Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 50 : Kẻ Phiền Phức



Cố Hải nhìn không dời vào chiếc nhân trên tay Bạch Lạc Nhân, trong lòng hắn vừa xúc động vừa vui sướng. Chiếc nhẫn cưới của bọn họ vẫn trên tay Bạch lạc Nhân, vậy là hắn không nhận nhầm người. Bạch lạc Nhân còn sống và đang hiện diện ngay trước mắt Cố Hải. Sự thật này làm Cố Hải không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, hắn thấy khó thở, toàn thân hắn như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Tim đập loạn nhịp, chân tay trở nên lóng ngóng thừa thãi. Hắn muốn ôm lấy Bạch lạc Nhân, hắn muốn hôn lên đôi môi đang cong lên vì ngạc nhiên kia. Hai năm nay hắn vẫn không ngừng hi vọng Bạch lạc Nhân còn sống và hi vọng của hắn đã thành sự thật.

Đang định đưa tay ra kéo Bạch lạc Nhân vào lòng thì Cố Hải cảm thấy bị hụt hẫng. Bạch Lạc Nhân lùi xa ra hai bước, nhìn hắn vẻ xa lạ và kéo tay cô gái kia đi.

Cố Hải gào thét trong lòng, Nhân tử, em sao vậy, sao nhìn anh xa lạ thế chứ, hai năm mới gặp lại mà như thế này sao?

Tô Lệ đứng bên cạnh cũng vô cùng hoảng hốt, miệng cô lầm nhầm: "Không lẽ Bạch lạc Nhân mất trí nhớ."

Khi Cố Hải và Tô Lệ còn chưa kịp định thần lại thì A Châu đã kéo Bạch lạc Nhân đi xa họ cả mấy chục mét.

Nhìn bóng Bạch Lạc Nhân đang xa dần, đôi chân Cố Hải đang đông cứng bỗng như có luồng điện chạy qua, hắn ném vội chìa khóa xe cho Tô Lệ: "Cô vào gặp đối tác hộ tôi, tôi có việc rồi."

Tô Lệ chưa kịp nói gì thì Cố Hải đã chạy như bay nhảy lên chiếc xe buýt mà Bạch Lạc Nhân vừa lên đó.

Nhìn thấy tay A Châu cứ bám chặt lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, Cố Hải trong lòng tức tối, ai cho cô bám lấy vợ tôi thế hả. Hắn muốn tiến lại giật bàn tay kia ra khỏi cánh tay Bạch Lạc Nhân thì lí trí của hắn ngăn hắn lại. Cố Hải nghĩ Bạch lạc Nhân đến cả mình còn không có ấn tượng gì, bây giờ mà hành động lỗ mãng chỉ sợ cậu ấy thấy chán ghét lại biến mất khỏi tầm mắt hắn thôi.

Vậy nên Cố Hải chỉ tiến sát lại chỗ Bạch Lạc Nhân đứng ngay phía sau cậu ấy, mắt không ngừng theo dõi. Bạch Lạc Nhân vẫn vậy, từ khuôn mặt đến cử chỉ không hề khác, cái khác ở đây chỉ là bạch Lạc Nhân không hề biết hắn là ai thôi.

Bạch Lạc Nhân vẫn đang thắc mắc cái người khi nãy sao lại có thái độ đó với mình. Nhận nhầm người mà làm người khác đến sợ. Vô thức Bạch Lạc Nhân quay đầu ra phía sau, tim cậu suýt nữa bắn ra ngoài, cái con người kì lạ kia đang đứng ngay sau cậu, mắt nhìn cậu không chớp. Bạch Lạc Nhân từ từ quay mặt lên phía trước, tâm trạng vô cùng căng thẳng, được vài phút cậu quay lại phía sau vẫn bắt gặp khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy không hề thay đổi. 

Nhiều lần quay đi quay lại như vậy làm Bạch Lạc Nhân thấy bực mình, cậu kéo A Châu và ba thanh niên khác: "Chúng ta xuống xe thôi."

Cả bốn thanh niên quay lại thì gặp ánh mắt như đang dọa người của Cố Hải. Họ đều giật mình. Không biết anh ta có ý đồ gì nhưng việc anh ta đi theo họ như vậy làm họ có chút lo lắng.

