Háo Sắc Tướng Công Là Của Ta

Chap 57 Bà Bà Quái Dị 4



Chap 57 Bà bà quái dị 4 (Mỹ nam đó nhìn lừa tềnh chưa ta chết vì chảy máu a)

“Nhị nương.” Bảo Bối nũng nịu gọi.

“Ừ.” Nước mắt trong mắt của Bướm Trắng rốt cuộc cũng rơi xuống, năm đó con gái của nàng mới vừa sinh ra đã bị kẻ thù hại chết, Bướm Trắng là chưởng môn đệ tử đệ nhất của Độc môn, con gái của nàng dĩ nhiên là bị trúng độc mà chết, đối với nàng mà nói đó là tâm bệnh lớn nhất, chân của nàng bị như vậy cũng là do nàng cùng kẻ thù té xuống vách núi.

Ẩn cư chỗ này hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được làm mẹ, lòng của nàng liền hòa tan, nàng ôm chặt lấy Bảo Bối, nước mắt rơi xuống như mưa, nhiều năm nàng đã nhớ thương cùng đau lòng về cái chết của nữ nhi, bây giờ nàng mới gỡ bỏ được tâm can mà khóc ồ lên.

Bảo Bối không biết làm sao nàng đành nằm trong ngực Bướm Trắng không dám nhúc nhích.

Khóc được một hồi, Bướm Trắng rốt cục ổn định được tinh thần, nàng lau đi nước mắt, nhìn Bảo Bối “Có đói bụng không, ta dẫn ngươi đi ăn cơm nha.”

Bảo Bối vui vẻ đứng lên, đi theo đằng sau.

“Nhị nương, không bằng người theo con đi ra ngoài đi.” Bảo Bối vừa ăn vừa nói.

“Nhị nương, không bằng người theo con đi ra ngoài đi.” Bảo Bối vừa ăn vừa nói.

“Không cần đâu, ta ở chỗ này đã quen rồi.” Bướm Trắng cười cười, gắp đầy rau vào trong chén cho Bảo Bối, nha đầu kia khẩu vị thật tốt nha.

“Nhưng mà, nhưng mà, con vẫn muốn dẫn người đi khám bệnh nha.” Bảo Bối dừng chiếc đũa lại.

“Bệnh của chính mình ta cũng rõ, ta đã sống hơn nửa đời người , nên không cần thiết phải điều trị đâu.” Bướm Trắng lắc lắc đầu, nàng vui vẻ nhìn Bảo Bối ăn cơm.

“Bảo Bối, lúc nãy ngươi nói thiếu gia ngươi có tiền, vậy ngươi là một nha đầu sao?” Bướm Trắng hỏi.

“Vâng, con là vì bảo vệ thiếu gia nên mới đến đây a.” Bảo Bối suy nghĩ một chút, từ trong lòng lôi ra bức tranh đưa cho Bướm Trắng, Bướm Trắng tò mò cầm lấy, ơ một nam tử rất tuấn mỹ nha!

Bướm Trắng cười cười “Thiếu gia nhà ngươi lớn lên sẽ rất tuấn mỹ đó nha.” Bảo Bối nhận lấy, cẩn thận bỏ vào trong ngực.

Bướm Trắng thấy vậy hỏi “Bảo Bối, ngươi thích hắn sao?” Bảo Bối vui vẻ cười cười.

Bướm Trắng thấy vậy hỏi “Bảo Bối, ngươi thích hắn sao?” Bảo Bối vui vẻ cười cười.

Bướm Trắng lo lắng hỏi “Từ xưa đến nay cũng phải là môn đăng hộ đối mới được, Bảo Bối, ngươi ngàn vạn lần đừng có ngớ ngẩn nha, không bằng ngươi đừng trở về, ở lại chỗ này đi.”

“Không được đâu nhị nương, thiếu gia tính tình không tốt, nếu không quay về, con sẽ bị thiếu gia mắng a.” Bảo Bối nhớ tới mới vừa rồi chọc thiếu gia tức giận, nàng buông chén xuống.

“Nhị nương, con về trước đây, tối nay con sẽ trở lại thăm người.” Bảo Bối bối rối đứng lên, nàng hoàn toàn quên mất thời gian, ở chỗ này nguyên một ngày.

“Nhìn ngươi có khiếp sợ vậy.” Bướm Trắng buồn cười vỗ vỗ tay Bảo Bối, từ trong lòng lấy một viên thuốc trong cái lọ “Đây là giải dược cho nha đầu kia, còn dư thì ngươi giữ lại mà phòng thân, nhớ rõ phải thường xuyên thăm ta đó.”

“Vâng, nhị nương, con sẽ trở lại thăm người.” Bảo Bối xoay người ôm lấy Bướm Trắng đang ngồi trên ghế, làm Bướm Trắng lại càng cảm động không dứt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...