Em Mù Nên Em Không Bao Giờ Được Hạnh Phúc
Chương 1
Em là một cô gái tàn tật, em không thể thấy tất cả mọi thứ, kể cả khuôn mặt của anh... nhưng đổi lại, em có anh, anh luôn bảo, anh sẽ là điểm tựa vững chắc cho em, mãi mãi... Em là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên cùng anh trong một cô nhi viện. Em bị bỏ rơi ngay từ khi vừa chào đời, em vào cô nhi viện trước anh. Năm em 7 tuổi, viện trưởng nói anh, Khánh, sẽ là thành viên mới. Lúc ấy, em cũng rất tò mò không biết trông anh như thế nào. Nhưng em biết, bản thân mình còn không thể thấy gương mặt mình thì làm sao có thể nhìn được khuôn mặt anh... Hình như anh không thích ở chỗ như thế này. Em không thấy, nhưng em có thể nghe được những gì anh nói, những gì anh ấm ức đột nhiên thốt ra và lọt vào tai em mỗi khi em vô tình đi ngang qua. Anh ngày thường lạnh lùng, kiệm lời, ít nói. Nhưng em biết, mỗi khi anh ở một mình, anh lại khóc, và tự nhủ thầm với bản thân, tự trấn an bản thân... Nhưng... dù vậy, em vẫn nghe thấy tiếng rơi lã chã của nước mắt anh... Hôm ấy, một mình em đang mò mẫm đường đi về phòng mình theo chỉ dẫn lúc trước của Yến-bạn thân em. Lúc đi ngang qua phòng anh, em chợt khựng lại khi nghe tiếng anh nức nở. Hình như anh đang khóc. Em ôm cặp đứng ngoài cửa, lặng yên... Em không thể nghe rõ những gì anh nói, phần vì anh nói khá nhỏ, phần vì lúc nói anh thường nấc lên nghẹn giọng. Không hiểu sao em cũng thấy tim mình nhoi nhói. Em chỉ đứng như vậy, rất lâu... Đột nhiên, tay em buông lỏng, chiếc cặp rơi phịch xuống đất. Em hoảng hồn, cố hươ hươ tay dưới đất xem cặp mình ở đâu. Bỗng anh đi lại, nhặt cặp lên đưa cho em, cất lên tiếng nói nhẹ nhàng: - Nhóc theo dõi anh à? Lúc ấy, không hiểu sao mặt em nóng phừng lên, đôi mắt vô vọng ngước lên như muốn tìm thấy chút ánh sáng le lói phát ra từ khuôn mặt anh... Em thật sự rất muốn thấy anh... - Không lấy cặp hả nhóc? Anh lại nói, em loạng choạng đưa tay lấy cặp mà không hay biết rằng trái tim đang loạn nhịp. - Nhóc đi đâu đây? - Em... em đi về phòng em...- Em lắp bắp trả lời ngượng ngịu - Em... em đi về phòng em...- Em lắp bắp trả lời ngượng ngịu - Hình như... nhóc là cô bé bị mù phải không? Câu hỏi của anh khiến em hơi bối rối. Em không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào cho phải, em khẽ ậm ừ: - Vâng... - Anh dẫn đường cho nhóc nhé!- Giọng anh rất ấm áp, có thể hơn cả viện trưởng Anh nắm tay em dẫn đi, thật chặt, mặt em càng ngày càng nóng, tuy không thấy nhưng em nghĩ mặt em đã đỏ lắm rồi. Em vụng vịu đi sau anh, anh hỏi: - Phòng nhóc ở đâu? - Phòng em... phòng em là phòng cuối cùng... - Nhóc tên gì nhỉ? - Nhóc tên gì nhỉ? - Em tên Chi... - Không, ý anh là nhóc tên gì ấy!- Hình như cái tên Chi đã gây ra một hiểu lầm cho anh. Phải rồi, lần đầu gặp em, ai cũng thế cả. - Chi là tên của em...- Tôi lặp lại câu nói Anh im lặng một hồi, rồi vỗ tay cái bốp: - À... hóa ra nhóc tên Chi hả? Vậy nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi? - Em... 7 tuổi... - Nhỏ nhỉ? Anh tận 10 tuổi cơ! Cuộc đối thoại của em và anh chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng đã để lại trong tim em biết bao nhiêu rung động...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương