Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 13:



Vạn Ngọc Sơn liếc nhìn tiêu đề "Cúm B gây ra 106 ca tử vong trong hai tháng đầu tiên trên toàn quốc, gần bằng tổng số ca tử vong của hai năm trước", không tiếp tục xem nữa, liếc mắt nhìn Tạ Vãn Nguyệt đang ngủ thiếp đi, anh nói: "Thu xếp nhập viện."

"Vẫn chưa chắc chắn, chờ có kết quả xét nghiệm rồi nói." Ngải Diệp thu dọn đồ vụn vặt trên bàn, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Đi ăn trước đi, quay lại sẽ có kết quả. Ở đây đã có người trông chừng."

Vạn Ngọc Sơn đứng dậy theo cô ra ngoài. Hai người đến nhà ăn của bệnh viện, tìm một góc ngồi xuống.

Buổi sáng Ngải Diệp từ Vạn gia trở về bệnh viện, tạm thời bị điều đi phối hợp làm một ca phẫu thuật, vẫn chưa ăn cơm, lúc này đã đói đến mức ngực dính vào lưng, ăn ngấu nghiến một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu, thoải mái uống thêm ngụm canh rồi hỏi: "Cậu tính sẽ cưới cô gái nhỏ này thật sao?"

"Ừ."

"Thế ai kia thì sao?"

"Ai?"

"Bạch Mộ Tuyết."

"Ở Mỹ.”

Chiếc đũa trong tay Ngải Diệp chọc chọc vào khay: "Ý tôi đâu phải vậy."

"Chị rảnh rỗi tới vậy sao?" Vạn Ngọc Sơn không ăn, đúng là quá khó ăn.

"Bây giờ thì rảnh, chút nữa chắc là bận đó."

"À, vậy nói về Lý Thư Khanh đi."

"Cút."

"Mợ rất thích tên đó mà."

"Mẹ tôi điên rồi."

"Lần này tôi với bà ấy đứng cùng một phe."

"Đang nói về cậu, sao tự dưng lại kéo sang người tôi, kẻ như cậu suốt ngày chỉ biết dùng mấy mánh này."

"Bởi vì tôi đang bảo vệ quyền riêng tư."

"Hehe." Ngải Diệp cười gượng, "Cậu mà còn có quyền riêng tư? Hôm nào ra khỏi cửa tôi đều nghe thấy mấy tin đồn về cậu đó, mỗi ngày một kiểu."

"Toàn là giả thôi, vậy mà chị cũng tin?"

"Thế sự thật là gì?"

"Không nói cho chị biết."

"Tôi có còn là chị cậu không?"

"Tất nhiên."

Ngải Diệp cảm thấy không thể nói chuyện phiếm tiếp nữa, lườm anh một cái, lại cúi đầu ăn cơm, thấy anh không ăn, lại gắp miếng thịt từ trong đĩa anh vào bát mình.

"Chị đúng là chả kén ăn gì."

"Đói quá thì cái gì cũng nuốt được thôi, chỗ này của bọn tôi hôm nào cũng vội vội vàng vàng, tới mức không kịp nhấp ngụm nước, còn sức đâu mà lựa đồ ngon để ăn, sao giống với đại thiếu gia đây được."

"Chị là thiên sứ áo trắng, tôi đây chỉ là con sâu mọt thôi."

"Sâu mọt này có rất nhiều tiền, có thể tài trợ cho bệnh viện chúng tôi một chút, giúp cải thiện cơm ở nhà ăn không? Cậu nhìn chị mấy hôm nay gầy đi mấy vòng nè."

"Sao chị không tìm Lý Thư Khanh đi, anh ta cũng có tiền."

"Chị đây từ chối nói chuyện với cậu."

Vạn Ngọc Sơn ngồi đợi cô ấy ăn xong, tay chân anh dài, ngồi trên ghế trong căng tin đúng là không phù hợp chút nào, hơn nữa xung quanh cũng có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này, ồn ào phát hoảng, anh giục cô: "Ăn mau đi."

Ngải Diệp liếc nhìn đồng hồ: "Kết quả còn chưa có, cậu gấp cái gì, lo lắng à?"

Vạn Ngọc Sơn nói: "Tôi sợ cô ấy chết xó ở đây thì không biết nói thế nào với Tạ gia."
Chương trước Chương tiếp
Loading...