Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 12: Hắn Đến Tìm Con!



"Đã tìm được." Người đàn ông ngồi trên mô- tô ôn nhu nói, lộ ra bộ dáng tươi cười vô cùng sáng lạn. Ánh mắt thâm tình nhìn Thẩm Mi cách đó không xa.

Lạnh, hơi lạnh thấu xương quét sạch toàn thân. Thẩm Mi như đóng băng tại chỗ, rõ ràng là giữa trưa nhưng nàng như ngã vào vực sâu vạn trượng, toàn bộ thế giới đều tối đen.

Lý Ngạo Quân híp mắt quan sát nam nhân, nàng thật sự rất muốn ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông hắn! Chẳng qua là, lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng phải dừng lại. Ánh mắt hắn quá mức thâm tình! Mà ánh mắt đó, rõ ràng là nhìn về phía Thẩm Mi phía sau mình. Quay đầu, đang muốn hỏi Thẩm Mi có quen biết hắn không, thế nhưng đập vào mắt nàng là nỗi sợ hãi ngập tràn trong mắt Thẩm Mi. Chẳng lẽ...

Nghĩ đến cái gì đó, Lý Ngạo Quân mạnh mẽ chuyển hướng nhìn nam nhân kia.

Oanh oanh, tiếng máy xe phát ra như âm thanh máy kéo. Lý Ngạo Quân vừa mới quay đầu chỉ thấy bóng lưng hắn cưỡi xe rời đi.

"Cô không sao chứ?" Lý Ngạo Quân quan tâm hỏi. Thẩm Mi trước mặt nàng sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Ánh mắt có chút trì trệ dần dần có tiêu cự, rốt cuộc thấy rõ người trước mắt. Thẩm Mi tự nói với mình phải trấn định lại, lòng bàn tay nắm chặt, nói xin lỗi: "Thật có lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái, có chuyện gì mai nói sau." Nói xong, nàng không để Lý Ngạo Quân kịp phản ứng, giơ tay ngăn lại một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.

Lý Ngạo Quân nhìn theo xe càng ngày càng xa, lại quay đầu nhìn về phía xe gắn máy ly khai, đáy mắt lộ vẻ trầm tư.

Lát sau, nàng lấy điện thoại di động ra, rất nhanh có người bắt máy.

"Điều tra thế nào?" Lý Ngạo Quân hỏi, thanh âm trầm thấp.

"Có chút ít manh mối." Thanh âm lười biếng mang theo chút khó chịu, hiển nhiên trong giấc mộng bị quấy rầy. "Ba ngày sau cho cô câu trả lời thuyết phục."

Thấy nàng muốn treo điện thoại, Lý Ngạo Quân vội vàng nói: "Đợi một chút, đem tin tức cô biết nói cho tôi nghe trước ."

"Ài, tối hôm qua tôi một đêm không ngủ!" Đối phương khó chịu nói, nhưng không trực tiếp cúp điện thoại. Một lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sột soạt trong chăn. "Tôi nói, nàng không phải đồng nghiệp cùng cô hợp tác sao? Cần gì phải biết nhiều như vậy? Lần đầu tiên tôi thấy cô gấp như vậy."

"Ừ, ảnh hưởng không nhỏ." Lý Ngạo Quân dừng một chút, không giấu giếm: "Cô ấy hiện tại không chỉ là đối tượng hợp tác của tôi mà còn là người trực tiếp cạnh tranh vị trí tổng giám đốc với tôi."

"Có ý tứ, đối tượng hợp tác trực tiếp trở thành đối thủ cạnh tranh, nàng cũng đủ xui xẻo, gặp phải người không từ thủ đoạn như cô!"

"Cô cũng có hứng thú làm đối thủ của tôi sao?" Lý Ngạo Quân tựa tiếu phi tiếu. Nữ nhân này, lại muốn ăn đòn rồi.

Đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh xin tha thứ: "Đại tiểu thư, bà cô, tôi vì cô bây giờ phải rời khỏi giường nhỏ thân yêu, cô cũng đừng dọa tôi như vậy được không?"

Lý Ngạo Quân bị âm thanh giả vờ giả vịt của nàng chọc cười: "Ít nói nhảm, rốt cuộc tra được cái gì."

"Nàng vốn không phải là người ở đây, là tám năm trước cả nhả dọn đến. Trước đây nhà bọn họ sống tại Đồng Thành, Mân Thành. Trong vài năm, tựa hồ liên tục chuyển nhà ?"

"Liên tục chuyển nhà?" Đối với điểm này Lý Ngạo Quân có chút không hiểu, suy đoán nói: "Vì công việc của cha mẹ của nàng sao?"

"Không có khả năng, cha nàng là tác giả, mẹ là kế toán viên cao cấp, ổn định vô cùng."

"Tra được nguyên nhân gì không?" Lý Ngạo Quân hỏi, tò mò trong lòng càng lúc càng sâu. Nàng rất rõ ràng, gia đình bình thường sẽ không liên tục chuyển nhà trong vài năm, trừ phi có chuyện gì xảy ra. Trong mơ hồ, nàng cảm thấy cùng nam nhân kỳ quái kia có quan hệ!

"Không phải nói cho tôi ba ngày nữa sao!"

"Tôi chờ tin của cô." Lý Ngạo Quân nói, lại bổ sung: "Đi ngủ đi". Nhanh chóng cúp điện thoại.

Người bên kia điện thoại rất muốn phát điên, đối với thái độ Lý Ngạo Quân vô cùng khó chịu. Rõ ràng là tìm mình giúp đỡ, một câu cám ơn cũng không có, còn có thái độ như vậy, quá phận! Bĩu môi, Triệu Thanh Thanh kéo chăn lên che mặt, rất nhanh liền ngủ say như chết.

Trở lại xe của mình, Lý Ngạo Quân cũng không lập tức khởi động. Nàng châm một điếu thuốc nhen nhóm, chậm rãi hút, trong sương khói hai mắt lộ ra chút mê ly.

"Trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không có bạn bè vĩnh viễn." Lý Ngạo Quân cười khẽ, ném mẩu thuốc lá ra cửa sổ xe, trên mặt đất bắn ra ánh lửa nhỏ. Nàng chuyển động chìa khóa, đang chuẩn bị ly khai...

Một chếc xe chói mắt màu đen xông vào mắt, Maserati giả vờ giả vịt vòng một vòng lớn mới dừng lại. Một nam nhân mang giày Tây đeo kính tơ vàng bước xuống, tay cầm cặp công văn, chính là bộ dáng mặt người dạ thú kia.

Lý Ngạo Quân hai tay cầm chặt tay lái, ánh mắt gắt gao nhìn theo hắn. Nếu giết người không phạm pháp, nàng nhất định sẽ đạp chân ga hung hăng vọt tới đâm chết tên cầm thú này! Hai mắt nàng đỏ thẫm nhìn theo người nọ đi về hướng thang máy. Lý Ngạo Quân gắt gao cắn môi, cho đến khi cảm thấy mùi vị ngai ngái mới trầm tĩnh lại. Nhất định sẽ có một ngày hắn bị báo ứng!

Khóe miệng kéo ra một nụ cười, Lý Ngạo Quân mở dây an toàn vừa thắt ra, mượn kính xe sửa sang lại chút ít, xuống xe, khôi phục thái độ bình thường hướng về phía thang máy đi đến.

"Thẩm Mi, thời điểm mấu chốt như vậy cô lại xin nghĩ phép?!" Lôi Chấn Đình gầm nhẹ. Vừa mới dặn dò nàng ngàn vạn lần phải giành được vị trí tổng giám đốc của hạng mục này. Mới không qua mấy tiếng đồng hồ liền hướng hắn xin nghỉ bệnh! Sinh bệnh? Vì cái gì muộn không sinh sớm không sinh thời điểm này lại sinh bệnh!

Đầu bên kia điện thoại Thẩm Mi tựa hồ cũng lười cùng hắn giải thích, nói một câu nàng cần nghỉ ngơi rồi ngắt điện thoại.

Lôi Chấn Đình nhìn chằm chằm điện thoại trong tay đồng tử lóe hàn quang! Nữ nhân này, nàng quá xem trọng bản thân rồi! Mặc kệ năng lực nàng cường đại cỡ nào, cũng không đáng là thủ hạ của mình! "Thật đúng là đem mình thành cấp trên rồi sao!" Hắn cười lạnh, tiện tay ném điện thoại cho thư ký đang cúi đầu không dám nhiều lời bên cạnh.

"Lôi đổng?"

Sau lưng truyền đến một tiếng kêu quen thuộc. Lôi Chấn Đình có chút nghiêng đầu, liền thấy Lý Ngạo Quân vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, không khỏi sững sờ. Tuy hạng mục lần này hắn không ra mặt, nhưng hắn vẫn nhận ra Lý Ngạo Quân. Lúc mới bắt đầu, hắn đã phái người điều tra nàng, ảnh chụp tất nhiên là nhìn thấy không ít.

"Thật may mắn, hôm nay lại có thể gặp mặt ngài." Lý Ngạo Quân giơ lên khóe miệng cùng khóe mắt đều là nét tươi cười.

Lôi Thần cười: "Đến xem tình huống công ty, không nghĩ tới khéo như thế gặp được Lý tổng ngài." Trên mặt là bộ dáng lễ phép tươi cười mà xa cách.

"Tôi cũng là đến xem tiến độ tu sửa văn phòng mới." Vừa nói xong, cửa thang máy leng keng một tiếng mở ra, Lý Ngạo Quân lễ phép để Lôi Chấn Đình vào trước. Cửa thang máy đóng lại, lên tầng một, lại có hai người mang giày Tây đi vào, Lý Ngạo Quân và Lôi Chấn Đình đều ăn ý không nói gì.

"Mười ngày có thể tu sửa xong sao?" Lôi Chấn Đình và Lý Ngạo Quân đứng ngoài cửa công ty, nhân công lắp đặt thiết bị tới tới lui lui, bận rộn một hồi.

Lý Ngạo Quân đánh giá bốn phía một chút, thanh âm khẳng định: "Có thể." Nói xong, nàng giống như vô tình hỏi thăm: "Sau này Lôi Đổng có định tự mình tham gia hạng mục này?"

"Tôi đã giao cho Thẩm Mi toàn quyền quyết định rồi, hôm nay bất quá vừa vặn đi ngang qua, liền đến xem." Lôi Chấn Đình thản nhiên nói.

"Lôi đổng tín nhiệm nhân viên như vậy, việc công ty nhất định càng xử lý càng tốt rồi." Lý Ngạo Quân tán dương, cúi đầu xuống, đáy mắt ẩn nét cười lạnh.

"Dùng người thì phải tin, không tin thì đừng dùng." Nghe nàng khen ngợi mình, Lôi Chấn Đình trên mặt mặc dù không tỏ vẻ, nhưng trong nội tâm vẫn là đắc ý. Từ khi tiếp nhận Lôi thị từ cha hắn, lợi nhuận có thể nói mỗi năm đều tăng, ban giám đốc người nào không phục hắn!

Nghe vậy, trong mắt Lý Ngạo Quân hiện lên một tia châm chọc, lần nữa ngước mắt, không mảy may để lộ tâm tình: "Có thủ trưởng như Lôi đổng đây, quả nhiên là phúc phần của nhân viên." Lúc nói chuyện, trong mắt nàng thấp thoáng ý nịnh nọt.

Lôi Chấn Đình chuyển tâm tư, hai mắt có chút nheo lại, tự tiếu phi tiếu nhìn Lý Ngạo Quân: "Làm nhân viên của Vương đổng, cũng là hạnh phúc cùng may mắn thôi." Vương Cường, chủ tịch Gia Lai, theo hắn biết, ông ta cùng Lý Ngạo Quân quan hệ cũng không nhỏ. Nghe Lôi Chấn Đình nhắc tới Vương Cường, trên mặt Lý Ngạo Quân hơi lộ tia dị sắc, tuy rằng rất nhanh đã bị nàng che giấu, nhưng Lôi Chấn Đình vẫn kịp nhìn thấy. Xem ra lời đồn đại không phải sai a, có ý tứ.

"Ngạo Quân có thể trở thành nhân viên của Vương đổng, đúng là rất may mắn." Lý Ngạo Quân cười nhạt nói, trong mắt lại không còn vui vẻ như trước.

Lôi Chấn Đình đánh giá kỹ càng sắc mặt biến hóa của nàng, đều nói Lý Ngạo Quân là khẩu Phật tâm xà, nhưng sao có thể thoát khỏi nhãn lực của hắn! Dưới tình thế hiện nay nếu như có thể lôi kéo Lý Ngạo Quân, tất nhiên là không thể tốt hơn! Nghĩ tới đây hắn cười đến thập phần hiền lành: "Nói thật, dùng năng lực Lý tổng, vị trí hiện tại vẫn là không biết trọng nhân tài rồi." Nói xong, hắn tiếc nuối lắc đầu: "Cô nếu là ở Lôi thị, chắc chắn vị trí của em trai tôi phải chắp tay nhường cho cô."

Lý Ngạo Quân nghe hắn nói thế, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng trên mặt vẫn là khiêm tốn vui vẻ: "Tôi nào có bản lãnh như vậy, là Lôi đổng coi trọng tôi."

Lôi Chấn Đình lắc đầu, khẳng định nói, "Cô có năng lực, chắc chắn vượt xa Chấn Dã. Chỉ tiếc..." Hắn nói đến đây, không nhiều lời nữa. Trong tay kẹp lấy danh thiếp đưa cho Lý Ngạo Quân, Lôi Chấn Đình vỗ vỗ vai nàng: "Tôi còn có việc, đi trước, có việc gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Lý Ngạo Quân nhìn bóng lưng hắn đi xa, nụ cười trên mặt sớm đã biến mất không thấy gì. Cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, khóe môi Lý Ngạo Quân lộ ra nụ cười trào phúng, nàng lấy ra cái bật lửa hướng về phía danh thiếp bật mở.

Lửa đỏ từ một góc danh thiếp dấy lên, Lý Ngạo Quân buông tay, mảnh giấy mang theo lửa bố cháy bay xuống nền đất, hóa thành tro tàn.

Ngước mắt, trong mắt hận ý thật sâu.

Khi Thẩm Mi về đến nhà, Thẩm cha Thẩm mẹ đang rúc vào ghế sa lon nhìn điện thoại, gặp nữ nhi bình thường bận đến không thấy mặt mũi đột nhiên trở về, hai lão nhân đều giật mình. Thẩm mẹ liếc nhìn lão công bên cạnh, lôi kéo ông ấy đến trước mặt Thẩm Mi.

"Con hôm nay sao lại về sớm như vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Thẩm cha quan tâm nói, sắc mặt con gái thật khó coi vô cùng.

"Có phải cảm lạnh rồi không?" Thẩm mẹ gấp giọng nói, bàn tay sờ đến trán Thẩm Mi, cả kinh kêu lên, "Sao lại lạnh như vậy!" Nói xong nhanh chóng kéo tay nàng, mát lợi hại! "Không được rồi, nhanh, ông mau đưa con đến bệnh viện nhìn xem."

Thẩm cha hiển nhiên cũng bị dọa sợ, sải rộng bước chân muốn đi ra ngoài, Thẩm Mi lại giơ tay kéo ông lại.

"Cha, con không có bệnh." Thẩm Mi nói, thanh âm nhẹ đến hầu như không nghe được, vẻ mặt thất hồn lạc phách.

Thẩm mẹ nóng nảy: "Đứa nhỏ này, bệnh đến vậy rồi còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì?!"

"Mẹ" Giọng Thẩm Mi trầm thấp kêu lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm mẹ, con mắt đỏ rực, giống như vừa khóc.

Thẩm mẹ vừa sợ vừa vội, lôi kéo tay nàng: "Con ngoan, rốt cuộc là con làm sao vậy, nói cho mẹ nghe?" Những năm này Thẩm Mi vẫn luôn rất kiên cường. Cho dù công việc gặp khó khăn lớn đến đâu, nàng cũng chỉ cười một cái, cắn răng giải quyết tốt sự tình.

"Hắn đã trở về." Thẩm Mi nói khẽ, thanh âm giống như khóc lại giống như cười.

Thẩm mẹ sững sờ, cùng Thẩm cha liếc mắt nhìn nhau, có chút mê mang.

"Nghiêm lão sư, Nghiêm lão sư hắn đến tìm con!" Thẩm Mi kêu lên, ôm đầu suy sụp ngồi chồm hổm trên đất, trong miệng phát ra tiếng khóc áp lực.

Nghe được ba chữ 'Nghiêm lão sư', Thẩm cha Thẩm mẹ cảm thấy chấn động toàn thân. Nghĩ đến người này, Thẩm cha Thẩm mẹ toàn thân đều run rẩy, không phải sợ, mà chính là hận! Hơn nữa còn là đau long cho con gái bọn họ!

Ngồi xổm xuống, Thẩm mẹ đem Thẩm Mi gắt gao ôm vào trong ngực, nhịn không được theo nàng khóc lên. Nàng không hiểu, nữ nhi của mình rõ ràng ngoan như vậy, mình và chồng cũng không làm chuyện thương thiên gì, vì sao ông trời lại bất công như thế. Mấy năm nay bọn họ thật vất vả hổi phục từ cơn ác mộng, nhưng Nghiêm An vẫn bám theo như âm hồn bất tán!

Thẩm cha đỏ mắt nhìn con gái khóc thút thít trong lòng mẹ, ngực phập phồng kịch liệt. Ông mạnh mẽ vọt vào phòng bếp, lúc trở ra trong tay đang cầm một thanh dao phay.

"Cha tiểu Mi, ông làm gì thế!" Thẩm mẹ kêu lên, đuổi tới vôi vàng nắm chồng lại.

"Tôi giết chết tên khốn bại hoại kia!" Thẩm cha rít gào nói, giãy khỏi tay Thẩm mẹ muốn đi ra ngoài.

"Cha, không đáng." Thẩm Mi đứng lên, mắt vẫn còn đỏ gắt gao như trước, nhưng nhiều hơn một tia cương nghị: "Vì loại người này phải trả giá chính mình, không đáng." Nàng nói, nắm chặt tay Thẩm cha.

Thẩm cha ngơ ngác nhìn nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được,mở rông vòng tay đem nàng cùng Thẩm mẹ ôm vào ngực. Một lão nhân gần 60 tuổi, cứ như vậy giống như đứa nhỏ cùng vợ và con khóc lên.

Vì Thẩm mẹ kiên trì khuyên bảo, Thẩm Mi gọi đến công ty xin nghĩ bệnh ba ngày. Nàng biết rõ, cha mẹ lo lắng cho mình. Mà thực sự, nàng cũng không có khả năng tập trung tinh thần vào việc.

Biết tin nàng xin nghĩ phép, anh em Lôi gia điên cuồng gọi điện cho nàng. Trên danh nghĩa là quan tâm, nhưng kì thực là sợ nàng tại thời khắc mấu chốt này như xe bị tuột xích, đem vị trí tổng giám đốc chắp tay nhường cho cho Lý Ngạo Quân. Thật không có tâm tình tiếp điện thoại, Thẩm Mi cúp điện thoại Lôi Chấn Đình. Nàng phát hiện một tin nhắn chẳng biết được gửi đến lúc nào. Số máy lạ, không hiểu sao khiến nàng sợ hãi, nàng run tay ấn mở.

"Bảo Bối ngoan, ta nhớ ngươi lắm."

Điện thoại thẳng tắp rơi trên mặt đất, Thẩm Mi không để ý, xông thẳng vào WC, nhịn không được mà nôn mửa dữ dội.

Thẩm Đình là bị cha mẹ gọi về. Thời điểm điện thoại vang lên, nàng vừa mới dạy bọn nhỏ ở nhà trẻ hát xong một ca khúc thiếu nhi.

"Alô, mẹ, sao giờ này lại gọi điện cho con?" Thẩm Đình cười hỏi, ánh mắt ôn nhu đuổi theo đám nhóc đang náo loạn trong lớp học.

"Đình Đình, con về nhà nhanh lên, người nam nhân kia ra tù rồi, hắn lại tới tìm chị con..." Câu kế tiếp Thẩm Đình còn không kịp nghe, ánh mắt cười vui truy đuổi bọn nhỏ cũng dần mơ hồ. Nàng không chút do dự hướng viện trưởng xin nghỉ, về nhà!

Thẩm Đình nôn nóng giữ điện thoại, trên đường về vượt ba cái đèn đỏ, thiếu chút nữa đâm người. Rõ ràng chỉ trong thời gian một phút ngắn ngủi, lại như dài dằn dặc hành hạ người! Trí nhớ dường như đem nàng trở về ký ức đáng sợ mười bốn năm trước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...