Giọng Hát Của Một Ác Quỷ

Chương 18



“Oa, thoải mái quá đi!!!” Nhỏ vươn vai, hít thở khi trời, đón chào một ngày trong lành mới đến.

Vì chiều qua ngủ dữ quá, sau khi nấu mì cho hắn tối qua nhỏ cũng có ngủ thêm được miếng nào đâu, cỡ năm giờ sáng đã bật hẳn dậy rồi. Sau khi đi bộ một vòng quanh nhà, nhỏ thấy những người làm vườn đang lúi húi cắt cỏ, tưới hoa, chăm sóc cho mấy bồn hoa ở sân sau. Nhỏ thích mê, cũng thuyết phục được mọi người cho nhỏ tự tay chăm hoa. Dù sao, chăm sóc hoa cỏ cũng là sở thích của nhỏ, cũng là lý do nhỏ học cực giỏi môn sinh hồi đó, giờ có cơ hội tốt như vậy để thỏa mãn sở thích của mình thì tại sao nhỏ lại không nắm lấy chứ? Vậy là nhỏ chăm chú tưới hoa, thưởng thức vẻ đẹp cùng hương thơm của những bông hoa đủ màu sắc vẫn còn đọng vài giọt sương của sớm mai. Mải mê tới mức nhỏ quên luôn công việc chính của mình là nấu ăn cho một ai đó.

Hắn thức dậy, gõ cửa phòng nhỏ – không ai trả lời. Hắn xuống bếp tìm, cũng chẳng thấy nhỏ đâu. Quái lạ, nhỏ có thể đi đâu được chứ nhỉ? Hắn gọi đại một người làm lên hỏi thì mới biết nhỏ đã bỏ ra sau vườn tưới hoa. Hắn hừ lạnh một tiếng, lại lết xác ra vườn sau tìm nhỏ với vẻ bất mãn vô cùng. Đường đường là một đại thiếu gia, mới mở mắt đã phải phải lết xác đi tìm con nhỏ giúp việc, thật mất hết mặt mũi mà. Vác khuôn mặt hầm hầm đi, hắn định bụng sẽ phải mắng cho nhỏ một trận ra hồn.

Ấy vậy mà khi thấy nhỏ rồi, hắn lại thất thần hoàn toàn. Hôm nay nhỏ mặc đồ khác hẳn, chiếc áo phông cùng quần jeans được thay bằng một bộ váy trắng dài đến đầu gối có nhún bèo ở cổ, mái tóc óng mượt giờ cũng được thả ra bỗng trở nên óng ánh lạ thường dưới ánh mặt trời đang hé sáng. Vẻ đẹp của nhỏ khiến hắn sững sờ, cứ ngây ngốc đứng ngắm nhỏ không hề chớp mắt.

Nhỏ vô tư, đâu có biết có người đang si mê dáng vẻ của nhỏ bây giờ. Chỉ sau khi đã tưới xong tất cả các bồn hoa nhỏ mới quay lại và chạm vào ánh mắt của hắn. Trong mắt hắn hình như ánh lên một cảm xúc gì đó rất khó đọc tên, liệu nhỏ có nhìn lầm không vậy? Tiến lại gần hơn, ánh sáng đó chìm sâu trong đôi mắt nâu nhạt của hắn, biến mất không một dấu vết, trả lại vẻ lạnh lùng, xa cách của hắn như bình thường. Quả nhiên, nhỏ nhìn lầm mất rồi.

“Chào buổi sáng, Cao thiếu gia.” Nhỏ cúi đầu chào hắn như cách quản gia đã chỉ nhỏ.

Hắn chỉ liếc nhỏ một cái, lạnh lùng hỏi một câu:

“Mấy giờ rồi?”

Nhỏ nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ hơn. Chợt nhớ hắn từng dặn rằng bảy giờ sáng là phải có đồ ăn sẵn sàng cho hắn rồi, nhỏ chăm chăm nhìn xuống mũi giày của mình. Mới ngày đầu tiên đi làm mà nhỏ đã mắc sai lầm rồi, thiệt tình luôn đó.

Nhìn cô gái đang cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi trước mặt mình, hắn cố gắng nín cười trước hành động trẻ con của nhỏ. Hắng giọng một cái, hắn hất đầu vào trong nhà. Nhỏ thì như được ân xá, chạy ù vào nhà bếp làm ngay bữa sáng cho hắn.

Trong khi nhỏ làm bếp, hắn đứng dựa tường ngắm nhỏ làm trứng rất thuần thục, đáy mắt lộ rõ vẻ dịu dàng chưa từng thấy. Nhìn nhỏ tất bật vì hắn, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều. Nhỏ thì sau khi dọn đồ ăn ra xong cũng chỉ đứng bên cạnh hắn, chờ hắn ăn xong rồi dọn dẹp. Hắn thấy vậy thì nhíu mày, ra hiệu cho nhỏ ngồi xuống. Nhỏ lắc đầu, dù sao hắn cũng là ông chủ của nhỏ, sao nhỏ có thể ngồi ăn cùng hắn chứ. Hắn chẳng thèm tốn nước bọt, nhìn nhỏ một cái; người nhỏ phản ứng ngay tức thì, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cùng hắn.

Bữa ăn kết thúc, nhỏ dọn dẹp bàn ăn, hắn thì đi làm, trước khi đi còn nhìn nhỏ một cái đầy ẩn ý, môi mấp máy như muốn nói gì rồi lại thôi. Hắn đi rồi, nhỏ ở nhà hoài cũng kì. Nhớ tới cái tủ lạnh rỗng không hôm qua, nhỏ hỏi quản gia xem siêu thị gần đây nhất là ở đâu. Quản gia nói nhỏ không cần phải lo, sẽ có người đưa nhỏ đi.

Theo lời quản gia, nhỏ xuống nhà. Đập vào mắt nhỏ là một chiếc xe Maserati đen láng coóng, y hệt chiếc xe hay đưa đón hắn hồi đó, bên cạnh là một người phụ nữ với mái tóc hung đỏ, mặc bộ đồ công sở màu đen, che kính râm kín mặt đang cung kính cúi chào nhỏ. Chưa hết ngạc nhiên, quản gia đã đẩy nhỏ lên xe, dặn dò người phụ nữ kia gì đó rồi nhắc nhỏ nhớ làm bữa trưa cho thiếu gia. Sau khi chiếc xe đã lăn bánh, nhỏ mới biết người phụ nữ sang trọng như thế này lại là tài xế cho nhỏ. Tai nhỏ ù đi, chẳng lẽ hình tượng của hắn với mọi người, đặc biệt với hắn đã rớt thảm hại thế này rồi ư? Chỉ quên bữa sáng cho hắn mà bị quản gia nhắc “khéo” đến mức nhỏ thật muốn đập đầu tự sát vì cái sự tắc trách của mình. Và từ bao giờ thì đi siêu thị nhỏ cần có tài xế kiêm bảo vệ đi theo thế này???

May là sau một hồi năn nỉ bỏng cả họng, rát cả lưỡi thì người phụ nữ kia mới không theo nhỏ vào siêu thị. Chọn đầy một xe hàng, nhỏ cắn răng vét những tờ tiền cuối cùng để trả cho đống đồ kia, chính thức sạt nghiệp hoàn toàn. Đang loay hoay không biết làm sao có thể bưng hết đống này ra xe, người phụ nữ kia lại xuất hiện và mang phần lớn giúp nhỏ. Nhỏ không khỏi công nhận: những người làm cho hắn cũng xuất quỷ nhập thần như hắn vậy.

