Hoa Bão - Xuân Mộc Cầm
Chương 4: Tỉnh Lại
Đêm hôm nay trời đổ bão. Những tiếng sấm vang đầy trời không dứt cùng với tiếng mưa rơi nặng hạn làm cho nó tỉnh giấc. Nó định thần lại: - Hóa ra chỉ là một giấc mơ thôi sao? Thật kì lạ, tại sao mình có cảm giác như thật vậy? Nhìn đồng hồ điểm ba giờ sáng, nó cảm thấy khát khô cổ, nên đứng dậy, đi ra nhà bếp uống nước. Nó nghĩ thầm rằng, chắc bây giờ mợ đã ngủ rồi, nên không sao đâu. Nó đi thật nhẹ nhàng, rón rén để không đánh thức cậu mợ nó dậy. Vừa mở cửa phòng nhà bếp ra, một bóng người màu trắng làm cho nó dật mình. - Cậu? Sao cậu vẫn còn thức? – Nó ngạc nhiên hỏi. Mối quan hệ giữa cậu và nó tốt hơn với mợ. Mặc dù cậu không nói gì, nhưng ít ra cậu cũng không mắng chửi nó tàn tệ. - Cháu vẫn chưa ngủ à? – Cậu nó ngồi trong bóng tối, ngước lên nhìn nó. - Dạ, cháu vừa thức dậy. - Ờ. – Cậu nó nói một cách mệt mỏi. Trong bóng tối, nó không thể nhìn thấy đôi mắt của cậu, nhưng nó có cảm giác rằng cậu đang buồn. Nó bình tĩnh mở tủ lạnh lấy chai nước. - Kẹt… Kẹt. – Tiếng cửa ở trong phòng cậu kêu lên. Bởi vì cửa được làm bằng gỗ, nên mỗi khi mở ra đều phát ra tiếng động. Cứ mỗi khi nghe thấy tiếng cửa này là nó lại sợ chết khiếp. - Anh ơi, anh đâu rồi? – Tiếng mợ nó vọng ra, càng ngày càng gần. Mợ bước vào, nhìn nó, ánh mắt dường như lóe sáng, phát ra lửa. - Mày còn làm gì trong này, chưa ngủ đi? - Dạ, cháu khát nước… - Nó lí nhí nói - Cút về phòng! – Mợ nó hét lên, ra lệnh. Nó chạy quắp đuôi về phòng như một chú chó con. Vừa vào phòng nó đã nghe thấy tiếng mợ và cậu nó nói chuyện lớn, như đang cãi nhau. - Rầm! – Một tiếng động lớn phát ra từ nhà bếp. - Cút đi! – Mợ nó hét lên. Năm phút sau nó nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại, có vẻ như ai đó vừa đi ra ngoài. Đối với nó đây là việc thường xuyên. Nó biết, khi cãi nhau, cậu nó thường ngủ trong phòng làm việc ở trường, nơi cậu giảng dạy. Nó vẫn chưa đến ngôi trường bao giờ. Nhưng hồi bố mẹ nó còn sống, sáu năm về trước, bố đã rất muốn nó lớn lên có thể đậu được vào trường đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương