Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 11: Đối Thủ Hay Bằng Hữu



Hạng mục mảnh đất ngoại ô lần này liên quan đến lợi ích cả hai công ty, chu kỳ dài hạn, quy mô cũng rất lớn. Cùng tháng, công ty Gia Lai nhanh chóng thuê lại một nữa cao ốc "Dực Long" cách mảnh đất ngoại ô không xa làm văn phòng đại diện. Còn lại công việc lắp đặt cùng trang thiết bị đều do Lôi thị chịu trách nhiệm. Để thuận tiện liên lạc cũng như đẩy nhanh tiến độ công việc, Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân cùng một nhóm người phụ trách hạng mục, sẽ làm việc tại văn phòng này trong một năm tới.

Phòng làm việc 200㎡, vì chỉ sử dụng tạm thời nên quy mô cũng không lớn. Hai văn phòng độc lập cùng với một phòng họp chính. Hai gian phòng theo thứ tự là Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân. Thiết bị lắp đặt và trang trí bên trong đều dựa theo sở thích hai người. Văn phòng và phòng họp chính dựa theo phong cách tổng công ty Gia Lai trang trí.

Thời gia lắp đặt thiết bị gần một tháng, Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân hầu như đều bề bộn đến mất ăn mất ngủ. Hai người, một bên phải xử lý công việc hằng ngày ở tổng công ty, mặt khác, còn phải quan tâm đôn đốc quá trình tu sửa văn phòng mới.

Nhưng với Thẩm Mi mà nói đây lại là thoải mái. Bận rộn làm nàng quên đi những việc vặt vãnh, ví dụ như việc cha mẹ thúc ép kết hôn, lại ví dụ như, sợ hãi.

Đến cao ốc "Dực Long" Thẩm Mi dặn dò nhân công lắp đặt tốt thiết bị mới phát hiện thời gian đã qua hai giờ chiều, mà từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn uống. Sờ lên bụng trống rỗng, ý thức được cảm giác đói khát, nàng quyết định xuống lầu mua chút đồ ăn.

Cao ốc "Dực Long" vốn là khu văn phòng cao cấp, trang bị hiện đại nhất. Tầng một là các loại nhà hàng, quầy cơm, thuận tiện cho nhân viên dùng bữa. Thẩm Mi đứng ngốc trước cửa ra vào một nhà hàng. Cả ngày không ăn uống, hơn nữa thời tiết nóng bức, ngoại trừ cảm giác đói khát truyền đến từ bụng, nàng cũng không có khẩu vị gì.

"Thẩm Mi?" Thanh âm không xác định từ sau vang lên. Thẩm Mi vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt hoài nghi của Lý Ngạo Quân. Xác định là Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân bước nhanh tới, nhìn nhìn nhà hàng trước mặt nàng, lại nhìn nàng một chút, cau mày nói: "Cô còn chưa ăn cơm?"

"Ân, cô sang đây xem tiến độ?"

Lý Ngạo Quân gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng, nhìn mặt Thẩm Mi lộ ra chút mệt mỏi , mở lời vừa định hỏi cái gì, nhưng ra khỏi miệng lại là câu khác: "Đã nghĩ ra ăn gì chưa?"

Thẩm Mi sững sờ, ánh mắt đảo qua từng nhà hàng trước mắt, beefsteak Texas, Sushi Nhật, Buffet món Hàn, BBQ,...

"Đều không hợp khẩu vị sao?" Lý Ngạo Quân liếc thấy tâm tư nàng, nở nụ cười. Không để Thẩm Mi kịp phản ứng, Lý Ngạo Quân liền kéo nàng đi: "Đi, dẫn cô đi nơi này rất tốt."

"Không phải cô đến giám sát công trình sao?" Thẩm Mi cũng không muốn làm trễ nãi thời gian của nàng.

Lý Ngạo Quân nhìn nàng một cái: "Cô đã xem rồi còn có thể có vấn đề gì." Dứt lời, lôi kéo nàng hướng cửa ngoài đi ra.

Thẩm Mi bất đắc dĩ, đành phải theo nàng đi. Rời đi ước chừng năm phút, hai người tới một nhà hàng tinh xảo: "Trước kia đi ngang qua vô tình phát hiện, hương vị không tồi."

Thẩm Mi không nói gì, ánh mắt vô tình rơi vào cánh tay đang bị nàng nắm, có chút không quen muốn rút tay lại.

Cảm giác được nàng mất tự nhiên, Lý Ngạo Quân rất nhanh buông tay, nhún nhún vai, cười nói: "Tôi cũng đói bụng, cùng ăn đi."

Thẩm Mi gật gật đầu. Lý Ngạo Quân lựa chọn nhà hàng món cay Tứ Xuyên. Nàng mơ hồ có thể ngửi thấy hương vị cay nồng phiêu tán khắp nơi, làm người ta có xúc động muốn nếm thử. Mà từ sáng đến giờ chưa ăn cơm, bụng của nàng kêu đến hỏng rồi.

Các nàng tiến vào, bà chủ liền ra đón, hiển nhiên Lý Ngạo Quân đã tới mấy lần, cùng bà chủ quen biết. "Lý tiểu thư, vài ngày không thấy cô rồi, đến chỗ nào vui chơi sao?" Nói xong nhiệt tình nghênh đón hai người đến chỗ trống gần đó.

"Ài, vui chơi cái gì, cô xem tôi đến giờ mới có thời gian ăn cơm đây." Lý Ngạo Quân thở dài, trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ nói: "Bà chủ, cô xem tôi bận rộn như vậy vẫn đến đây, cô nên tính thoáng một chút có phải hay không."

"Được! Đồ ăn hôm nay tính cho tôi." Bà chủ sảng khoái nói, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, cười đến thập phần sáng lạn: "Bất quá sau này ngài phải ủng hộ tiểu quán thường xuyên a." Bà chủ là một mỹ nữ Tứ Xuyên điển hình, dáng người nóng bỏng, tính cách cởi mở, tiếng cười không dứt như chuông bạc, tự nhiên làm người ưa thích.

"Ha ha, đó là đương nhiên, sau này cơm trưa của công ty của chúng tôi còn phải làm phiền cô." Lý Ngạo Quân cười nói, chuyển hướng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Mi, nghịch ngợm nháy mắt với nàng, ý kia giống như nói, cô xem tôi lợi hại không.

Thẩm Mi sững sờ, Lý Ngạo Quân như vậy thật không giống với dáng vẻ trầm ổn khi làm việc hằng ngày, lại làm cho người ta có cảm giác đáng yêu.

Bà chủ nghe Lý Ngạo Quân nói muốn đem bữa trưa của công ty giao cho mình, cao hứng đến nổi tự mình xuống bếp. Chỉ chốc lát sau, trên bàn sắc hương vị đều đủ: đầu cá băm tiêu, đậu hủ Ma Bà, rau tươi xào tỏi. Ba món ăn đơn giản cùng hai chén cơm trắng làm Thẩm Mi muốn ăn không thôi.

Không thể không nói, món ăn mỹ nữ lão bản tự tay làm rất chính tông. Thẩm Mi rất nhanh đã ăn xong một chén cơm, tiêu tan mệt nhọc. Nàng ngẩn đầu, lúc này mới phát hiện Lý Ngạo Quân chỉ ăn một ít, hiển nhiên trước đó nàng đã ăn cơm, chẳng qua là bồi nàng cùng ăn.

"Thời điểm tuyên truyền sơ kỳ cô có ý kiến gì không." Sau khi ăn xong, hai người đương nhiên là bàn chuyện công tác. Tuy rằng các nàng không cùng công ty, nhưng trong thời gian tiến hành hạng mục, các nàng có mục tiêu chung.

Thẩm Mi trầm tư một lát, mới nói: "Tôi nghĩ đầu tiên phải tiến hành điều tra thị trường loại nhỏ, trước xác định thị hiếu khách hàng đã."

Lý Ngạo Quân gật đầu đồng ý, lại hỏi: "Cô đã nghĩ ra phương thức tiến hành điều tra?"

"Đây cũng là vấn đề tôi đang suy nghĩ." Thẩm Mi nói ra phiền muộn trong lòng: "Điều tra qua Internet tuy rằng đơn giản, nhưng đối tượng tham gia rất lộn xộn mà đa số lại là tùy ý làm. Nếu điều tra trực tiếp, quy mô rất lớn, cần nhiều nhân lực vật lực. Đi đến từng nhà thường bị xem như chào hàng cự tuyệt, hiệu suất rất chậm." Nói xong nàng nhíu mày càng chặt, hiển nhiên vẫn chưa có giải pháp.

Lý Ngạo Quân nghe nàng nói xong, dừng một chút, ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Đối tượng khách hàng của chúng ta là tầng lớp nào?"

Thẩm Mi liễm mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Khách sạn là thị trường cao cấp, theo như quy hoạch của thành phố, tương lai ngoại ô sẽ là khu vực phát triển trọng điểm, khách sạn mới xây, khách hàng chủ yếu chính là những người này..." Nói đến đây, ánh mắt của nàng không khỏi sáng ngời, hưng phấn nói: "Tinh anh giới tài chính! Mục tiêu khách hàng chúng ta chính là bọn họ!"

Lý Ngạo Quân không nói gì thêm, chỉ cười cười: "Quá trình điều tra có gì cần cứ nói, chúng tôi bên này sẽ toàn lực phối hợp."

"Tốt." Thẩm Mi vui vẻ nói, nhìn về phía Lý Ngạo Quân trong mắt hơn nhiều tia tìm tòi nghiên cứu. Hội nghị thảo luận kế tiếp, nàng hoàn toàn có thể trình bày ý tưởng của mình. Sau ván cờ kia nàng thực xem mình là bằng hữu? Có khả năng sao? Thẩm Mi rất hoài nghi điểm này.

