Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 39 : Chờ Hình Thức Kỉ Luật



Khi còn chưa kịp định thần trở lại thì chuông điện thoại của Bạch Lạc Nhân reo, là của Cố Hải. Cậu không muốn nghe lúc này. Bây giờ cậu chỉ muốn ngồi nghĩ lại xem chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại làm như vậy. Bản thân Bạch lạc Nhân cũng thấy có gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì thì cậu chưa nghĩ ra. Cái loại xuất hiện ảo giác đó cậu chưa gặp bao giờ. Điều là điểm đáng nghi nhất.

Nhưng điện thoại vẫn reo liên tục, cậu đành cầm máy trả lời. Cố Hải khi gọi mấy cuộc Bạch lạc Nhân mới bắt máy thì vô cùng lo lắng: "Bảo bối, sao anh gọi mãi mới bắt máy thế."

Nghe giọng Cố Hải, nước mắt Bạch Lạc Nhân trực rơi. Trong lòng cậu uất nghẹn, vừa giận bản thân vừa thương Cố Hải. Hắn đang ở nhà chờ cậu, lo lắng cho cậu từng li từng tí, vậy mà cậu lại làm cái chuyện đáng xấu hổ ngày hôm nay. Phải nói gì với Cố Hải đây, nói làm sao để Cố Hải hiểu. Bất giác cậu lo sợ, sợ rằng Cố Hải sẽ rời xa mình, Cố Hải sẽ vì thất vọng với cậu mà lại xảy ra chuyện. Đầu Bạch lạc Nhân muốn nổ tung. Ám ảnh về hai vụ tai nạn của Cố Hải làm Bạch Lạc Nhân phải thật sự cẩn trọng. 

Không thấy Bạch Lạc Nhân nói gì, giọng Cố Hải lại càng lo lắng: "Bảo bối, em không sao chứ?"

Bạch Lạc Nhân lúc bấy giờ mới giật mình: "Ừ, tôi không sao."

Cố Hải vẫn chưa yên tâm, nghe giọng Bạch Lạc Nhân hắn đoán có chuyện gì đó không ổn: "Vợ à, không có chuyện gì thật cứ."

Bạch Lạc Nhân lấy hơi trả lời dõng dạc: "Không sao mà, tôi đang chuẩn bị một số tài liệu nên không để ý."

Cố Hải vẫn chưa hết lo lắng nhưng nghe Bạch Lạc Nhân nói vậy nên hắn không truy hỏi nữa. Điều hắn muốn biết bây giờ là lúc nào Bạch Lạc Nhân về để hắn còn ra sân bay đón. Cố Hải nhớ vợ đến sắp phát điên rồi.

"Em đi một tuần đúng không, vậy mai mấy giờ về để anh ra đón."

Nghe Cố Hải nói vậy Bạch lạc Nhân cuống lên: "Ừm...ờ...phát sinh thêm một số vấn đề nên chưa về được, lúc nào về tôi sẽ thông báo sau."

Nghe trong lời nói của Bạch Lạc Nhân có chút vấn đề, Cố Hải tiếp tục câu hỏi cũ: "Bảo bối, em không sao thật chứ?" 

Bạch Lạc Nhân biết nếu không chủ động chấm dứt thì Cố Hải sẽ hỏi mãi không thôi. Cậu đành trả lời cho qua chuyện.

" Không sao mà, hôm nay ngồi cả ngày nên có chút mệt, chắc là do chênh lệch múi giờ."

Cố Hải ừ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác: "Mở Webcam lên đi."

Bạch Lạc Nhân giật mình. Bây giờ mà mở Webcam khác nào tự thú. Cậu vội vàng lấp liếm: "Tôi rất buồn ngủ, để mai đi. Bây giờ tôi ngủ đây."

Cố Hải mè nheo: "Mở đi, anh nhìn em tí thôi. Vợ à, anh nhớ em, tiểu Hải tử cũng nhớ em. Mở để vậy rồi em ngủ cũng được."

Cố Hải càng như thế Bạch Lạc Nhân càng thấy đau lòng. Cậu không muốn nói gì thêm với Cố Hải nữa. Nếu như là chuyện khác thì cậu đã mở Webcam lên nhìn mặt Cố Hải để an ủi bản thân, nhưng chuyện này cậu đang không biết phải đối mặt với Cố Hải như thế nào, bây giờ nhìn thấy mặt hắn chắc chắn cậu không kìm được mà nước mắt sẽ tự rơi. Đàn ông có mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa nhưng khi làm chính người mình yêu thương nhất đau lòng thì cũng trở nên mềm yếu thôi.

Sáng sớm cả đoàn lên máy bay về nước, đầu Bạch Lạc Nhân vẫn đau như búa bổ, kì thực chuyện xảy ra đêm qua cậu cũng không hiểu được. Tại sao người cậu lại có phản ứng kì lạ như vậy, tại sao cậu lại xuất hiện ảo giác khi nhìn ai cũng ra là Cố Hải, có phải do cậu nhớ quá Cố Hải quá chăng. Càng nghĩ cậu càng đau đầu. Nhìn tất cả mọi người trong đoàn cậu thấy xấu hổ. Bây giờ về đơn vị phải làm thế nào đây. Dù cậu chưa làm gì quá giới hạn nhưng cậu làm vậy cũng đã vi phạm quân luật, nhẹ nhất thì cũng bị hạ quân hàm. Cậu muốn xin lỗi Lâm Ngọc về hành động của mình, nhưng Lâm Ngọc cố tình tránh mặt cậu. Việc này làm Bạch Lạc Nhân thật sự khó xử.

Việc hạ quân hàm hay không cậu không quan trọng, cái cậu nghĩ bây giờ là đối mặt với toàn quân và người cậu sợ đối mặt nhất là Cố Hải. Chắc chắn cậu không thể gặp Cố Hải bây giờ. Cậu vẫn thấy việc làm của mình có chút gì đó không ổn, trước khi chưa làm rõ vụ này, cậu chưa thể gặp Cố Hải. Nhưng làm sao để Cố Hải biết càng muộn càng tốt thì cậu chưa nghĩ ra.

Cả đoàn về đến đơn vị vào lúc làm việc buổi chiều, theo thường lệ sau mỗi chuyến công tác sẽ phải báo cáo lại với lãnh đạo đơn vị. Lần này người báo cáo là Bạch Lạc Nhân. Cậu nghĩ chuyện xảy ra nếu mọi người không nói thì cậu cũng sẽ nói và sẵn sàng nhận mọi hình thức kỉ luật từ đơn vị.Bước vào phòng họp, Đào Diệp nhếch mép cười đầy ẩn ý, Lâm Ngọc không nói gì chỉ cúi mặt đi, Hạ Hoa vỗ vai Bạch lạc Nhân thông cảm, trấn an cậu rằng sẽ không sao đâu. Riêng Bạch Lạc Nhân hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần đối mặt với nỗi nhục mà cậu sắp phải đối mặt.

Dự định rằng báo cáo xong về chuyến hội thảo Bạch Lạc Nhân sẽ tự thú tội, không ngờ Đào Diệp lại nôn nóng hơn, hắn nghĩ rằng Bạch lạc Nhân sẽ không dám nói và cố tình cho qua vụ này- Đúng là lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.

Đợi Bạch lạc Nhân nói xong, Đào Diệp giơ tay có ý kiến, tất cả mọi người mắt đều đổ dồn về phía hắn. Hạ Hoa biết Đào Diệp muốn nói chuyện gì nên cố tình kéo hắn lại nhưng không được. Trước mặt ban lãnh đạo đơn vị, Đào Diệp báo cáo chi tiết sự việc Bạch lạc Nhân đã gây ra. Tất cả đều nhìn về phía Bạch lạc Nhân như không tin đây là sự thật. 

Cố Uy Đình nhìn Bạch Lạc Nhân chết lặng, ông không tin Bạch lạc Nhân có thể làm ra chuyện này. Trong đầu ông nghĩ tất có gì đó không bình thường. Nhưng bản thân ông không trực tiếp ở đó nên ông chỉ có thể phán đoán qua báo cáo của mọi người chứng kiến vụ việc này thôi.

Sau khi Đào Diệp báo cáo xong, tất cả lãnh đạo trong đơn vị đều nhìn nhau. Bạch Lạc Nhân là người như thế nào họ hiểu. Nhân cách của cậu không phải được minh chứng qua vài ngày mà được kiểm định qua hàng chục năm. Chu Lăng Vân nhìn Bạch Lạc Nhân, trong lòng nghĩ Bạch lạc Nhân ơi là Bạch Lạc Nhân, sao người cẩn trọng như cậu mà cũng để xảy ra sự việc như thế này. Chẳng phải đây gọi là khôn ba năm dại một giờ sao.

Để bảo vệ Bạch lạc Nhân, Chu lăng Vân mọi kiểm chứng số người đi cùng đoàn.

Đào Diệp thì không cần hỏi nữa vì hắn là người báo lại sự việc. Khi hỏi đến Lâm Ngọc, cô chỉ cúi mặt ủy khuất gật đầu, hỏi đến Hạ Hoa, cô trả lời rất rõ ràng.

"Báo cáo, theo tôi vụ này cần điều tra làm rõ. Tôi nghĩ Bạch Lạc Nhân không hồ đồ đến vậy, chắc chắn có nguyên do.