Khi năm người xuống xe tưởng rằng thoát cái tên điên khùng kia ai ngờ hắn vẫn đang rảo bước đều đều theo họ. 

A sử bực quá bước lại ngay sát mặt Cố Hải: "Sao anh đi theo chúng tôi?"

Cố Hải nghĩ thầm trong bụng, tôi đi theo vợ tôi chứ đi theo mấy người làm cái quái gì. Nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt thiếu thiện cảm của Bạch lạc Nhân thì tim bỗng chùng xuống, đứt đoạn vài nhịp, ánh mắt xa lạ ấy của Bạch Lạc Nhân làm Cố Hải thấy đau. 

Trong đầu Cố Hải chỉ nghĩ được duy nhất một điều làm thế nào để Bạch Lạc Nhân có thể nhận ra hắn, còn nếu không nhận ra được thì hắn cũng không thể để Bạch Lạc Nhân rời khỏi tầm mắt mình được.

Nhìn thấy Cố Hải không trả lời, mắt vẫn dán lên khuôn mặt của Bạch Lạc Nhân A Sử càng nóng giận. Hắn dí ngón tay vào người Cố Hải: "Tôi hỏi anh sao cứ đi theo bọn tôi."

Cố Hải miệng đáp nhưng mắt vẫn chỉ nhìn một điểm cố định ấy: "Có người tôi cần đang ở đây."

A Châu có vẻ sợ sệt ôm cánh tay Bạch Lạc Nhân chặt hơn, miệng thì thầm: "A Quý à, ta về nhà thôi, em thấy hơi sợ."

Bạch Lạc Nhân nhận an ủi: "Kệ hắn đi, để xem hắn theo chúng ta được bao lâu. "

Gỡ tay A Châu ra, Bạch Lạc Nhân đi lại chỗ Cố Hải: "Có đúng anh đang nhầm tôi với ai đó không?"

Cố Hải nghĩ thầm, con mẹ nó, nhầm nhọt cái gì, nhẫn cưới của chúng ta em vẫn còn đeo đó mà nói tôi nhầm sao. Nhưng ý thức được Bạch Lạc Nhân đang mất trí nhớ nên hắn chỉ đáp nhè nhẹ: "Không phải là nhầm mà là tôi đang đi theo cậu."

Nhìn thái độ của Cố Hải ,Bạch Lạc Nhân chỉ muốn đấm cho hắn mấy phát, đi theo làm phiền người ta còn vênh váo vậy được, đúng là đồ mặt dày. Cậu nghiến răng lại ghé sát vào mặt Cố Hải: "Anh nói đi, bây giờ tôi phải làm gì để anh không làm phiền chúng tôi nữa."

Nghe chữ " Làm phiền" của Bạch Lạc Nhân làm Cố Hải bỗng thấy chua xót trong lòng. Hai năm nay hắn sống trong hy vọng gặp lại vợ hắn, bây giờ gặp rồi thì lại bị cậu ta thấy phiền hà. Cuộc đời này thật quá trớ trêu. 

Nhìn vào khuôn mặt đang rất gần mặt hắn, Cố Hải chỉ muốn cắn cho cậu ấy một cái, ngày trước thì nói hắn nhàm chán bây giờ thì nói hắn làm phiền. Nhân tử ơi là Nhân tử, em hành hạ cuộc đời tôi ra nông nỗi này rồi lại thấy tôi làm phiền sao. 

Bạch Lạc Nhân nhắc lại câu hỏi một lần nữa: "Làm gì để anh tránh xa chúng tôi ra hả?"

Cố Hải mỉm cười: "Nếu cậu đồng ý đi theo tôi thì chỉ một bước thôi tôi cũng không bao giờ tiến lại phía mấy người kia."

Bạch Lạc Nhân nghĩ tên này chắc thiếu đánh, thái độ làm người khác đến bực mình, cậu giơ nắm đấm lên định cho Cố Hải một đấm vào mặt cho chừa cái tội quấy rối, nhưng bàn tay chưa kịp hành động thì đã bị Cố Hải nắm lấy.

"Em định đánh tôi chứ gì, vậy em nhìn đi, nhìn kĩ vào, nhẫn trên tay em và trên tay tôi có phải là một đôi không, em có biết nó là cái gì không, là nhẫn cưới của chúng ta đó."

Mặt Bạch Lạc Nhân đỏ lừ, trong đầu cậu nghĩ cái tên thần kinh này nói bậy gì thế, hắn là đàn ông mà cưới một tên đàn ông sao. Nhưng nhìn kĩ lại thì thấy cặp nhẫn giống nhau thật, tại sao lại có sự trùng hợp này nhỉ. Không lẽ tên này có liên quan gì đến quá khứ của mình sao.

Giật tay Cố Hải ra khỏi tay mình, Bạch Lạc Nhân tiến về bốn thanh niên đang đứng có vẻ căng thẳng kia.

"Ta đi thôi, kệ hắn."

Nói thì nói vậy nhưng Bạch Lạc Nhân cứ bước vài bước lại quay lại nhìn Cố Hải, cậu nghĩ sao mình không hề có ấn tượng gì với người này là sao.

Đã hai ngày trôi qua, Cố Hải vẫn bám theo Bạch Lạc Nhân như vậy. Bạch Lạc Nhân ở đâu Cố Hải ở đó. Trong đầu hắn luôn nghĩ xem làm thế nào để Bạch Lạc Nhân chịu về nhà cùng hắn. Cố Hải quyết tâm sẽ lấy lại trí nhớ cho Bạch Lạc Nhân, ít nhất cũng phải để cậu ấy nhớ ra hắn à ai.

Nhưng bây giờ ngay cả đến gần Bạch Lạc Nhân cũng khó thì làm sao kéo cậu ấy về nhà cùng hắn được. Việc làm Cố Hải điên tiết nhất là cô gái kia cứ bám chặt lấy Bạch Lạc Nhân, nhìn quá ngứa mắt.

Cố Hải đã dặn Tô Lệ việc Bạch Lạc Nhân trở về tạm thời đừng cho ai biết. Bây giờ Bạch lạc Nhân đang không nhớ được gì nếu quá nhiều người kéo đến chỉ làm cậu ấy hoảng sợ và trốn kĩ hơn thôi. Vậy là việc Cố Hải vắng mặt hai ngày nay mọi người được thông báo là Cố Hải đi công tác đột xuất.

Đi theo Bạch Lạc Nhân lâu như vậy nhưng Cố Hải chưa một lần được tiếp cận riêng với vợ hắn, bốn tên thanh niên kia bám lấy vợ hắn không dời. Ngay cả Bạch Lạc Nhân cũng không cho hắn một cơ hội nào có thể tiến gần hơn chút nữa.

Một kẻ nóng tính như Cố Hải phải theo dõi từ xa như thế này quả là quá sức chịu đựng của hắn, mỗi lần muốn tiến sát Bạch Lạc Nhân hơn đều bắt gặp ánh mắt đe dọa của cậu ấy làm Cố Hải lại phải lùi xa ra vài bước. Cứ kéo dài như thế này không phải là ý hay.

Hôm nay Cố Hải thay đổi chiến thuật, hắn quyết định đánh vào sự tò mò của Bạch Lạc Nhân. Cố Hải nhờ người đem một số ảnh chụp của hai vợ chồng hắn và một số đồ dùng cá nhân của Bạch lạc Nhân đến.

Gõ cửa phòng Bạch Lạc Nhân, Cố Hải rất thẳng thắn: "Nhân tử à..."

Chưa để Cố Hải nói hết câu, Bạch Lạc Nhân đã chỉnh hắn: "Tôi tên A Quý."

Cố Hải chửi thầm, A Quý cái con mẹ nhà cậu. Tên xấu vậy mà lúc nào cũng tự hào khoe. Nghĩ vậy nhưng Cố Hải vẫn cười nói theo: "Ừ thì A Quý à, cậu có thể nói chuyện riêng với tôi một lát được không? Tôi có cái này muốn cho cậu xem."

Bạch Lạc Nhân rất khó chịu khi Cố Hải cả ngày bám theo cậu, nói là nhầm người rồi còn xem với xét cái gì. Bạch Lạc Nhân tức giận định đóng cửa lại. Cố Hải kịp chắn ngang cánh cửa: "Cậu nói chuyện với tôi chút thôi, đảm bảo sau đó tôi sẽ không đi theo cậu nữa."

Bạch Lạc Nhân nghĩ kệ anh, mai tôi về rồi có thích thì cứ đi theo đến thảo nguyên xem anh còn sống mà quay trở về không. Nhưng rồi cậu lại cũng rất tò mò muốn biết Cố Hải cho mình xem cái gì, dẫu sao nhìn hắn cũng không phải người xấu, cứ thử xem có gì thú vị không. 

Bạch Lạc Nhân quay vào nói với bốn thanh niên đang bàn tán sôi nổi là xuống sảnh mua ít đồ, sau đó đi theo Cố Hải.

Bày ra trước mắt Bạch Lạc Nhân là một mớ ảnh, có cả ảnh cậu chụp riêng và cả ảnh chụp chung với Cố Hải. Bạch Lạc Nhân lật xem từng cái một, cậu nghĩ thầm trong đầu, công nhận người trong ảnh này giống mình thật. Nhìn đến tấm ảnh chụp cậu trong bộ quần áo phi công Bạch Lạc Nhân bỗng nhớ lại câu nói của A Sử " Làm phi công giống anh á". Bạch Lạc Nhân có chút giật mình, cậu nghĩ chắc chắn quá khứ của mình rất khác so với những gì người cha đã kể, cậu rất muốn biết mình đã là ai trước khi mất trí nhớ. Cậu không thể khẳng định người trong ảnh là mình nhưng cậu cũng không thể phủ nhận nó vì người trong ảnh quá giống cậu.

Lúc giờ Cố Hải vẫn ngồi xem phản ứng của Bạch Lạc Nhân, rõ ràng trên khuôn mặt vợ hắn đã có chút chấn động, Cố Hải nghĩ mình đã thành công bước đầu rồi.

Bạch Lạc Nhân nhìn hết đống ảnh rồi lại nhìn sang những đồ vật khác, ngoài cái người trong ảnh rất giống cậu ra Bạch Lạc Nhân không nhớ thêm được gì nữa. Cậu quay sang Cố Hải: "Anh cho tôi xem những thứ này là có ý gì?"

Cố Hải lúc giờ vẫn ngồi quan sát Bạch Lạc Nhân từng chi tiết nhỏ một, hắn phát hiện ra ngoài mấy tấm ảnh ra những thứ khác cậu ấy không hề có phản ứng. Để Bạch Lạc Nhân nhớ lại chắc phải cần thời gian và sự kiên trì rồi.

Chống hai tay xuống bàn, Cố Hải vươn người ra gần Bạch Lạc Nhân hơn: "Cậu không tò mò muốn biết quá khứ của mình sao?"

Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải với ánh mắt cảnh giác: "Ý là anh có thể giúp tôi?"

Cố Hải gật đầu.

Bạch Lạc Nhân nói tiếp: "Nhưng mai tôi phải về rồi."

Cố Hải vẫn rất điềm tĩnh: "Chỉ cần em ở lại thì tôi sẽ cho xe đưa họ về đến tận nhà."

"Vậy anh lấy gì để đảm bảo là anh không lừa tôi."

Lời nói của Cố Hải vẫn rất tự tin: "Em ở lại trong vòng khoảng 10 ngày, nếu tôi không làm cho em nhớ lại được chút gì đó thì tôi sẽ trả em về nơi em muốn sống."

Nghe Cố Hải nói sự tò mò về thân phận của mình trong Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu trỗi dậy. Trong hai năm qua Bạch Lạc Nhân đã không còn cần đến quá khứ nữa, cậu nghĩ cuộc sống thanh bình nơi thảo nguyên như thế cũng đủ rồi. Nhưng giờ đây có người khẳng định sẽ tìm lại quá khứ cho cậu thì cậu cũng muốn thử xem sao.

Nhìn thẳng vào mặt Cố Hải, Bạch Lạc Nhân quả quyết: "Được, tôi đồng ý ở lại với điều kiện anh phải đưa bọn họ về đến nhà an toàn. Mười ngày mà không có kết quả gì anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy."

Trong lòng Cố Hải như đang nở hoa, hắn nghĩ thầm, chỉ cần em ở lại thôi, còn thời gian là bao lâu thì không nói trước được. 

..

.

[Hết Chương 50]

( Đúng đồ gian thương, nói 10 ngày theo cấp số nhân đó :v )  

(Nay đăng sớmmm :3 )
Chương trước Chương tiếp
Loading...