Bỗng nhiên, điện thoại hai người cùng lúc vang lên. Liếc nhìn nhau, trong mắt đều minh bạch, là điện thoại từ công ty bên mình gọi tới về vấn đề hạng mục.

Hai người áy náy nhìn nhau nhau gật gật đầu. Cầm điện thoại của mình ăn ý đi đến một góc nhỏ mới bắt máy.

"Về chức vụ Tổng giám đốc khách sạn mới chúng ta cùng Gia Lai đã thảo luận xong, sẽ dựa vào doanh số tiêu thụ một tháng này của cô và Lý Ngạo Quân. Trong cuộc họp đại hội đồng cuối tháng, chúng tôi sẽ căn cứ biểu hiện của các cô chọn ra người cuối cùng." Lôi Chấn Đình nói, thái độ cường ngạnh: "Thẩm Mi nghe đây, tôi muốn cô ngồi lên vị trí này!"

Cúp điện thoại, mắt Thẩm Mi không tự giác tìm thân ảnh Lý Ngạo Quân, không nghĩ đến vừa mới quay đầu, liền trùng hợp bắt gặp ánh mắt của nàng. Lý Ngạo Quân chẳng biết treo điện thoại từ lúc nào, đã trở lại vị trí, nhưng Thẩm Mi khẳng định, thời gian nàng nhận điện thoại là giống mình, cơ bản không chênh lệch.

Hai người đều trở lại chỗ ngồi ban đầu, không hiểu sao bầu không khí quỷ dị. Vẫn là Lý Ngạo Quân mở lời trước: "Quay về Dực Long?"

"Tôi trở về Lôi thị." Thẩm Mi nói, một khắc trước còn tưởng rằng có thể trở thành bằng hữu, một khắc sau cuộc điện thoại, các nàng lần nữa thành đối thủ.

"Vừa vặn tôi cũng trở về Gia Lai, tiện đường." Lý Ngạo Quân thần sắc tự nhiên nói.

Thẩm Mi vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại cảm thấy quá miễn cưỡng, đành phải gật gật đầu. Cùng bà chủ nói lời tạm biệt, các nàng ra cửa hướng bãi đỗ xe đi đến.

Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân sánh vai nhau đi tới, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì. Vị trí Tổng giám đốc chỉ có một, nàng rất rõ ràng, nhìn từ gốc độ Gia Lai, mặc kệ Lý Ngạo Quân có nguyện ý hay không, cấp trên đều sẽ tạo áp lực buộc nàng ngồi trên vị trí này. Mà bản thân Lý Ngạo Quân, mặc dù Thẩm Mi cùng nàng ở chung không nhiều lắm, nhưng nàng vô cùng khẳng định, vị trí này, Lý Ngạo Quân và nàng giống nhau, đều là tình thế bắt buộc!

Nghĩ tới đây, con ngươi đen bóng của Thẩm Mi hiện lên một tia kiên định. Không thể không thừa nhận, Lý Ngạo Quân là một đối thủ rất mạnh. Nàng ý thức được điều này ngay lần giao phong đầu tiên, kỳ thật hạng mục hợp tác lần này, căn bản mà nói, nàng đã thua đối phương. Vậy thì như thế nào! Vị trí Tổng giám đốc này, nàng chắc chắn không chắp tay nhường cho người khác. Nhiều năm công tác như vậy nàng chưa bao giờ sợ hãi nhận thua, mà lúc này, cũng vậy.

Bên tai đột nhiên có tiếng gió mạnh mẽ ập tới. "Cẩn thận!" Tiếng kêu dồn dập vang lên bên tai, cùng lúc đó là tiếng mô tô ngày càng gần. Không để Thẩm Mi kịp phản ứng, một đạo sức mạnh cường đại đánh tới kéo nàng sang một bên.

Đau, toàn bộ khung xương như gãy vụn. Thẩm Mi cố nén đau đớn mở mắt ra, cả người Lý Ngạo Quân vẫn còn nằm phía trên nàng, nhưng nàng biết rõ, trong chớp mắt khi mô-tơ đánh tới, Lý Ngạo Quân đã cứu nàng.

"Cô không sao chứ?" Nàng gấp giọng hỏi. Phía trên Lý Ngạo Quân 'Hít...' một tiếng, chậm rãi đứng lên, hung hăng quay đầu, mắt nhìn chằm chằm tên đầu sỏ cách đó không xa.

Thẩm Mi chịu đau đứng lên, theo ánh mắt nàng nhìn lại, đập vào mắt là một cỗ xe cũ nát kiểu cũ. Không biết tại sao, một loại hàn ý phát ra từ nội tâm bắt đầu lan tràn. Ánh mắt mang theo một tia sợ hãi không xác định, chậm rãi dời lên. Rốt cuộc chạm đến một đôi mắt tam giác lộ ra trào phúng, toàn thân cứng đờ, thậm chí đã quên hô hấp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...