Nghe Hạ Hoa nói vậy, Đào Diệp đứng lên phản bác: "Báo cáo, sự việc xảy ra chính tôi và Hạ Hoa chứng kiến, nếu Hạ Hoa nói vậy là có ý bao che cho Bạch lạc Nhân."

Nghe mọi người nói qua nói lại, Bạch lạc Nhân thẳng thắn đứng lên nhận tội: "Báo cáo, việc do chính bản thân tôi gây ra, tôi sẽ chịu mọi hình thức kỉ luật."

Từ lúc đến giờ Cố Uy Đình vẫn im lặng quan sát phản ứng của từng người. Ông thấy thái độ kiên quyết vạch tội Bạch Lạc Nhân của Đào Diệp có chút khả nghi. Theo lẽ thường nếu người muốn tố cáo phải là Lâm Ngọc mới đúng, nhưng Lâm Ngọc thì không nói gì, Đào Diệp lại rất hăng hái. Lẽ nào có sự thông đồng ở đây.

Khi mọi người đã trình bày hết,lúc này Cố Uy Đình mới lên tiếng: "Tất cả chỉ là thông qua lời nói của mọi người, có ai có bằng chứng xác đáng hơn không?"

Đào Diệp cười ranh mãnh thầm nghĩ, ông định bao che cho con ông sao, không có cơ hội đó đâu. Sau đó hắn đưa ra bằng chứng là những tấm ảnh hắn chụp được.

Lúc này mọi người đều xôn xao. Những tấm ảnh cho thấy rất rõ hành động của Bạch Lạc Nhân là chủ động, gương mặt còn đầy vẻ kích thích.

Nhìn mớ ảnh, Cố Uy Đình có hơi sửng sốt, nhưng với bản lĩnh của vị tướng lâu năm, ông trấn tĩnh lại ngay: "Tại sao anh lại có những tấm hình đó."

Đào Diệp bị hỏi bất ngờ, nếu là người bình thường làm việc xấu sẽ trở nên lúng túng, nhưng với kẻ tiểu nhân như Đào Diệp hắn đã luyện thành tinh rồi nên trả lời câu hỏi của Cố Uy Đình không có chút sơ hở nào.

"Tôi đến phòng thăm Bạch Lạc Nhân, lúc đó điện thoại đang cầm trên tay định chụp vài tấm hình lúc hắn say để trêu chọc, không ngờ lại gặp đúng cảnh này."

Cố Uy Đình vẫn truy hỏi hắn: "Không lẽ Bạch Lạc Nhân làm chuyện xấu mà không khóa cửa?"

Câu hỏi của Cố Uy Đình làm Đào Diệp nóng mặt lên: "Cố Trung tướng, không lẽ ông nghi ngờ tôi dàn xếp, khóa cửa hay không phải hỏi Bạch Lạc NHân, hỏi tôi làm sao tôi biết được."

Cố Uy Đình nghiến răng mắng thầm dàn xếp hay không tự bản thân cậu biết, tôi sẽ làm rõ vụ này.

Trước thái độ của Đào Diệp, không ai nói gì nữa. Hạ Hoa lúc bấy giờ mới ngộ ra điều gì đó quay sang hỏi Lâm Ngọc: "Tại sao cô nói đi vệ sinh mà lại vào phòng Bạch Lạc Nhân."

Bị hỏi bất ngờ, Lâm Ngọc lúng túng, mặt đỏ phừng phừng: "Tôi...tôi..."

Thấy nguy cơ Lâm Ngọc có thể làm lộ kế hoạch, Đào Diệp đứng lên đỡ lời: "Cô ấy chắc cũng giống tôi và Hạ Hoa thôi, đến xem Bạch lạc Nhân có sao không. Đồng nghiệp quan tâm nhau là bình thường mà."

Lúc này Lâm Ngọc mới ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: "Đúng thế ạ, tôi chỉ muốn xem anh ấy có sao không."

Cô nói vậy nhưng từ lúc xảy ra sự việc đến giờ cô không dám nhìn Bạch Lạc Nhân lấy một lần. Cô Tự thấy có lỗi với cậu ấy, nhưng tay đã nhúng chàm rồi nên không thể xóa đi được.

Cuối buổi họp, hình thức kỉ luật Bạch Lạc Nhân vẫn chưa được đưa ra, mọi người cần thời gian xem xét lại sau đó mới có quyết định kỉ luật chính thức. Nhưng trong lúc đợi hình thức kỉ luật, Bạch Lạc Nhân tạm bị đình chỉ công tác.

.

.

.

[ Hết Chương 39 ]

Nói thật ai đọc đến đây chắc cũng tim sắt hết rồi :v =))))) 

Tui edit chứ không dám đọc :v 
Chương trước Chương tiếp
Loading...