Hãy Giúp Việc Cho Tôi Cả Đời
Chương 2: Công Việc Đầu Tiên
Chiếc xe đi một đoạn không xa, rẽ vào một con đường riêng. Xe dừng trước một khu biệt thự rộng lớn, cánh cỗng cũng lớn không kém, có 2 người bảo vệ ra mở cữa. “ waaa!! Anh làm việc ở đây sao? Chắc chủ của anh phải giàu có lắm nhỉ?” cô dán mắt vào của kính trầm trồ. “làm việc?” -“nhìn anh như vậy, lại còn lái xe nữa, chắc không phải là người làm vườn hay bảo vệ nhỉ” hắn nhếch miệng, cô nói tiếp một câu như thật-“vậy chắc chắn anh là lái xe rồi, à thì ra anh tranh thủ mượn xe chủ chạy đi chơi trốn việc” –phụt, cô gái này thật là giỏi làm người khác mất hứng. hắn liếc mắt nhìn cô không trả lời. Chiếc xe chạy vào trong gara rộng lớn, trong đó là 2 chiếc xe ô tô hạn sang khác và cả một chiếc moto phân khổi lớn, loại mà cô chỉ nhìn thấy trên mạng. “chủ của anh giàu thật nhỉ, ông ta là dân kinh doanh hả, kinh doanh j vậy?..à mà anh tên gì nhỉ tôi vẫn...” đang định hỏi thêm thì -“câm mồm lại và đi theo tôi”. Cô bĩu môi -“xùy, cũng sắp là đồng nghiệp rồi mà còn cao ngạo như vậy”. sắp làm chung cho một chủ nên cũng có thể cho là đồng nghiệp nhỉ!! Hắn ngán ngẩm, không nói lời nào bước ra kkhỏi xe đi vè hướng có cầu thang. Đúng là nhà giàu có khác mọi thứ ở đây đều sang trọng một cách xa xỉ. cầu thang có gắn các bóng đèn tự động đi đến đâu sáng lên đến đó. Mồm cô dường như không ngậm lại được, khi bước lên phòng khách của ngôi nhà, không chỉ choáng ngợp về độ rộng mà còn về cách trang trí sang trọng của nó. Một bộ ghế xalong đặt trước một cái tivi cỡ lớn, một bình hoa ly lớn màu hồng pha trắng tinh tế, một số đồ vật sang trọng được đặt trên các kệ khắp phòng, bên trên là một chùm đèn pha lê đẹp lung linh. Đang mải mê chiêm ngưỡng không gian của nhà giàu thì cô nghe thấy tiếng một giọng Việt Nam cất lên “cậu chủ đã về” quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên mặt bộ đồ quản gia màu trắng, tiếng lại gần. bà ta liếc nhìn cô rồi đi về phía người đàn ông. Cô nhìn theo mừng thầm hóa ra ở đây cũng có người Việt sau này đỡ cô đơn rồi. Mà khoang ‘cậu chủ’ ai là cậu chủ? Bà quản gia kính cẩn cuối đầu “cậu chủ có muốn dùng bữa không ạ?”...”cậu chủ!!?” cô bất ngờ hét to bà quản gia trừng mắt “cô làm gì mà hét to thế hả?” cô nhanh chóng lấy tay bụm miệng, thôi xog rồi nãy giờ cô nói năng lung tung không biết có làm sao không? May sao hắn ta không nói gì, chỉ nhíu mày đưa tay nới rộng caravac, mở cút cổ áo “tôi không ăn đâu, hãy xếp cho cô ta một chỗ ở và chỉ cho cô ta những việc cần làm” nói rồi hắn chậm rãi đi lên cầu thang. Cô đứng ngơ ngác nhìn theo. “Mau đi theo tôi” giọng nói của bà quản gia cắt làm cô tỉnh ra. “à ..ờ..vâng” bà quản gia dẫn cô đến một căn phòng nhỏ ở cuối phòng khách gần với phòng bếp “đây là nơi cô sẽ ở” cô bước vào, đó là một căn phòng không lớn lắm đươn giản chỉ có một vài đồ đạc cần thiết, có một cái giường nhỏ, một cái bàn đặt gần cửa xổ, trên bàn có vài cuốn sách, một nhà tắm, như vậy là đã quá tốt cho cô. “mau thu xếp đồ, ngày mai 5h dậy,tôi sẽ chỉ cho cô những việc cần làm” “dạ vâng ạ” cô chờ bà quản gia bước ra ngoài đóng cửa lại, rồi khẽ bĩu môi, sau đó bắt đầu thu dọn căn phòng. Sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng xong xui mọi thứ. “ột ột” bụng cô réo “đói bụng quá, cả ngày nay mình có ăn gì đâu, có mỗi bình sữa cũng cho người ta rồi, hic, không biết có còn gì ăn không nhỉ” cô nhìn đồng hồ “đã 11h rồi sao? Chắc bà quản gia cũng ngủ rồi, thôi đành nhịn tới ngày mai vậy huhu”.. “cộc cộc” đang định đi ngủ cho qua cơn đói thì cô nghe thấy tiếng gõ cữa. Cô nhíu mày giờ này thì còn ai thức nhỉ, hông lẽ trộm, cũng không đúng, trộm gì lại đi gõ cữa “cộc cộc” thôi mở đại đi…- "cô lề mề quá đấy” một giọng cằn nhằn vang lên khi cô mở cánh cữa, hóa ra à bà quản gia “hì hì, có gì không ạ?”- “ăn đi” -“dạ?” rồi cô nhìn xuống thấy bà quản gia bưng một khay đồ ăn có bánh mì và một cốc sữa nóng -“cho con hả?”- “nhanh đi, tôi không định đứng đây tới sáng đâu”… -“a..dạ vâng con cảm ơn ạ” cô hớn hở nhận lấy khay đồ ăn, bà quản gia quay đi. -“nhìn vậy hóa ra cũng tốt bụng phết hihi”. Cô là như vậy đấy chỉ cần ai tốt với cô một tý là liền cảm kích không cần biết trước kia người đó đã làm gì với mình.‘cộc cộc cộc’….”ưmmmm, mới sáng làm gì mà ồn ào vậy, im lặng tý cho người ta ngủ” ‘cộc cộc cộc’ –“gì vậy” cô bực bội hé mắt ra, nhìn chiếc đồng hồ trên tay, “mới có 4h thôi mà” rồi khẽ giật mình vì thấy mình đang ở trong một không gian không phải nhà mình “à phải rồi bây giờ mình đã thành ‘người giúp việc rồi” cô mỉa mai đọc ra ba chữ đó. Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày cô phải làm việc này, thậm chí cô sang Nhật cũng là vì không muốn công cho người khác, vậy mà…’cộc cộc cộc cộc’ tiếng gõ cửa thêm dồn dập. “a phải rồi” cô lếch ra khỏi giường, mở cánh cửa thì thấy ngay một khuôn mặt đằng đằng xác khí của bà quản gia-“bây giờ là mấy giờ hả” “à 4 giờ hơn” cô trả lời với khuôn mặt ngái ngủ. Ngay sau đó một cái đồng hồ dí sát vào mặt cô “ bây giờ là 6giờ 33phút 37giây”- “hả!! nhưng mà đồng hồ của tôi..a phải rồi.” vì múi giờ của Nhật Bản nhanh hơn của Việt Nam 2tiếng nên đồng hồ của cô về cơ bản là sai giờ. Nhận ra được điều đó cô cười hì hì với bà quản gia –“xin lỗi tại con…” –“mau làm vệ sinh rồi xuống bếp, tôi cho cô 10 phút”-“hả mười phút nhưng mà”-“bắt đầu tính thời gian” bà quản gia lạnh lùng quay lưng đi. Cô vội vàng chạy vào nhà vội sinh làm vệ sinh ‘siêu cấp tốc’. Bình thường ở nhà những việc này cô phải mất hơn nửa tiếng nhưng vì có ‘động lực’ nên hôm nay chỉ mất 9’30s để hoàn thành. Xong xuôi cô phóng như bay ra khỏi phòng, chạy tới nhà bếp. Bà quản gia đã đứng sẵn ở đó, đưa mắt nhìn xuống đồng hồ . Cô đứng sững lại một vài giây vì choáng ngợp với không gian bếp quá ư là tráng lệ, so với cái bếp bé nhỏ nhà cô thì giống như là voi và kiến, à cũng không liên quan lắm nhưng mà cứ tạm so sánh như vậy đi. Khu bếp là một không gian trắng xóa có pha một vài đường nét đen tinh tế, có một cái bàn ăn dài sang trọng ở giữa, trên bàn là một bình hoa ly đỏ, bếp có cả lò nướng, một cái tủ lạnh to đùng,và một tủ rượu với đủ kiểu chai rượu thuộc hàng cao cấp bắt mắt-“mau lại đây, còn đứng ngây ra đó” “à dạ” cô còn chưa hết choáng ngợp thì bà quản gia lên tiếng “ nghe cho rõ những gì tôi nói, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai” “ à..vâng” –“thứ nhất cô biết biết nấu ăn chứ”-“à có biết một chút”-“tốt cô sẽ có nhiệm vụ lo cho bữa ăn của cậu chủ bữa sáng vào bữa tối”-“vậy còn trưa?” không được cắt lời tôi”- “dạ.” nó liền ngậm miệng và tiếp tục lắng nghe “cậu chủ không thích quá ngọt, quá mặn, đồ nấu ăn sẽ có người mua đem đến cần gì cứ mở tủ lạnh, chén đĩa phải rửa thật sạch sẽ, không được dính bất kì một vết nào” –“vâng ạ”-“thứ 2 hằng ngày sẽ có người đến dọn dẹp và thay hoa, cô có nhiệm vụ phải trong coi họ, không được phép bước vào phòng của cậu chủ nếu không được sự cho phép” “oh” –“thứ 3 cậu chủ thường thức rất khuya và dậy sớm để đi làm, cô phải dậy trước cậu chủ và không được phép ngủ trước cậu chủ, buổi sáng phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho cậu chủ, buổi tối phải chờ dưới nhà và lúc nào cũng làm sẵn thức ăn khuya và café” “thứ 4 quần áo của cậu chủ hằng tuần sẽ có người đến lấy đi giặc, tuyệt đối không được giặc máy, còn máy giặc kia cô có thể dùng nếu muốn.” “oh,tôi biết rồi” “thứ 5 tuyệt đối không gây ra tiếng động lớn, cậu chủ không thích bị làm phiền khi làm việc” “thứ 6 không được phép cho người lạ vào nhà” “thứ7..thứ8 bla..bla…”. “được rồi tạm thời nhớ một ít việc đó” nghe xong đầu óc cô như quay vòng vòng “phù, bấy nhiêu đó mà bảo ít hả trời nhà giàu j mà lắm điều lệ quá” nghe thấy cô lầm bầm gì đó, bà quản gia gằn giọng “điều thứ 10 không được nói những lời dư thừa muốn nói gì thì nói to lên” -“vâng” cô chán nản trả lời. bà quản gia lườm cô cô lập tức sủa lại bằng một giọng điệu chắc chắn và dõng dạc –“vâng tôi biết rồi” bà quản gia tiếp lời-“tôi không cần biết ở VN cô là tiểu thư hay con cưng gì, đã bước chân vào đây thì phải tuyệt đối tuân lệnh, không được lười biếng, “ tuần sau tôi sẽ nghỉ việc, trong tuần này tôi sẽ giúp cô quen với công việc ở đây”_ “dạ vâng”-“ bây giờ cô có gì muốn hỏi thì hỏi đi . như một lời mở lối cô tuông ra một tràng những thắc mắc làm cô khó chịu:“à có, cậu chủ tên gì, anh ta làm kinh doanh? Ông bà chủ đâu? Dì tên gì, sao lại nghỉ việc dì còn trẻ mà, có phải bị đuổi không? Mọi thứ dì làm đều rất tốt, ông chủ khó chịu đến vậy à? Sao trong nhà không có người giúp việc khác…”-“câm mồm”- câu nói, cùng sắc mặt khó coi của quản gia làm cô im bặp “ điều thứ 11 không được nhiều chuyện, chuyện không liên quan không được chiều lời chỉ cần nghe lệnh và làm theo”cô xịu mặt xuống “dạ vâng, nhưng mà ít nhất cũng cho tôi biết tên cậu chủ và tên dì chứ?” quản gia liếc nhìn cô gái “cậu chủ tên tiếng Nhật là Chin, Chin Takei, tên Việt là Quân, Hạo Quân, tôi là Lâm cứ gọi tôi là dì Lâm” nghe xong nó nhẩm lại hai cái tên “Chin, Quân” “lại lầm bầm gì đó” “a dạ không có gì, con biết rồi ạ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương