Hành Trình Của Ly Biệt
Chương 13
Thời gian viết kịch bản đối với Vũ khá ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Cô luôn ở trong nhà, đối diện với màn hình máy tính, nhấm nháp cà phê và tập trung vào những ý tưởng của mình. Thực ra khi viết kịch bản này, Vũ không hề nghĩ đến chuyện Linh có dùng được nó hay không. Cô chỉ biết rằng cô cứ viết, giống như cứ đi trên con đường của mình. Vẫn không có ai bên cạnh, không có ai sẻ chia, nhưng nhất định phải hoàn thành. Ngày Vũ gọi điện cho Linh, cô ấy rất vui mừng, còn nói nhất định sẽ mời Vũ đi ăn. Vũ chỉ cười khẽ, bảo rằng sẽ chuyển kịch bản qua mail cho Linh. Linh không đồng ý, cô ấy muốn tận tay nhận lấy nó. Vũ cũng không còn cách nào khác, đành đem kịch bản đi in và hẹn Linh đến một quán cà phê. Trong thành phố này có rất nhiều quán cà phê đẹp. Mỗi quán đều trang trí theo phong cách rất hiện đại và Châu Âu. Vũ thích sự năng động của nó, luôn luôn hài lòng mỗi khi bước vào. Tuy nhiên, nếu nhiều quá thì sẽ dễ bị lãng quên, dễ bị bão hòa. Cho nên cô không bao giờ có ấn tượng với bất kỳ quán cà phê nào tại thành phố này cả. Vũ bước vào một quán cà phê có tên rất đẹp: Butterfly. Trên biển hiệu xuất hiện rất nhiều cánh bướm, sống động như thật. Mỗi nét chữ đề trên đó cũng rất bay bổng, đẹp đẽ. Vũ hơi ngừng lại trước cửa ra vào chỉ để ngắm nhìn tấm biển đó, cuối cùng cúi đầu cười rồi bước vào bên trong. Không ngờ Linh lại là người đến trước. Cô ấy ngồi bàn đầu tiên, ngay lối ra vào, đã tự gọi cho mình một loại sinh tố nào đó, nó được trang trí rất bắt mắt. Khi thấy Vũ, Linh liền giờ tay lên vẫy rồi mỉm cười. Vũ khoác túi đi tới, chậm rãi ngồi xuống. “Một người đồng nghiệp đã lái xe đưa tớ tới đây. Chắc cậu đi xe bus hả?” Linh hỏi. Vũ gật đầu, không nói gì. Cô chỉ mở túi xách, sau đó rút tập kịch bản ra đưa cho Linh. Tập kịch bản đã được in ra. Bên ngoài không đề gì khác ngoài tên của nó: “Tháng Tám của chúng ta.” Chỉ một dòng chữ đen in nghiêng, sâu đậm và cô độc. Nền bìa màu hồngcánh sen, ẩn giấu chút ngây thơ và tin tưởng. Linh đón lấy kịch bản, chăm chú nhìn. Trong đôi mắt của cô hiện lên những tia sáng vui mừng, rất chân thành. Cô chưa bao giờ nghĩ Vũ sẽ biết kịch bản cho cô, bởi cô ấy là một người sẽ không dễ dàng để lộ những mong ước của bản thân cho ai đó biết. Những gì mà Vũ đã xây dựng lên, chắc hẳn là những điều mà cô ấy luôn mong chờ. Đó là một tình yêu như thế nào? Là một nỗi cô đơn ra sao? Linh rất tò mò về nó. Linh nói: “Tớ không nghĩ là lại nhanh đến như vậy. Mới có ba ngày thôi mà.” Vũ đáp: “Tớ đã bị nó cuốn vào. Những con chữ thật đáng sợ. Tớ tưởng mình đã chết trong đó rồi, nhưng cuối cùng thì nó cũng kết thúc. Và tớ an toàn.” Linh không cười nổi, cô cứ nhìn Vũ một cách chăm chú. Người bạn của cô sau bao nhiêu năm vẫn cứ khép kín như vậy, vẫn cứ mãnh liệt và đặt sinh mạng vào tất cả những mong ước như vậy. Khi đã làm gì thì sẽ quyết tâm tới cùng. Lì lợm, kiên trì, rất khó để từ bỏ. Rõ ràng là cô ấy cần ai đó bên cạnh, nhưng lại không chịu mở lòng. Cố chấp đến thương tâm. “Đừng nhìn tớ như thế, tớ sẽ nghĩ mình là một loại động vật bị cô lập”. “Cậu có muốn yêu ai đó không hả Vũ?” “Có chứ. Nhưng anh ấy vẫn chưa xuất hiện.” Linh thu ánh mắt lại, cả hai cùng chìm vào yên lặng. Trong quán cà phê này bật một bài hát của Tokyo Square – Can’t let go. Đây là một bài hát có tiết tấu vừa, nhưng giọng hát nam lại gây cho cô một cảm giác vội vàng. Như muốn níu giữ lại người nào đó. Nói với họ rằng không thể ra đi, không thể từ bỏ được. Chúng ta vẫn cứ mãi đợi chờ một người, một người trong lòng. Phải nắm chặt tay họ, phải giữ lại họ trong trái tim, nhưng đến cuối cùng vẫn phải giã biệt. Thời gian không chờ đợi ai, người ta yêu cũng không thể chờ ta đời đời kiếp kiếp. Một ngày nào đó chúng ta sẽ khóc, sẽ cô độc. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, nhất định bạn sẽ phải rơi nước mắt vì hạnh phúc. Thứ hạnh phúc ngắn ngủi đó được con người nguyện chờ đợi suốt cả cuộc đời. Đó cũng có thể coi là tình yêu. Linh nói: “Vũ này, cậu có biết tại sao tớ lại muốn làm một bộ phim ngắn với đề tài tình yêu muôn thuở này không?” Vũ im lặng, cô nhấp môi vào tách cà phê sữa. Vũ không tô son, cho nên cà phê bám vào vành môi rất dễ dàng và nhanh chóng. Đưa ngón trỏ lên lau chúng đi, Vũ không hề đáp lại câu hỏi của Linh. Cô chỉ nhìn người bạn của mình, như để chờ đợi Linh sẽ nói tiếp. “Tớ cũng không biết nữa.” Linh khuấy nhẹ nước cam, nói: “Có lẽ tớ quá nhàm chán. Chúng ta đều muốn quay về thời kỳ tươi đẹp nhất. Đều muốn nắm giữ một khoảnh khắc. Không phải là kỷ niệm, mà là một giấc mơ.” Vũ nhếch môi cười, cái cười rất nhạt. Cô cúi đầu, lấy trong túi ra một bức ảnh. Đã úa màu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ người trong hình là ai. Ba luôn luôn cười như vậy, không bao giờ để lộ răng. Mặt của ba tròn, khi cười trông giống như vầng trăng tháng tám. Đôi mắt luôn nheo lại, vết chân chim chạy thẳng ra thái dương. Đó là dấu hiệu của tuổi già, là vết tích của thời gian để lại. Tấm hình này cô vô tình tìm thấy dưới gầm giường, cạnh khung ảnh mà mẹ đã giấu đi. Cô không hiểu tại sao nó lại nằm dưới đó, và cũng không hiểu tại sao bản thân lại đem theo. Linh nhìn tấm hình của Vũ, không nói một lời nào. Trong lòng cô hiểu rõ Vũ đang muốn nói điều gì. Đây chính là kỷ niệm, là hồi ức của cô ấy. Người mà cô ấy từng yêu thương nhất. Vũ nói: “Tớ đã vô tình tìm thấy nó, đã quá cũ rồi. Cậu biết đấy, chúng ta không thể chống lại được thời gian. Tới một lúc nào đó, tất cả chúng ta đều sẽ bị chôn vùi dưới tầng đất lạnh. Chúng ta đều sẽ phải quên nhau đi. Vậy nên Linh ạ, đừng cố theo đuổi quá khứ, hãy hướng về tương lai.” “Vậy tại sao cậu lại giữ nó? Tấm ảnh này ấy?” Linh nhướn mày hỏi. Vũ cười: “Chỉ là đôi lúc nhớ ông, rất muốn nói cho ông biết tớ cần phải khóc. Tớ giữ nó như giữ lại ba phần tình yêu cuối cùng mà tớ dành cho ông. Như một sự hoài niệm khôn nguôi. Còn tương lai, thì tớ bắt buộc phải theo đuổi.” “Nơi ấy có người đợi cậu chứ Vũ?” Vũ uống hết tách cà phê của mình, chần chừ một lúc lâu rồi cô ngẩng đầu đáp: “Phải, nhất định sẽ có. Hãy cứ tin là như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương