Em Cứ Chạy Đi Tôi Sẽ Tìm Em
Chương 7
Hello mina-san, đọc cmt mình thấy có bạn cmt là mình không có ra chương mới cho các bộ kia, mình thầnh thật xin lỗi nha, nhưng bây giờ mình sẽ chăm viết bộ này và viết xong bộ này thì mình sẽ viết đến bộ Hoàng thượng... nhé, và trong thời gian đó mình sẽ viết thêm một bộ nên mina chờ đọc nốt bộ này rồi sau đó đọc bộ xuyên không kia nhé, viết xong bộ xuyên không đó mình sẽ cho ra thêm 1 bộ về hiện đại viết xong bộ đó là một bộ xuyên không nữa nghen, những bộ sau hoặc có gì thay đổi mình sẽ báo cho mina nhé, thôi đọc truyện nhé!!!^_^ __________________________________Vào hàng ăn ngọt sunny,mặt Nhã Kỳ rạng rỡ hẳn lên như thể tù nhân bị giam lâu ngày được thả ra vậyNhìn thấy cô như vậy Cố Bắc Thần không khỏi phì cười, lần đầu tiên hắn không cười nhếch mép, lần đầu tiên hắn cười thật sự vì vui vẻ bất chợt nhìn thấy nụ cười ấy làm Nhã Kỳ có cảm giác hạnh phúc lạ lùngCố Bắc Thần và Nhã Kỳ chọn một bàn ở góc khuất ngồi, thực ra là cô muốn ngồi ở bàn trung tâm nhưng khi thấy Cố Bắc Thần mặt đen vô lí do và bắt ngồi ở bàn khác thì cô cũng đành nghe theoDù ngồi ở bàn góc khuất nhưng ánh hào quang từ cặp đôi trai tài gái sắc toả ra làm tất cả mọi người đều quay lại nhìnAnh phục vụ bước tới hơi ngơ ngơ vì sắc đẹp của cô _Cửa hàng chúng tôi đang có chương trình cho các cặp tình nhân đó là một cốc kem vani, vì anh và cô đây là cặp đẹp nhất nên sẽ nhận được một cốc vani ăn chung và dán ảnh lên tường cửa hàng_Vậy à? Cảm ơn anhCô nói rồi cười tươi làm anh phục vụ đơ luôn_Anh gì ơi anh không chụp ảnh sao?Thấy anh phục vụ đơ người ra, Nhã Kỳ hỏi khi thấy anh ta cầm chiếc máy ảnh trên tay_Hơ...à...chụp ảnh Anh phục vụ lắp bắp rồi cầm máy ảnh dơ lên Thấy cảnh tượng ban nãy Cố Bắc Thần tức muốn sôi máu đang định kéo cô về thì Nhã Kỳ kéo tay Cố Bắc Thần lại rồi nói nhỏ_Nếu chụp ảnh về tôi sẽ làm mọi điều anh muốn, được không?_Em chắc không?_Có mà_Giao dịch thành côngSau đó Cố Bắc Thần cười tươi chụp ảnh với cô,tấm ảnh của 2 người được dán lên nhìn rất đẹp.Món kem vani được mang ra, Nhã Kỳ cầm thìa múc cho vào miệng mình rồi nhắm tịt mắt đưa tay lên đầu_Buốt quá_Ăn từ từ thôi có ai cướp của em đâu_Anh cũng ăn đi Nói rồi cô cầm thìa xúc lên đưa tới miệng Cố Bắc Thần nói_A~_Tôi không ănTừ khi sinh ra tới giờ Cố Bắc Thần chưa bao giờ ăn kem, hắn lại càng ghét ăn đồ ngọt_Ăn đi màNhã Kỳ giở giọng mèo con đôi mắt long lanh nhìn Cố Bắc ThầnHắn đành há miệng _A~ỪmNhã Kỳ làm vẻ mặy như đút cho em bé làm Cố Bắc Thần ngượng chín cả mặtTrên đường về Cố Bắc Thần vui vẻ vô cùng hắn nghĩ về nhà rồi làm "việc " thôi Về tới nhà, sau khi tắm rửa xong vừa lau tóc Cố Bắc Thần vừa nghĩ _Làm gì cũng được à Sau đó lại cười một mình làm quản gia Kim và người hầu hết hồn họ nghĩ hôm nay mặt trời sắp sập rồiMở cửa phòng ra đã thấy cô ôm con gấu bông nâu to say giấc nồng làm hắn thất vọng vô cùng đưa tay vén tóc cô hắn nói nhỏ_Nhã Kỳ em chỉ có thể thuộc về tôiRồi hắn hôn lên trán cô ra khỏi phòng hắn nhận một cuộc điện thoại_alo_Boss,lô hàng xảy ra chuyện rồi_Tôi biết rồi _VângDập máy hắn chửi _Khốn nạnSau đó hắn lên chiếc mercedes đen rời điTối đó Cố Bắc Thần không về, ăn tối một mình rồi cô lên phòng đi ngủ,thời hian cứ vậy trôi điSáng hôm sau, Cố Bắc Thần mở cửa phòng cô, lần này không như trước cô lại quên khoá cửa,tiếng mở cửa làm cô giật thót,cô liền nhanh tay đóng laptop xuống,thật không may,Cố Bắc Thần đã nhìn thấy hết,hắn lướt qua cô đến chỗ laptop mở lên Nhã Kỳ nhanh chân chạy lại giật laptop đi nói_Tôi...cái này...anh đừng xem...không có gì hết_Em có biết em nói dối rất tệ không? Đưa đây_Không được a~Cố Bắc Thần không nói gì thêm với cô, lấy chiếc laotop khỏi tay cô mở ra xem phần lịch sử,ấn vào dòng chữ đầu tiên, hình của Lee Min Ho hiện ra, nào là ảnh khoe body,...ban nãy hắn còn nhìn rõ bản mặt cô sắp chảy cả nước dãi ra luôn rồi, lạnh lùng thay cho ôn nhu nói_Em là đang xem cái này?_Tôi...đúng a_Ba mẹ em không đưa em vào trại cải tạo?_Anh...tôi..._Có chồng rồi mà vẫn mê trai_Tôi vốn không yêu anh là bị ép mà! Hơn nữa chúng ta kết hôn bao giờ?Cô nói không suy nghĩ rằng những câu nói này như ngàn mũi dao đâm vào tim hắn, thì ra cô thực sự đã quên mọi câu nói 15 năm trước cô trao cho hắn...Giọng tuyệt vọng hắn đáp lại cô_Đúng...là ép hôn,em có thể đi rồi_______________Mina-san có phải chương này ngắn quá và hơi xàm không? Dù gì cũng xin lỗi nhé hứa hẹn những chương sau sẽ hay và dài hơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương