Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang
Chương 28: Chương 3
Sáng sớm, nhà Kurosawa đã bị bao bọc trong một bầu không khí kì lạ. Hầu như người làm ai ai cũng bận rộn, nhưng toàn bộ họ lại tập trung trong một căn phòng ở trong sân, quét quét dọn dọn, tưới hoa tưới hoa, cộng thêm người ở hồ cá cho cá ăn, người chăm hoa và cây cảnh, thì ít nhất cũng phải mười mấy người. Bời vì căn phòng này trong sân tương đối bẩn, nên mới cần nhiều người dọn dẹp sao?! Không! Là bởi vì người trong căn phòng này là cô chủ tương lai của bọn họ. Ngày hôm qua, khi thấy cô khí chất thanh thuần hòa cùng nét kiều diễm trên gương mặt, dù là nam hay nữ, ai cũng bị vẻ đẹp của cô thu hút, cho nên sáng sớm mọi người mới đợi ở đây cũng chỉ muốn sớm có thể gặp cô. Mọi người đa số tuổi tác cũng khá cao nên lại càng cao hứng suy nghĩ xem làm sao chăm sóc thật tốt cô chủ mà họ đã chờ đợi từ rất lâu. "Chào buổi sáng." Hôm nay, Vân Vi một thân trang phục màu hồng nhạt xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Vừa thấy cô, tất cả mọi người đều chìm đắm trong nụ cười mê người cùng chiếc lúm đồng tiền như muốn câu mất linh hồn họ. Cô chủ bọn họ thật sự đẹp đến nỗi làm người ta "thần hồn điên đảo" "Cô chủ, chào buổi sáng." Mọi người hướng về phía Vân Vi cúi đầu chào, thái độ cung kính này làm cô không khõi âm thầm nhíu mày. Thật ra cô không có ý định trở thành cô chủ của bọn họ, mà sáng sớm nào cũng "thỉnh an" cái kiểu này, có ngày chắc cô nổi điên. "Đến giờ ăn điểm tâm rồi sao?" Cô nhẹ giọng hỏi người đang đứng gần mình nhất. Người đàn ông khi biết cô đang nói chuyện với mình thì khẩn trương đến nổi phát run. Ôi! Lớn như vậy rồi hắn vẫn chưa gặp qua cô gái nào xinh đẹp lại đứng gần mình như thế, làm hại tim hắn nhảy loạn nhịp không thôi. "Đúng, đúng vậy, đã đến giờ, giờ ăn điểm, tâm, tâm rồi." Mặt đỏ lên, đầu hắn cúi xuống càng thấp. "Vậy sao?" Cô nở nụ cười dịu dàng: "Có thể phiền anh dẫn tôi đến đó không?" Người đàn ông dùng sức gật đầu, vội vàng dẩn cô đến phòng ăn. Vân Vi đi vào phòng ăn, đã có ba người ngồi tại đó, cô lịch sự lên tiếng chào hỏi: "Thật xin lỗi, con đến muộn." "Tối qua ngủ ngon giấc không?" Kurosawa Vũ Lang vừa thấy con dâu tương lai đi đến, lập tức bảo cô ngồi xuống ăn cơm. Hắn cố ý sắp cô ngồi cạnh Sâm Xuyên, để tạo cơ hội cho hai người. "Xin chào." Trên mặt cô cố ý nở nụ cười thật tươi, chủ động chào hỏi Sâm Xuyên. "Ừ." Sâm Xuyên hơi nâng mắt, đối với giọng điệu trước sau luôn thay đồi của cô, hắn thật sự nghi ngờ. Hắn nghĩ, ngày hôm qua cô chấp nhận đề nghị của hắn thì hôm nay chắc hẳn phải có hành động gì mới đúng, sao có thể tốt bụng nói chào buổi sáng với hắn. "Tôi nói xin chào." Vân Vi chớp mắt, một lần nữa nói lại câu nói, vẫn là vẻ mặt dịu dàng. "Ừ." Sâm Xuyên cũng ừ lần nữa, tỏ ý hắn cũng nghe rõ. Thấy thế, Vân Vi keng một tiếng, đem bát đũa đặt lên bàn. Hai người ngồi ở phía đối diện bị hành động của cô dọa cho phải ngẩng đầu. Vân Vi nhìn thẳng Sâm Xuyên, không khách khí nói:"Khi người ta cùng anh lịch sự chào hỏi thì coi như tôn trọng anh, anh cũng phải lịch sự đáp lại chứ, chứ không phải đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ ừ hử một tiếng." Theo như cô biết, đàn ông Nhật Bản rất có tinh gia trưởng, nhất là những người có gia thế, có thể nói, phụ nữ trong nhà tuyệt đối không được nói nhiểu, huống chi là chỉ trích chỗ sai của đàn ông, mà cô lúc này.........đang ở trước mặt cha mẹ hắn, chỉ trích hắn! Cứ như vậy, thế nào cha mẹ hắn cũng thấy cô không có văn hóa, không có phẩm chất của một nàng dâu Nhật Bản, sau đó sẽ ghét cô. Hay là, tên đàn ông đáng ghét bên cạnh cô sẽ nghĩ cô không cho hắn mặt mũi, chút nữa lại kêu cô cút xéo. Nói không chừng...........không cần đến một tháng, chỉ cần một ngày là cô có thể đi, ha ha! Cô ấy có ý gì? Nghe thấy Vân Vi nói, Sâm Xuyên buông bát đũa, quay đầu nhìn cô. Cô nhìn vẻ mặt không biểu cảm của người đàn ông bên cạnh, không thèm quan tâm nói:"Là vợ chồng, sao lại có thể lạnh lùng như hai người xa lạ, cho nên.......nếu anh cho rằng anh là chồng tôi, thì phải để tôi cảm thấy mình được tôn trọng." Cô lại tiếp tục nói: "Tôi không phải người Nhật Bản như mọi người, chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không đánh lại, mắng cũng không nói lại, nếu như anh cho rằng————–" "Chào buổi sáng." Vâm Vi còn chưa nói xong, lại nghe Sâm Xuyên nói một câu như vậy, sau đó lại nâng bát đũa tiếp tục ăn cơm, không thèm để ý đến cô. Nghe được hắn nói, Vân Vi khẽ nhìu mày. Cô có nghe nhầm không, đầu gỗ bự lại không tức giận!? Người ta không phải nói...................................... Sao lại có thể? Thấy thế, hai người ngồi đối diện nhẹ thở ra một hơi. Bọn họ biết Vân Vi đang trêu chọc con mình, nhưng nhìn Sâm Xuyên không để tâm lắm, hai người cũng xem như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn. Ăn chưa được vài đũa, Vân Vi lại buông bát, nhìn hắn cười dịu dàng:"A.......Sâm Xuyên, tôi có thể gọi anh là Sâm Xuyên được chứ?" Sâm Xuyên không có trả lời, hắn chỉ nhìn cô, cũng không cự tuyệt. Đột nhiên cô vươn tay kéo ông tay áo hắn, mở miệng nói: "Sâm Xuyên, tôi muốn uống canh." Sâm Xuyên nhếch mày thật cao, trong lòng dường như hiểu ra gì đó.Vì vậy hắn không chút động đậy, chờ cô mỡ miệng nói. "Chăm sóc vợ một chút, ngay cả như vậy anh cũng không muốn sao? Anh cho là tôi phải đến chăm sóc anh mới đúng ư? Cha tôi nói, đàn ông phải chăm sóc phụ nữ mới là đàn ông tốt, như thế khi gả cho hắn mới hạnh phúc cả đời.........." Ha ha ha! Cô cười to trong bụng, cha cô còn chưa từng nói những lời như vậy. Nghe vậy, Sâm Xuyên cũng không nói một lời, thả bát đũa xuống, cầm cái bát không ở trước mặt cô, mặt không biểu cảm tốt bụng vì cô múc canh, sau đó để trước mắt cô. "Cảm ơn, anh thật tốt." Vân Vi cười tươi, vui vẻ nhâm nhi thưởng thức. Sâm Xuyên cái gì cũng không nói, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, Chẳng qua, hắn lại lần nữa khẳng định ý nghĩ vừa rồi của mình. Chẳng lẻ cô nghĩ làm như vậy, hắn sẽ làm ra chuyện gì đó làm tổn thương cô, ví dụ như hắn sẽ tức giận? mắng cô? Nếu cô thực sự nghĩ như vậy thì đã quá xem thường hắn rồi. Hai người, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Đứa con này thật quá đáng, hắn lớn như vậy, chưa bao giờ thấy hắn vì mẹ mình mà tốt bụng múc canh. Ngọc Diệp dĩ nhiên biết Vân Vi cố ý, nhưng cũng giống như chống mình, cái gì cũng không nói, yên lặng chờ xem kịch vui. "Uống thật ngon." Vân Vi kêu lên, quay đầu nhìn Sâm Xuyên, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ xấu xa khác. "Anh uống đi" Cô đem bát trên tay đưa đến trước mặt hắn, đợi hắn nhận lấy. Lần này Sâm Xuyên thông minh, không đợi cô nói bất cứ điều gì liền buông bát đũa chuẩn bị nhận láy bát canh của cô. "Uhm." Hắn khẽ đụng tay cô, đột nhiên tay Vân Vi trơn một chút, bảy phần bát canh nóng cứ như vậy hướng đến trên người Sâm Xuyên. "Thật, thật xin lỗi." Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, Vân Vi nhanh chóng đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài. Không lâu sau, chỉ thấy cô thở gấp phì phò, trên tay cầm đủ thứ loại đồ vật, đến lau trên người hắn. "Thật xin lỗi, anh có sao không? Tôi không biết tay bị trơn, rất nóng sao? Thật xin lỗi!" Trên khuông mặt nhỏ nhắn có đau lòng cùng kinh hoàng, cô không ngừng hỏi thăm tình trạng của hắn. Sâm Xuyên không nói một lời, nhìn chằm chằm động tác của cô, đôi mày nhìu lại thành một đường thẳng. Cô cố ý! Chắc chắn là như vậy, dù vẻ mặt cô vô cùng lo lắng cùng khiếp sợ, nhưng không giấu được ý cười trong mắt cô. Cô gái này... "Chờ một chút." Hắn đột nhiên đưa tay ngăn lại hành động của cô, trong mắt xuất hiện một chút biểu cảm xưa nay chưa từng có......một chút tức giận. "Em cầm khăn gì trên tay?" Hắn nghi ngờ hỏi cô. Cô làm hắn cảm thấy có một loại cảm giác..............cảm giác không tốt, lại rất mãnh liệt. Hắn lấy khăn từ trên tay cô, nhìn thật kĩ. Liếc nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Sâm Xuyên nắm lại khăn trên tay, đứng dậy nói: "Lần sau không được sơ ý như vậy——" Cô ấy rốt cuộc tính làm gì? Những hành động nhỏ này chính là phương pháp của cô ây? "Thật xin lỗi, tôi không tìm được khăn lông, nên cầm đại giẻ lau, anh.................anh đang tức giận sao?" Trong mắt Vân Vi ngập tràn nước, thân thể dường như sợ hãi đến phát run, hai tay ôm chặc lấy mình. Hắn nhìn cô. Hắn thật không ngờ cô lại có hành động bướng bỉnh như vậy. Hắn thật sự nổi giận thì sao? Không, chỉ là............ hắn không nghĩ đến cô lại như vậy làm bậy trên người hắn. Thú vị? Đúng, hắn thật sự cảm thấy thú vị. Khóe môi hắn nâng lên một nụ cười. Chọc giận hắn, làm hắn phát điên hẳn là kế hoạch của cô ấy! Haìz, cô thật sự nghĩ có thể dễ dàng chọc hắn nổi giận với cô như vậy sao? Cô.................là cô dâu hắn mong đợi đã rất lâu! Hắn thương cô còn không kịp, nỡ lòng nào nổi giận với cô. Bất luật trong lòng cô có bao nhiêu kế hoạch, muốn hắn buông tha, đều không thể được. Nhưng...........nếu như kế hoạch của cô là như vậy, hắn cũng nên nghĩ một kế hoạch mới cho mình mới được. Cô muốn chơi, hắn sẽ theo đến cùng. Nhìn cô một cái, hắn mím môi xoay người rời đi. Hắn vừa rời đi, gương mặt vốn rưng rưng của Vân Vi lập tức lộ ra nụ cười chiến thắng. Hài lòng với kết quả của mình, cô vui vẻ đứng dậy. Đừng tưởng rằng như vậy là xong, kế tiếp còn kịch hay sắp lên sân khấu a! Nếu không dùng hết tất cả các biện pháp khiến Kurosawa Sâm Xuyên ghét mình mà chủ động hủy hôn, cô nhất định không bỏ qua. Dĩ nhiên cô đã quên nơi này vẫn còn có người, cười đắc ý ra tiếng, trong mắt cũng là ý cười rạng rỡ. Quay người lại....................( ha ha =]] ) Nụ cười trong nháy mắt rút đi. Cha mẹ hắn................còn ở đây...................mà cô.............quên. "Không tệ không tệ." Kurosawa Vũ Lang cùng vợ mình thấy Vân Vi chọc giận con trai, lại cao hứng cười lớn. "Bác trai bác gái?" cô nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hai người họ. Tại sao họ thấy con trai mình bị cô chọc giận, mà còn vui vẻ như vậy?? "Vân Vi, con quả nhiên thích hợp làm con dâu nhà Kurosawa chúng ta, chúng ta có thể yên tâm giao hắn cho con rồi." Kurosawa Vũ Lang đứng lên, cầm tay cô, không ngừng lay động. Cô cũng biết con dâu tương lai dĩ nhiên có bản lĩnh này, chỉ là nhìn qua, thật là không bình thường. "Con không hiểu hai người đang nói gì." Vân Vi nghiêng người giả ngu, thật không hiểu tại sao hai người này cứ cười như vậy. Bọn họ thật là, tại sao con trai mình bị khi dễ thế cũng không tức giận chứ? Cô còn tưởng mình sẽ bị trách phạt cơ chứ. Vân Vi quái dị nhìn về phía hai người họ. Như vậy.........có phải hay không chứng tỏ rằng họ không ghét cô? "Được rồi, chúng ta ăn no rồi, con cứ từ từ ăn." Vỗ vỗ vai Vân Vi, ý cười trong mắt, hai người kia cứ như vậy mà rời đi, bỏ lại một người đang vô cùng ngỡ ngàng. ——————————————————-*****———————— "Tôi vào đây." Gõ cửa nhưng không đợi bên trong trả lời Vân Vi đã trực tiếp bước vào thư phòng của Sâm Xuyên. Vân Vi đứng trước bàn đọc sách chừng một phút, Sâm Xuyên còn bận bịu với công việc của mình, ánh mắt vẫn dán lên máy vi tính, không có định để ý cô. Thấy hắn như vậy, Vân Vi cũng chỉ cười cười, sau đó vươn tay, "rất không cẩn thận" ngắt điện máy vi tính. Cô đứng trước mặt hắn, lại bị xem là người vô hình, lớn như vậy rồi chưa từng có đàn ông nào mà không để ý đến cô như vậy, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. "Có chuyện gì sao?" Hắn dù bận nhưng vẫn ung dung ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là không có cảm xúc, nhưng chỉ hắn mới biết bàn thân có bao nhiêu là vui mừng. Hắn vui vì cô tìm đến hắn, dù cho biết là không có chuyện gì tốt, nhưng..............chỉ cần nhìn thấy cô, là khiến hắn vui vẻ rồi. Ai~~~ Vân Vi thật không biết làm sao, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ hắn vẫn giữ bộ dạng đầu gỗ bự, thật chẳng thú vị gì cả! "Bác trai bác đã gái đi rồi sao?" Vân Vi thoải mái ngồi đối diện hắn, mắt nhìn trực tiếp vẻ mặt Sâm Xuyên. "Ừ." Hắn gật đầu, ngồi tựa lưng vào ghế, nâng mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. "Vậy chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc rồi." Vân Vi hài lòng gật đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. "Tôi nói thẳng vậy! Tôi không muốn gả cho anh, điểm này có đủ khiến anh hủy bỏ hôn ước của chúng ta?" Cô không chút nào sợ hãi nhìn hắn, không thèm quan tâm đến ánh mắt hắn khi nghe những lời này thì toát ra lửa giận. Mím môi, Sâm Xuyên mắt lạnh nhìn Vân vi. "Em có người đàn ông khác?" Hắn nghĩ như vậy nên trong lòng cũng bốc lửa. "Không có." Vân Vi nhẹ nhàng lắc đầu. "Lý do?" Hắn muốn biết lý do vì sao cô không muốn gả cho hắn. "Không lý do." Trên gương mặt xinh đẹp có chút đùa giỡn cùng dò xét. Nghe câu trả lời của cô Sâm Xuyên chỉ yên lặng quan sát cô gái trước mặt, chờ cô nói tiếp. Nhưng cô cũng chỉ nhìn hắn, không nói một câu. Đợi lâu cũng không thấy cô mở miệng, hắn khó kìm chế, lớn tiếng:"Giải thích rõ!" Cô hài lòng nhìn hắn bị mình chọc đến nổi giận: "Sự xuất hiện của anh không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi, tôi không yêu anh." Ánh mắt hắn luôn luôn lạnh như băng, lại bắt đầu xuất hiện một ngọn lửa, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu lan ra. Cái gì gọi là hắn không nằm trong kế hoạch cuộc sống của cô, một câu không yêu hắn, hắn nghe được, tim cảm thấy thật đau. "Tôi không muốn kết hôn, không muốn gả cho anh, cũng không muốn có một vị hôn phu ở Nhật Bản. Phải nói thế nào đây? Sự tồn tại của anh khiến cuộc sống của tôi bị quấy nhiễu." Muốn cô cả đời sống vì một người đàn ông, thật là buồn cười, cô không cần. Huống hồ......nêu như phải gả, thì cô cũng phải cưới một người đàn ông biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, chứ không phải cái người từ đầu đến cuối chỉ mặt lạnh nhìn cô như đầu gỗ bự này. "Nếu tôi không đồng ý?" Hắn khoanh tay trước ngực, chờ đợii đáp án của cô. Cô cũng có lúc tính toán sai đi, có bản lĩnh đến Nhật Bản tìm hắn, nhưng lại không có bản lĩnh để rời khõi Nhật Bản, rời khõi nhà Kurosawa. "Lý do này vẫn không đủ để khiến anh từ bỏ ý định sao? Nếu những điều này vẫn chưa đủ thì.........những ngày tiếp theo của anh sẽ không dễ chịu đâu." Cô cảnh báo hắn, cô cũng không tin hắn sẽ không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của mình. "Thật ra anh có thể có lựa chọn khác tốt hơn, lấy thân phận cùng địa vị, cộng thêm gương mặt tuấn tú đẹp trai thì thiếu gì phụ nữ muốn cùng anh kết hôn. Chỉ là đừng như một khối băng vậy, anh thật ra cũng rất hoàn hảo không phải sao?" Cô ca ngợi hắn, nhưng cũng không quên giễu cợt hắn một phen. Như một khối băng? Đáp án của cô không khỏi làm hắn nhíu mày. Cô cũng thật dũng cảm, dám ngay trước mặt hắn nói như vậy. Trước là nói hắn giống đầu gỗ bự, sau lại là như một khối băng. Thường thì nếu tính cách như vậy bị người khác nói ra nói vào, hắn cũng không bận tâm bởi thật chất hắn là con người như vậy, nhưng cô lại không chút nào lo sợ, cũng không che giấu suy nghĩ của bản thân, thật làm hắn có chút bất ngờ. "Suy nghĩ thế nào?" Vân Vi vẫn nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi câu trả lời từ hắn. Người đàn ông này luôn làm mặt lạnh thật khiến người ta đoán không ra ý nghĩ trong đầu hắn, quá nguy hiểm, lại khó điều khiển. Mặc dù khi nói những lời đó cô vẫn tràn đầy tự tin, cho là bản thân có thể thuyết phục được hắn, nhưng sự thật thì sao? Cô không thể không thừa nhận, phần thắng này chỉ được khoảng một nửa thôi. Nhìn hắn, cô có cảm giác giống như nhìn mình vậy, hai người họ thật ra tình cách khá giống nhau, đối với mọi chuyện nếu kiên trì thì phải kiên trì đến cùng. "Thật xin lỗi, tôi từ chối." Sâm Xuyên thốt ra câu này, trong mắt mang theo ánh sáng tinh nhuệ. Đợi cô lâu như vậy, muốn hắn buông tay là chuyện không thể nào. "Tốt, vậy anh cứ chờ xem." Sâm Xuyên kiên trì khiến cô cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng cũng có chút gì đó vui vẻ, bởi hành động cự tuyệt của hắn, cũng bởi sự cố chấp của hắn. Hắn cứ như vậy muốn cưới cô? Cô nói với hắn nhiều lời như vậy, hắn vẫn muốn quấy nhiễu cuộc sống của cô chứ gì! Nếu mềm không được, cô sẽ dùng cứng vậy. Cô cũng chả thèm quan tâm việc bộc lộ bản chất thật của mình ở trước mặt hắn, bởi dù sao cô cũng không cưới hắn. "Ngủ ngon." Cô đứng dậy, nhẹ nhàng quay người rời đi, đàm phán đến đây coi như kết thúc. Chiến thuật lúc trước coi như thất bại, cô phải nghĩ ra một kế hoạch mới thật hoàn hảo, phải làm thế nào mới khiến hắn từ bỏ ý định cưới cô. Cô không che giấu sự tức giận của mình, không nễ mặt hắn cứ như vậy mà rời đi khiến hắn khẽ nở nụ cười. Cô ấy thật không muốn gả cho hắn? Cứ như vậy mà ghét hắn? Nhưng đáng tiếc, cô càng không muốn, càng ghét hắn, hắn lại càng yêu, càng muốn cô làm vợ hắn, trở thành cô chủ nhà Kurosawa. Cô gái này bất luận thế nào hắn cũng muốn cho bằng được, coi như là trói thì hắn cũng phải trói cô mang lên lễ đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương