danh, cả hai anh em hắn đều dùng hết toàn lực mà đánh với Vô Danh.

Hai thanh phi kiếm mang theo kiếm quang xé rách không khí đánh tới phía Vô Danh, vị trí đánh tới đều là những chỗ yếu hại trên người của Vô Danh.

- Vô sỉ.

Vô Danh mắng một tiếng, hai người này đều có tu vi cao hơn hắn, vậy mà cũng không từ thủ đoạn nào để đối phó với hắn, nhằm cướp cho bằng được bảo vật trên người của hắn.

Vô Danh lùi lại phía sau, rồi nâng Nguyệt Đao lên, sau đó chém ra một đao.

- Nhị Thập Tứ đao.

Vô Danh chém ra một đao, liền có sáu đao khí hình thành xung quanh, sau đó chém tới phía hai thanh phi kiếm đang bay tới kia.

- ẦM...ầm...ầm...

Hai thanh phi kiếm của Hoàng Lăng và Hoàng Dương va chạm với sáu luồng đao khí và Nguyệt Đao của Vô Danh, linh lực bàng bạc va chạm với nhau bắn ra tung tóe, vang lên những tiếng nổ nhỏ.

Mũi phi kiếm của Hoàng Lăng mang theo sức mạnh lớn hơn đang dần dần đè ép một đao kia của Vô Danh.

- Choang...

Đao khí của Vô Danh đánh tới vang lên những tiếng giống như thủy tinh vỡ vụn, từng mảnh đao quang bắn ra tung tóe.

Đối đầu thất bại, Vô Danh bị lực phản chấn đẩy ra phía sau, mà hắn cũng nhân cơ hội này giả vờ như bị đánh bay ra phía sau để thực hiện kế hoạch chạy trốn của mình.

Mặc dù một đao này đã bị đánh bại, Vô Danh cũng bị đẩy lùi ra phía sau, nhưng cũng coi như là tạm thời chặn được thể công của hai người Hoàng Lăng và Hoàng Dương.

Ngay lúc Vô Danh lùi ra sau, thì Hoàng Lăng đã điều khiển phi kiếm bay lên trên trời, hoàn toàn không thấy đâu....Còn Hoàng Dương sau khí đánh ra một kiếm thất bại thì lại tiếp tục điều khiển phi kiếm toàn lực chém tới Vô Danh.

Vô Danh sau khi sử dụng một đao vừa rồi thì linh lực trong cơ thể của hắn cũng đã tiêu hao gần hết, hắn không thể nào đánh ra một đao giống như vừa nãy nữa, mà chỉ có thể điều khiển Nguyệt Đao của mình cứng đối cứng với đao của Hoàng Lăng.

Nhưng mà cũng rất may cho Vô Danh bởi vì hắn nhìn thấy khoảng cách giữa hắn và hẻm vực kia cũng đã không còn xa nữa, chỉ cần có thể ngăn lại một kiếm kia của Hoàng Dương thì hắn có thể nhảy xuống vực chạy thoát.

Thấy phi kiếm đánh tới thì Vô Danh liền điều khiển Nguyệt Đao ngạnh kháng.

- Keng.

Một đao này đã chặn lại được phi kiếm của Hoàng Dương. Nhưng Vô Danh còn chưa kịp vui mừng thì liền cảm thấy một luồng sát khí ở bên cạnh đánh tới một cách bất ngờ.

Vô Danh nghĩ tới việc hắn sắp có thể chạy thoát thì liền quên đi thanh phi kiếm đã biến mất kia của Hoàng Lăng, mà bây giờ luồng sát khí này cũng chỉ là Hoàng Lăng điều khiển phi kiếm đánh tới. Phi kiếm hướng về phía thái dương của Vô Danh đâm tới, chúng một kiếm này thì Vô Danh chắc chắn sẽ phải chết.

Mọi người đi qua thì hãy để lại một like ủng hộ tác nha.
Chương trước Chương tiếp
Loading...