Về lại đến biệt thự cũng đã gần giữa trưa, nhỏ lôi vội một số thứ từ đống đồ mới mua ra, làm cho hắn mấy cái sandwich rồi gửi quản gia để ông đưa lên công ty cho hắn. Còn nhỏ ở nhà, kịch liệt sắp xếp lại nhà bếp, vứt những gói mì hết hạn đi, rồi lại lau dọn tủ lạnh. Làm quần quật mấy tiếng liền, thoắt cái đã gần tới giờ hắn đi làm về. Mới nghỉ được năm phút, nhỏ lại lao vào “chiến đấu” hăng say với bữa tối của hắn.

Đến khi hắn về, cơm canh nóng hổi đã được dọn ra đàng hoàng. Hắn hơi sững người, nhỏ thì giục hắn đi thay đồ, rửa tay rồi xuống ăn. Ngồi trước một bàn đầy thức ăn thế này, hắn có chút lúng túng. Nhỏ để ý thấy, lấy cho hắn bát cơm rồi chỉ mấy món thức ăn cho hắn gắp. Khi hắn nếm thử, nhỏ hồi hộp nhìn hắn, mong là mình đã nấu đúng khẩu vị của hắn. Sau khi ăn một miếng xong, hắn có vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường. Ăn được nửa bát cơm, thấy nhỏ còn đứng đó, hắn liền bắt nhỏ ngồi xuống ăn chung. Nhỏ từ chối, nhưng hắn đâu có cho. Ăn xong, vẫn như ngày hôm qua, nhỏ dọn dẹp bàn ăn, hắn đứng im nhìn nhỏ. Lúc nhỏ chuẩn bị chuồn liền bị hắn nắm tay lại, đưa cho nhỏ một chiếc thẻ màu đen. Nhỏ trố mắt, hắn đang đưa nhỏ thẻ ngân hàng của hắn? Nhỏ bối rối lắc đầu, hoàn toàn không dám nhận. Hắn trừng mắt nhìn nhỏ, bảo đây sẽ là tiền sinh hoạt cùng tiền mua sắm của nhỏ trong thời gian ở đây, có thể dùng thoải mái. Tuy không thoải mái khi cầm tiền hắn như vậy, nhỏ cũng bất đắc dĩ phải nhận nhưng tự hạ quyết tâm sẽ không dùng. Hắn như nhìn thấu nhỏ, lãnh đạm nói rằng đó cũng là tiền lương, cái thẻ của hắn cũng chỉ là hình thức thôi. Bây giờ nhỏ mới nhẹ nhõm được chút ít, ít ra cũng không phải dùng ké tiền của hắn. Đúng là đại thiếu gia như hắn có khác, một tấm thẻ như vậy thì đáng gì đâu chứ.

Và cứ như vậy, nhỏ đã quen dần với việc sống chung với hắn, nhưng vẫn không chịu nổi đôi mắt sáng rực của hắn khi nhìn nhỏ. Việc cả hai ăn chung cũng chẳng còn gì lạ nữa. Đôi khi, hắn sẽ lái xe chở nhỏ đi đây đi đó dạo phố phường, hoặc khi đi công tác xa đều lôi nhỏ theo, giải thích đơn giản là hắn cần người lo bữa ăn. Nhỏ cũng vui vẻ chấp nhận hết, dần dần mối quan hệ chủ – tớ của nhỏ và hắn đã biến mất từ lúc nào. Hắn không cho nhỏ gọi là Cao thiếu gia, bắt nói thẳng tên hắn; nhỏ cũng bớt sợ hãi, lo cho hắn dần nhiều hơn là bữa ăn, dần bước chân vào với thế giới của hắn lúc nào mà chẳng hay. Hắn cũng vậy, thay đổi đến chóng mặt. Nhỏ đâu có biết, chuyện hắn về nhà sớm gần như là không có, việc hắn đem người giúp việc của mình đi công tác cùng lại càng không thể. Họ cứ vậy, dần cảm hóa lẫn nhau như một lẽ đương nhiên, lặng lẽ kết nối hai thế giới của một thiên thần và một ác quỷ với nhau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...