Hành Trình Của Ly Biệt

Chương 14



Vừa bước ra khỏi quán cà phê, Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh nắng. Đây là tháng tám, tháng tám cao xanh. Trên trời không một gợn mây, mặt trời như một khối cầu lửa. Mãnh liệt và cháy bỏng. Sức nóng của nó không ai có thể đánh đổi được. Dù có trả bất kỳ giá nào, chúng ta cũng không thể làm dịu được nó. 

Vũ mỉm cười, đưa tay lên trước trán che đi ánh nắng. Sau đó cô khoác lại túi và bước đến trạm xe bus đằng trước. 

Xe bus số 32 lúc nào cũng đông. Ở trạm xe bus, đám sinh viên không ngừng chen lấn. Khuôn mặt vui tươi, tràn đầy nhiệt huyết. Cô nhớ bản thân chưa bao giờ có vẻ mặt đó, thời còn là sinh viên cũng vậy. Những người này có lẽ chạc tuổi cô, nhưng trông trẻ hơn cô. Trong con người họ tràn ngập màu sắc, đến thời gian cũng phải dè chừng. Có lẽ họ không cô đơn, họ tin tưởng vào bản thân và cuộc sống. Chắc chắn là như vậy. 

Cách đám sinh viên tầm ba bước chân, là một người đàn ông cao ráo. Trông anh ta khá đạo mạo, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khiết, cúc đóng cao, sơ vin với một chiếc quần âu. Tóc anh ta cắt gọn gàng, luôn luôn cúi xuống nhìn mũi giày của mình. Hai tay để trong túi quần, dáng vẻ rất ung dung. Vũ nghiêng đầu, trong lòng có một con sóng đang cuộn trào. Cô mỉm cười, hai bàn tay khẽ chạm vào nhau. Cô vẫn nhớ anh, vẫn nhớ hương vị của anh, nhưng không thể gạt được sự xa lạ đang ngăn cách ở giữa. 

Cuối cùng thì chuyến xe bus của cô đã tới, Vũ bước lên, còn anh thì không. Cô từng nghĩ, nhất định phải đi chuyến xe bus của anh, nhưng rồi lại không thể. Chúng ta không bao giờ được bỏ quên hiện thực. Có những chuyện không nằm trong cổ tích, cũng không bao giờ giống như một giấc mơ. 

Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng Vũ vẫn còn đọng lại lời của Linh. “Cậu giống như một căn phòng hoa lệ, nhưng rất cô đơn.” Phải, con người cô giống một căn phòng hoa lệ. Cô cất giấu tất cả những bí mật của bản thân vào đáy lòng, không cho ai biết. Những khát khao, mơ mộng cũng bị chôn vùi, thứ còn lại chỉ là đơn côi. 

Vũ vẫn nhớ nhung một người đàn ông trong tâm tưởng. Cô tin một ngày nào đó, bản thân sẽ gặp được anh. Trong cơn say, hai người sẽ tao ngộ. Rồi anh nắm nhẹ chiếc cằm của cô, hôn lên đôi môi đã khô cháy vì rượu. Anh thì thầm trên hơi thở của cô, nói rằng cô là người mà anh luôn chờ đợi. Cô ôm lấy anh, như ôm lấy chính con tim của mình. Sau đó hai người sẽ chìm vào bể trầm luân. Sẽ say mê cơ thể của nhau. Dục vọng mãnh liệt trào dâng, anh gọi tên cô như gọi tên một mối tình ngàn năm. Đó là tất cả những gì cô nghĩ, về mối tình của mình. 

Và về anh. 

… 

Vũ phát hiện ra dạo gần đây Xanh có vẻ trầm mặc hơn mọi ngày. Nó không quấn lấy chân cô, không nhắc nhở cô kể chuyện nữa. Nó nằm trong một góc nhà, cuộn tròn như phòng vệ. Đôi mắt nó nhằm nghiền, hơi thở trở nên yếu ớt. Vũ có cảm giác, nó đang bị ốm. 

Cô bước lại, cho nó nằm trong lòng mình. Xanh không chịu ăn uống. Mỗi khi cô đưa sữa lại gần, nó đều gầm gừ vẻ tức giận. Có lẽ nó không muốn cô làm phiền nó trong lúc này, nhưng nếu cô bỏ quên nó, rất có thể nó sẽ chết. 

Cuối cùng, Vũ đành sang nhà Liêm. Lúc đó anh vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt đờ đẫn, ngây dại như một đứa trẻ thơ. Anh nói: “Có chuyện gì không?”. 

Vũ đáp: “Có thể giúp tôi được không? Xanh ốm rồi.” 

Liêm nhìn Vũ, đôi mắt xa cách và lạnh lùng. Anh đang suy nghĩ gì đó, nhưng không nói ra. Khoảng một phút sau, anh nói: “Đợi tôi thay quần áo, tôi sẽ đưa nó tới bác sĩ thú y.” 

Nghe tới đó, Vũ liền kéo tay Liêm lại. Phản xạ tự nhiên ấy lại khiến Liêm phải khựng lại vài giây. Anh quay đầu nhìn cô, nhìn luôn cả bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay anh. 

Cô nói: “Đừng, tôi không muốn đưa nó tới nơi ấy.” 

Vũ luôn có cảm giác, Xanh giống như cô, đều sợ bệnh viện. Cả hai đều sợ sắc trắng tang thương trong đó, sợ những ống truyền dịch, sợ mùi thuốc tẩy trùng. Và hơn hết, là sợ tiếng khóc. Vũ nắm chặt lấy cổ tay Liêm, trong đôi mắt hiện lên vẻ van lơn. Cô không thể đưa Xanh tới đó, cô là một người ích kỷ, vậy nên cô không thể để Liêm đưa Xanh đi được. 

“Nó sẽ chết đấy.” Liêm nói. 

“Xanh sẽ không chết được đâu.” 

“Tôi không phải bác sĩ thú y.” 

“Nhưng tôi tin anh có thể đến gần nó. Hãy giúp tôi!” 

Liêm mím môi, cuối cùng bỏ vào trong nhà. Vũ đứng lặng ở bên ngoài, trong lòng trào lên một vẻ đau đớn. 

Nhưng khoảng một phút sau, Liêm chợt bước ra và nói: “Đưa tôi đến gặp nó.”  

Xanh nằm trong góc nhà, nó không muốn di chuyển đi đâu cả. Bên cạnh là bát sữa, nhưng không hề động vào. Nó nằm bệt ở dưới đất, bộ lông óng mượt như một tấm áo đẹp đẽ và thần dị. Người nó run lên, đến gần còn có thể nghe thấy tiếng tim đang đập. Liêm lại gần, vuốt ve bộ lông của Xanh. Sau đó anh nâng nó dậy, thì thầm gì đó mà Vũ không nghe thấy. Dáng vẻ của anh rất lạnh lùng, nhưng đối với Xanh lại vô cùng thân thiện và chào đón. Anh cầm bát sữa lên ghé vào bên cạnh. Xanh mở mắt nhìn anh, cuối cùng rụt người lại. 

Vũ thở dài, sau đó bước ra ngoài hiên. Mấy ngày hôm nay thời tiết rất ảm đạm, những tầng mây u ám dày kịt, che lấp ánh mặt trời. Cơn mưa thường ghé đến bất chợt, kéo nhiệt độ giảm dần. Vũ đang tính sẽ trồng một bụi hoa mười giờ, cô rất thích loài hoa đó. Loài hoa luôn luôn đúng hẹn, nhưng rất dễ phai tàn. Có màu hồng đỏ, gần như màu của sinh mệnh. Vũ định sẽ trồng nó bên cạnh bậc thềm, mỗi buổi sáng đều có thể nhìn thấy. Đây là loài hoa duy nhất mà Vũ có cảm tình, là loài hoa duy nhất khiến cô có thể ngắm nhìn một cách chăm chú. Hồi còn nhỏ, vẫn thường cùng lũ trẻ trong xóm hái rồi gộp thành bó. Cô sẽ làm phù dâu, không bao giờ muốn làm người trong cuộc. Cô sẽ đứng ở bên ngoài, cầm bó hoa mà cô dâu đã tung lên. Nó nhất định sẽ rơi vào tay cô, nằm ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Sau rồi cô cũng sẽ quên mất nó, giống như một cơn gió thoảng qua. 

Khung cảnh trước mắt trở nên nhạt nhòa, khi Vũ đưa tay lên mới phát hiện bản thân đang khóc. Lệ nóng rớt xuống, rồi tan vỡ. Vẻ đẹp của nó nằm trong sự tan vỡ ấy. Những kỷ niệm luôn khiến chúng ta bồi hồi. Có rất nhiều người đã nói, hãy quên đi hạnh phúc đã từng. Phải rồi, chúng ta phải quên đi những điều đẹp đẽ thì mới có thể tiến về tương lai. 

Nhất định phải quên đi. 

Một lúc sau, Liêm bước đến ngồi cạnh cô. Anh rút một điếu thuốc, ngậm trên môi nhưng lại không châm lửa. Cuối cùng lại bỏ nó xuống, cầm bằng ba ngón tay. Anh dựa người vào cột chống của mái hiên, liếc nhìn cô, rồi lại nhìn về phía trước. Đây dường như là thói quen của anh ta. 

Cô không nhìn anh, nói: “Có lẽ tôi không nên để Xanh lại bên cạnh mình nữa. Hai kẻ cô độc không thể khỏa lấp được khoảng trống trong nhau.” 

Liêm không nói gì cả, điếu thuốc anh vẫn cầm trên tay, ngần ngừ một lúc cũng đưa lên miệng. Bàn tay khum lại quẹt lửa, ánh lửa lóe lên như hòa cũng với ánh sáng ban ngày. Bàn tay của Liêm rất rộng, khi lửa bùng lên như không thể thoát khỏi sự rộng lớn đó. Khói thuốc nghi ngút, nhưng lại tan biến rất nhanh. 

Lúc này, anh mới nói: “Cô phải tìm lấy một ai đó yêu cô.” 

“Ừ, phải tìm ai đó yêu tôi.” 

“Anh ta ở thành phố này à?” Liêm gẩy nhẹ tàn thuốc trên điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô hỏi. 

Vũ lắc đầu: “Không. Không ở đâu cả, mà ở trong tâm trí của tôi. Một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ gặp được anh ấy.” 

Liêm nhếch môi cười nhạt, vết sẹo trên sống mũi cũng vặn vẹo theo cái cười của anh. Cô gái này vẫn luôn như thế, anh đã nhìn thấu trái tim của cô. Bên trong tồn tại một khoảng trống, còn bên ngoài là cát. Cô đơn quá rất dễ yếu mềm, nếu có một người đàn ông trong tâm tưởng xuất hiện, trái tim cô ta nhất định sẽ bị sụp đổ thôi. 

Cô nói: “Xanh thế nào rồi?” 

“Nó ngủ rồi. Cô nên để nó đi.” 

Vũ cúi đầu, không nói thêm gì nữa cả. Xanh và cô rốt cuộc cũng chỉ là hai kẻ cô đơn, vô tình gặp được nhau. Nó cũng sẽ giống bà nội, một ngày nào đó sẽ rời bỏ cô đi. 

Mưa bắt đầu rơi xuống, những hạt mưa thấm vào da thịt khiến lòng cảm thấy rất thanh thản và dịu mát. Bầu trời u ám như đám khói từ điếu thuốc của Liêm tỏa ra. Màu xám mãi mãi là sự tàn lụi của thế gian. 

Cô sẽ để Xanh đi, tìm một nơi mà nó có được sự yêu thương. Nó là một sinh mệnh cô đơn, những người cô đơn phải luôn luôn kiếm tìm. Cũng như cô, luôn luôn cảm giác ở đâu đó có người đợi mình. Vậy nên cô phải đi, phải tìm anh ấy cho dù có là chân trời góc bể.  

Buổi đêm, Vũ lên mạng và kể cho Tuấn nghe về tình hình của Xanh. Anh ta cười, cô có thể tưởng tượng ra đó là một nụ cười buồn. Trong lòng cô vô cùng xót xa, không biết phải nói thế nào cho anh hiểu. Cuối cùng, chỉ gõ được một chữ: “Đừng!” 

Cô không muốn nhận lấy sự thương hại của ai. Cũng không muốn ai vì áy náy mà quan tâm đến cô. Cô muốn tất cả đều tự nhiên, đều như một sinh vật hoang dã, làm mọi thứ theo bản năng của mình. Như thế mới có thể coi là chân thành. Thứ mà Vũ muốn, chỉ là một người như thế mà thôi. 

Tuấn nói: “Vũ này, chúng ta không thể quyết định cuộc sống của mình. Vậy nên phải cố gắng và trân trọng với những gì mà bản thân đang có.” 

“Mèo Xanh không phải là của tôi, tôi không thể giữ nó lại. Chúng tôi nhất định phải rời xa nhau, duyên phận là như vậy.” 

Tuấn im lặng, sự im lặng của anh cùng với màn đêm khiến cô cảm thấy rất bồn chồn. Cô liên tục click vào chuột, đôi mắt không ngừng ngóng chờ. 

Một lúc sau, Tuấn nói: “Ừ, miễn sao cô thấy vui là được.” 

Miễn sao cô thấy vui là được. Câu nói của Tuấn như đặt dấu ấn vào lòng Vũ, khiến cô thất thần vài giây. 

Cuối cùng, cô mỉm cười và nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Nơi đó vừa có một cái bóng vụt qua, như màn đêm không ngừng bủa vây ngoài kia. Phải, cô nhất định sẽ thanh thản khi để Xanh đi. Nó sẽ tìm được tình cảm của mình ở bờ bên kia của dòng sông. Còn cô, cô vẫn sẽ đi, vẫn sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình. 

Rồi cô gõ lên bàn phím: “Tôi rất muốn nói một lời với nó. Nhưng lại sợ bản thân không kìm được mà bật khóc. Rồi mai này, sẽ chỉ còn lại mình tôi thôi.” 

Tuấn đáp: “Được, vậy cô nói đi.” 

Vĩnh biệt, Xanh!  
Chương trước Chương tiếp
Loading...