Em Mù Nên Em Không Bao Giờ Được Hạnh Phúc
Chương 2
Có thể gọi đó là gì nhỉ?... Tình yêu đầu đời chăng?... Tối hôm ấy, em không sao ngủ được. Em cứ nghĩ mãi về anh, rồi bất giác lại khẽ ngượng ngịu níu tay vào vạt áo... Em biết ở lứa tuổi như em, mới vừa bước vào lớp một, ở cái tuổi mà chỉ cần một câu nói với độ sát thương nhẹ cũng đủ để làm em bật khóc thì... cái cảm xúc gọi là “tình yêu đầu đời” ấy, có thật sự là đúng như vậy không? Bản thân em cũng không biết nữa, anh ạ... Những tình cảm cứ chồng chéo lên nhau, khiến em hết sức bối rối... Có thể, tình yêu với em đến quá sớm... Lúc đó, em ngây thơ, em vô tư quá đỗi mà không hề biết rằng, chính tình cảm này sẽ là một con dao hai lưỡi bén sắc đâm vào tim em... Những ngày sau đó, em và anh rất ít khi gặp nhau. Nỗi nhớ trong em ngày càng nặng trĩu, làm em ngày càng lụy đi vì nhớ anh... 1 tuần sau, lúc em đang đi trên cầu thang, tay vịn lan can, chân đi từ từ lần mò từng bậc, có đám bạn chạy ngang qua ngược chiều với em, em chỉ nghe loáng thoáng tiếng họ trò chuyện với nhau: - Ê, nghe nói thằng Khánh sắp chuyển đi đấy mày ạ! - Ờ, tao cũng có nghe! Hình như có bà cô nào đó nhà giàu lắm mà hiếm muộn nên nhận nó về làm con nuôi! - Bà cô đó đứng ngoài cổng kia, chắc là để đến đón nó về! Nghe những lời nói đó, em như chết sững. Anh sẽ đi thật sao? Sẽ rời xa em thật sao? Anh sẽ không còn dẫn đường cho được nữa sao? Em sẽ không được ở cạnh anh, chơi đùa với anh nữa được sao? Em đứng lặng. Thực tình em cũng không biết nên làm gì, phải làm gì cho đúng... Trái tim em gần như đã chết rồi... Nước mắt em khẽ rơi, em ngồi khuỵu xuống... Bỗng nghe thấy tiếng xe hơi lên ga brừm brừm, theo lời trái tim mách bảo, như có một tia phép mầu nhiệm, em vụt đứng dậy chạy đến nơi có chiếc xe, em chỉ biết định hướng bằng thính giác của mình... Nước mắt em khẽ rơi, em ngồi khuỵu xuống... Bỗng nghe thấy tiếng xe hơi lên ga brừm brừm, theo lời trái tim mách bảo, như có một tia phép mầu nhiệm, em vụt đứng dậy chạy đến nơi có chiếc xe, em chỉ biết định hướng bằng thính giác của mình... Có lẽ, do em chạy quá nhanh nên đã vấp phải vật gì đó khiến em mất thăng bằng và ngã xuống đất. Giày em rơi ra, em cố đứng dậy, nhưng không được, đành bất lực hét lên: - Anh Khánh!!!!! Em nghe có tiếng nói của anh: - Dừng lại! Dừng lại! Kế tiếp sau đó là tiếng mở cửa xe, và tiếng anh chạy đến... - Nhóc... khóc hả? Em khẽ mỉm cười, ít ra, tiếng nói của em còn tác động đến anh... Em khẽ lau nước mắt: - Không ạ! - Đứng dậy lên nào! Anh mang giày lại cho em!- Anh chìa tay ra đỡ em dậy, phủi bụi cho em, rồi mang giày lại cho em. Anh ân cần như viện trưởng vậy. - Đứng dậy lên nào! Anh mang giày lại cho em!- Anh chìa tay ra đỡ em dậy, phủi bụi cho em, rồi mang giày lại cho em. Anh ân cần như viện trưởng vậy. - Chân em đen quá!- Anh nắm lấy chân em, rồi bất giác nói như vậy Em giận lắm, và chạy đi đến ngồi trên chiếc xích đu sau vườn. Anh cũng chạy theo em, ngay sau đó, anh ngồi bên cạnh em, rồi khẽ nói: - Lúc nãy là anh đùa đấy! Nhóc giận anh à? Em không trả lời nhưng lòng cũng nguôi ngoai phần nào. Miệng em khẽ mỉm cười. - Thật ra thì... anh cũng có mẹ, có ba như các bạn khác... Nhưng ba anh ly hôn với mẹ, bỏ lại anh ẹ, mẹ anh thì đi lấy người khác, bỏ anh lại ở đây. Anh rất buồn, vì vậy... anh không có đủ tinh thần để hòa đồng cùng các bạn... Cô Kim đã định sẽ nhận anh về nuôi, anh cũng rất muốn có mẹ, nhưng anh sẽ đổi ý định ngay nếu nhóc không đồng ý... Nhưng anh lại không thấy nhóc... Anh đã kể cho em nghe tất cả mọi thứ, trong một buổi chiều nắng nhè nhẹ, những cơn gió đầu mùa lướt ngang qua mát rượi... trên chiếc xích đu trong vườn cô nhi viện... Còn bây giờ, anh với em vẫn thế, vẫn hai đứa ngồi trên xích đu, trong một chiều nắng nhè nhẹ, vẫn những cơn gió đầu mùa mát rượi, nhưng lần này là ở trong vườn ngôi nhà của chúng ta, của mái ấm riêng anh và em...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương