Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 27: Chương 2



Mấy ngày nay, nhà Kurosawa luôn bị bao phủ trong bầu không khí nặng nề.

Tại sao lại như vậy?

Bời vì cậu chủ nhà bọn họ, mấy ngày này không biết vì sao tâm tình vô cùng khó chịu, khiến người khác chỉ muốn tránh hắn càng xa càng tốt

Bính thường hắn đã đủ đáng sợ rồi, toàn thân luôn tỏa khí lạnh, người khác khi nhìn vào chỉ còn biết bất động, mà nay.......hắn của hiện tại xem ra còn dọa người hơn.

Chỉ là........ngày này, còn có một truyện trọng đại hơn xảy ra.

Là gì sao?! Đó chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của cậu chủ nhà bọn họ, đột nhiên xuất hiện a!

Chỉ cần là người nhà Kurosawa thì ai cũng từng nghe ông chủ nói qua: Cậu chủ có một vị hôn thê.

Mà nay........cô lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, dĩ nhiên khiến mọi người cảm thấy hiếu kí, ai nấy cũng đều muốn thấy dáng vẻ thiếu phu nhân tương lai.

Nhìn gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mang theo nụ cười dịu dàng làm người ta hít thở không thông, đôi mắt to sáng ngời chứa đựng sự thông minh cùng ý cười, dáng người thước tha mềm mại, giơ tay nhấc chân đều mang theo nét tao nhã dịu dàng.

Này........đây chính là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ sao?

Dù là nam hay nữ, vừa nhìn thấy Vân Vi từ ngoài cửa bước vào, trong mắt không giấu được sự tán thưởng cùng ngưỡng mộ.

Vân Vi xuất hiện, hiển nhiên trong nhà Kurosawa không ít lời bàn tán, nhưng cô đối với sự việc này không lo cũng sợ, trên mặt vẫn nguyên nụ cười ngọt ngào, theo sự hướng dẫn của quản gia hướng thẳng về phía trước.

Quản gia hết sức cung kính hướng dẫn cô đi đến phòng khách, ngồi tại đó đã có một người phụ nữ cùng hai người đàn ông.

Một người đàn ông trong đó là người đứng đầu nhà Kurosawa, Kurosawa Vũ Lang, người phụ nữ còn lại ngồi bên cạnh là vợ hắn, Kurosawa Ngọc Diệp.

Trên mặt Vân Vi trước sau vẫn giữ nét cười ngọt ngào mê người, đối mặt với đôi mắt vô cùng nghiêm túc, xem ra không dễ để lấy lòng người đàn ông này, nhưng cô cũng không cảm thấy sơ hãi.

Mà bên cạnh, Kurosawa Ngọc Diệp nhìn Vân Vi, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, dù sao người có thể ở trước mặt chồng cô có biểu hiện tự nhiên như thế, thật sự là rất ít thậm chí không có, huống chi là một cô gái trông có vẻ dịu dàng yếu đuối thế này (lừa tình lừa tình)

"Con chính là Vân Vi?" Hiển nhiên Kurosawa Vũ Lang rất hài lòng về Vân Vi.

"Đúng ạ, chúc sức khỏe Kurosawa bác trai, bác gái ạ" Cô nói tiếng Nhật lưu loát, đồng thời cũng đưa lên mòn quá.

Kurosawa Ngọc Diệp giật mình nói: "Con nói tiếng Nhật thật sự rất chuẩn." Giọng nói không giống người ngoại quốc tí nào. Cô còn tưởng rắng mọi người phải dùng tiếng Trung để nói chuyện.

Kurosawa Vũ Lang nói: "Hạ gia cũng dạy dỗ con thật tốt, ngay cả chuyện này cũng suy nghĩ đến, xem ra con cũng đã chuẩn bị tốt, có thể trở thành con dâu của nhà Kurosawa rồi."

"Không phải." Vân Vi lắc đầu một cái, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào kèm theo lúm đồng tiền,: "Học tiếng Nhật là vì bản thân con thích, với lại 2 tháng trước đây, con vốn không hề biết mình có vị hôn phu tại Nhật Bản."

Lời vừa nói ra, hai người lớn đang cầm tách trà chuẩn bị uống thì tay tức khắc dừng giữa không trung, vẻ mặt có chút sững sờ.

Lúc này hai người mới chợt mới phát hiện, trong mắt Vân Vi mang theo tia sáng tinh nhuệ, không đơn giản như vẻ ngoài của cô.

Ý của cô là........tử đầu đến cuối cô không hề biết mình có một vị hôn phu, mà bản thân cô, có lẻ cũng không có ý định hoàn thành hôn ước này?

Vậy cô đến đây làm gì? Hai người không hiểu, bắt đầu nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt.

Trong mắt cô không mang chút sợ hãi nào, đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía bọn họ, cũng không có ý định nhượng bộ, vậy cô đến đây.................có mục đích gì!!!

Vân Vi cũng không vội giải thích, nhìn sắc mặt có phần ngỡ ngàng của hai người lớn, cô cuối đầu, thản nhiên uống tách trà vừa nhận từ phía người làm.

Trà này thật đúng là không tệ, cô hài lòng thưởng thức vị trà, cảm nhận vị trà chậm rãi khuếch tán trong miệng, sau đó từ miệng trượt xuống cổ.

Đột nhiên, có một ánh mắt sắc bén từ bên phải hướng thẳng nhìn về phía cô, Vân Vi quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười khiêu khích, nhìn thẳng về phía ánh mắt đó.

Người đàn ông này..........trông rất quen.......Không đúng! Phải nói, chỉ cần nhìn đến gương mặt hắn, cô liền lập tức nhận ra. Chỉ là, hắn trong ấn tượng của cô có chút gì đó không giống.

Tóc hắn rất đen nhưng không mấy gọn gàng, có một ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Gương mặt hắn cương nghị như một tác phẩm điêu khắc, kết hợp với bộ trang phục bao bọc lấy thân hình cao to của hắn, nhìn qua tràn đầy uy quyền.

Toàn thân hắn tản ra không khí lạnh lẽo, lẳng lặng ngồi một bên, bắt chéo hai chân, hai tay khoanh trước ngực, quan sát cô.

Ngày đó, từ xa nhìn hắn, cô không thấy có điểm gì đặc biệt, hôm nay nhìn lại, quả nhiên......................vẻ mặt không khác gì đầu gỗ bự!!!

Hắn chính là Kurosawa Sâm Xuyên, là vị hôn phu mà cô không thừa nhận.

Trong mắt Vân Vi lóe lên tia sáng lanh lợi, chỉ trong nháy mắt, cô lại nở nụ cười vô hại.

Hướng về phía Kurosawa Sâm Xuyên lịch sự gật đầu, không đợi hắn có phản ứng, cô lập tức quay đầu nhìn hai người lớn.

Đồng thời, Kurosawa Sâm Xuyên cũng tập trung quan sát cô.

Cuối cùng, cô cũng xuất hiện!

Sâm Xuyên cẩn thận chăm chú nhìn Vân Vi, mái tóc dài tự nhiên nằm phía sau, những sợi tóc theo cử chỉ của cô mà khẽ lay động, hàng lông mi dài, nhỏ, lại có đôi mắt to nhu mì làm say lòng người, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng ướt át, mang theo nụ cười mê người.

Cô đã không còn giống như dáng vè kia: ngây thơ lại đơn thuần, như trong ký ức của hắn, cô của hiện tại vô cùng xinh đẹp, thông minh lại tinh ranh.

Thật lạ, hắn cảm thấy bộ dạng này của cô rất giống một người, nhưng lại không nghĩ ra là ai.

"Vân Vi, ta muốn biết........hôm nay con đến, là có mục đích?" Ngọc Diệp nhìn Vân Vi nghĩ: nếu như Vân Vi và con cô có thể sống cùng nhau, nhất định cô bé có khả năng khiến con trai cô thành một con người khác, cũng giống như cô đã làm chồng mình thay đổi vậy.

"Vâng." Vân Vi cúi đầu, nét cười cùng chiếc lúm đồng tiền trong nháy mắt biến mất, trông có vẻ khổ sở.

Kurosawa Vũ Lang quan tâm nói: "Không sao, có chuyện gì, con cứ nói."

Xem ra là một cô gái yếu đuối, hễ là đàn ông, dĩ nhiên sẽ đau lòng khi thấy bộ dáng này.

"Con......" Cô muốn nói lại thôi, cúi đầu, trong mắt lại thoáng qua một tia ma mảnh.

Sâm Xuyên híp mắt, mặt không biến sắc, ở một bên không ngừng quan sát hành động của Vân Vi.

Cuối cùng hắn cũng biết bộ dạng này của cô trông giống ai———————

Chính là, người ngồi bên cạnh, mẹ hắn.

Hai người này, bề ngoài trông có vẻ duyên dáng, dịu dàng, nhưng thật ra trong đầu luôn có âm mưu, thậm chí còn nhiều đến nỗi khiến người ta thấy choáng.

Phụ nữ như thế này, trên mặt mang vô số mặt nạ, muốn cởi cũng cởi không xong.

"Con muốn hủy hôn." Giọng cô không lớn, nhưng đủ làm cho ba người có mặt nghe rõ ràng.

Ngoại trừ Kurosawa Vũ Lang kinh ngạc hét lớn ra, vợ cùng con trai hắn, một người nở nụ cười, người còn lại sắc mặt thêm u ám.

Hắn có nghe lầm không? Cô một mình đến nhà hắn, cùng cha mẹ hắn nói muốn hủy hôn, thật có dũng khí! Đôi mắt Sâm Xuyên ngày càng trở nên lạnh lẽo khiến người ta khó mà hít thở, hắn vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt cố tình lờ đi của Vân Vi.

Vân Vi phát hiện mình thực sự có khả năng chịu lạnh thật tốt, không bị ánh mắt sắc bén cùng lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh làm đóng băng.

Cô không cẩn ngẩng đầu cũng biết, từ đầu đến cuối hắn đều nhìn mình chằm chằm.

Biết hắn như vậy, bên môi cô không khỏi giương lên nụ cười, ánh mắt cũng tỏa sáng. Hiện tại, những kí ức ngày còn bé đối với cô cứ như chuyện vừa mới xảy ra, lần này rốt cuộc cô cũng có thể áp chế ý chí hắn, báo thù cho những việc trước đây hắn đã làm với cô.

Không nên xem thường cô, cô là người có thú tất báo, chỉ cần là người dắc tội với cô, nhất định cô sẽ nhớ kỹ.

Nhưng, vẫn có một chút gì đó khiến cô không hài lòng.

Từ trong mắt hắn, cô thấy mình vẫn giống ngày trước, hắn cũng không tỏ ra hứng thú hay khen ngợi cô, vẫn như cũ vẻ mặt kiêu ngạo xem như không có chuyện gì. Cảm giác này.......................thật khó chịu!

Nghĩ đến đây, Vân Vi đột nhiên nhíu mày.

Hắn.............có phải cũng không chấp nhận hôn ước này, nên mới có thái dộ phớt lờ cô như thế?

Nếu quả thật như vậy, cô cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn. Trong lòng, cảm xúc đột nhiên trở nên phức tạp.

Thật ra thì cô không biết—————————–Sâm Xuyên cũng không ghét cuộc hôn nhân, thậm chí, hắn còn chờ đợi thật lâu.

Chẳng qua là, vẻ mặt không biểu cảm của hắn đã trở thành thói quen, làm cho người khác không biết hắn suy nghĩ gì, không thể bước vào thế giới nội tâm của hắn. Hắn luôn che giấu thật kĩ tâm tư mình, ngay cả người nhà cũng khó mà hiểu được hắn, thì nói chi đến một người chỉ vừa gặp mặt hắn hai lần như Vân Vi cô.

"Tại sao?" Kurosawa Vũ Lang cau mày, không hiểu vì sao cô bé muốn hủy hôn.

Xem như cách nay không lâu, cô bé mới biết được mình có một vị hôn phu đi, nhưng với gia cảnh tập đoàn Kurosawa của bọn họ, những người mong muốn có được cuộc hôn nhân này là nhiều không kể hết, chưa từng nghe có người không muốn bao giờ.

Vân Vi làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cố gắng gượng cười, cô ngẩng đầu trả lời, cố ý tránh né ánh mắt sắc bén kia:"Con không có khả năng làm dâu nhà Kurosawa."

Ngọc Diệp nhẹ giong hỏi thăm:"Con không phải muốn kết hôn sao?" Từ trong ánh mắt Vân Vi, cô thấy được sự kiên định cùng khát vọng rực rỡ.

Cô nghĩ cô biết nguyên nhân Vân Vi không muốn gả vào nha Kurosawa.

"Con tự nhận mình không có bản lĩnh, cũng không có tư cách làm cô chủ nhà Kurosawa" Hơn nữa cũng không muốn, không thích, không cần.

Ngọc Diệp phát hiên, trên người Vân Vi có một sự kiên trì, cô tuyệt đối không để bất cứ ai sắp xếp cuộc sống của bản thân mình.

Ngọc Diệp nhẹ giọng thở dài, trong lòng vốn tràn đầy mong đợi lại phát hiện Vân Vi không có ý định gả vào nhà Kurosawa nên chuyển thành thất vọng.

Cô gái này từ lúc vào nhà cho đến bây giờ, mới đầu có liếc con trai cô một cái, nhưng sau đó lại không thấy có bất cứ biểu hiện nào nữa cho thấy có hứng thú với con trai cô.

Ai~~~ngay cả gương mặt đẹp trai của con trai, nhà Kurosawa danh tiếng có địa vị, cô bé đều không để trong mắt, lần này làm sao giữ cô bé lại đây? Thật phiền não.

Nhìn lại con trai cô một chút xem, vẫn là mặt lạnh, cứ như chuyện này không liên quan đến hắn, ngoại trử vẻ băng lãnh qua mấy thế kỉ cũng không thay đồi kia thì không có gì cả.

Vì sao vậy? Cô không hiểu. Không phải hắn rất mong Vân Vi có thể gả vào sao? Tại sao lại không lo lắng? Hắn định bỏ qua sao?

Kurosawa Vũ Lang ở một bên bất đắc dĩ lo lắng, hắn làm sao không biết suy nghĩ của vợ mình, nhưng cô gái này kiên quyết như vậy, sợ không dễ thuyết phục.

Trong khi hai người còn đang lo lắng thì Kurosawa Sâm Xuyên đột nhiên mở lời, giọng điệu kiên định——–

"Tôi phải cưới em."

Vân Vi nghe hắn mở miệng nói, trong nhất thời cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, vẫn là nụ cười ôn hòa như trước.

"Tôi có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ này, trừ khi.......em có biện pháp có thể khiến tôi từ bỏ suy nghĩ đó. Tôi cho em thời gian ba tháng, ba tháng này em ở tại đây, nghĩ biện pháp thuyết phục tôi." Mặt hắn không thay đồi, khiến người ta khó mà nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Đợi lâu như vậy, chính là muốn cô trở thành cô dâu của mình, dù cho cô không đồng ý cuộc hôn nhân này, hắn cũng bắt buộc cô phải tiếp nhận!

Trong mắt hắn lộ ra sự kiên quyết, xem ra không phải đang nói đùa.

Hắn hạ chiến thư rồi, chỉ thấy hắn nhướng cao mày, biểu hiện trên mặt như muốn nói: em không dám nhận thách đấu với tôi.

Hừ! Vân Vi trong lòng cười lạnh.

Quả nhiên như trong dự tính của cô, hắn thế nào cũng nói như vậy.

Muốn cưới cô?! Phải xem hắn có bản lĩnh này hay không.

"Cưới tôi rất phiền phức." Cô nghiêng đầu, dịu dàng cười, tốt bụng nhắc nhở hắn.

"Tôi vừa nói, trừ khi em có biện pháp khiến tôi từ bỏ ý nghĩ, nếu không tôi nhất định phải cưới em." Vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng cùng kiên quyết.

"Anh không sợ tôi chạy trốn sao?"

Sâm Xuyên lạnh giọng nói:"Nơi đây là Nhật Bản, chỉ cần nhà Kurosawa lên tiếng, không kẻ nào dám dẫn em đi."

Vân Vi cười nhạt: "Vậy sao? Vậy cũng tốt! Tôi chấp nhận đề nghị của anh."

Vân Vi trong mắt đắc ý, trong lòng bắt đầu tính toán.

Có lẻ chỉ cần một tháng! Chỉ một tháng thôi, cái gia đình này từ trên xuống dưới, nhất định sẽ khẩn cầu cô rời đi nhanh một chút.

Cô ấy đang làm trò gì vậy? Giống như chỉ chờ hắn nói ra câu này vậy, tựa như............hắn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu, hắn có cảm giác giống như bị người điều khiển.

Vẻ mặt đơn thuần lại vô hại của cô có thể gạt được người khác, nhưng không gạt được hắn, mặc dù vậy, ý muốn cưới cô cũng không mất đi mà lại còn thêm mãnh liệt.

Mà hai người bên cạnh, nghe Vân Vi chấp nhận đề nghị của con trai mình cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù bọn họ không biết hắn có biện pháp gì, nhưng mà cũng rất vui vẻ.

Hai người vui vẻ gật đầu, lập tức sai người làm thay Vân Vi chuẩn bị phòng.

Kurosawa Vũ Lang nói: "Con ở lại là tốt rồi, muốn ở bao lâu thì ở. Ta và bác gái con phải đi thăm một người bạn cũ, chừng hai tháng sau mới trở lại, hai con hãy chung sống thật tốt."

"Vậy xin phiền." Lễ phép gật đầu, Vân Vi ưu nhã đứng lên, chuẩn bị rời đi, trước khi đi, cô không quên nở nụ cười với người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn mình, trong mắt mang vài tia khiêu khích.

Sâm Xuyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn bóng lưng cô rời đi, không ai biết được trong giờ khắc này, tâm hắn có bao nhiêu là chấn động.

Hắn giận cô vì cô đã bỏ trốn, cũng giận cô vì cô kiên quyết đòi hủy hôn, nhưng mà........không thể phủ nhận, sự xuất hiện của cô, lại làm lòng hắn thật sự vui sướng.

Cô tự tin có thể thuyết phục khiến hắn hủy bỏ hôn ước, vậy hắn cũng tự tin có thể khiến cô tiếp nhận hôn ước trong khoàng thời gian này.

Chiến tranh sắp bắt đầu, đến cuối cùng ai thắng, ai thua?
Chương trước Chương tiếp
Loading...