Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 20



Nước kỳ thực cũng không sâu, nhưng bị ném xuống thế kia, Tô Thần theo bản năng mà khủng hoảng ôm cổ Tô Kỳ.

Hoàn hồn ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt Tô Kỳ mang theo chút tiếu ý.

Dường như dựa vào quá gần khuôn mặt mỹ lệ của đối phương, khiến phản ứng đầu tiên của Tô Thần là ngẩn ngơ, sau đó ý thức được chính mình cư nhiên tạo ra tình cảnh mờ ám như vậy.

Sợ đến buông tay ra, không may chân đứng không vững, người cứ thế mà ngã xuống, ngã được một nửa, dừng lại.

Tô Kỳ mỉm cười: “Thực sự là bướng bỉnh.” Tay đặt trên hông y.

Tô Thần mặt đỏ như mông khỉ , trái tim cũng không biết là do sợ hay thế nào, dù sao vẫn cứ là kinh hoàng, cả người đều hồi hộp tiếng tim đập dồn như tiếng trống.

“Ách,”  y trấn tịnh lại tinh thần: “Ta có thể tự mình đứng.” Con mắt dao động xung quanh, chính là không dám rơi vào trên người Tô Kỳ, bởi vì hắn trước nay đều mặc bạch sắc trường sam, hiện tại toàn bộ ướt đẫm, nửa thân trên trong suốt dám lên người y, so với không mặc gì hoàn toàn như nhau…

Tô Kỳ buông tay ra: “Lại nói tiếp, ta nên gọi ngươi là gì cho ổn nhỉ?”

“Tô Thần.” suy nghĩ không theo kịp lời Tô Kỳ, Tô Thần trì độn mà trả lời, suy nghĩ lại một chút “Nếu không ngươi cũng có thể như bọn họ gọi ta Thần Thần.”

“Thế nào có thể.” Tô Kỳ lắc đầu, khe khẽ nói: “Ta không muốn gọi ngươi giống như bọn họ, ta gọi ngươi là Thần được không?”

Rõ ràng chỉ là thảo luận xem xưng hô như thế nào thôi, nhưng một khắc khi nghe được Tô Kỳ gọi mình ‘Thần’, Tô Thần đột nhiên cảm giác không hiểu sao hô hấp mình dồn dập, tim lần thứ hai đập nhanh hơn. “Hảo hảo, nhanh chóng tắm sạch đi rồi ra ngoài.” Vội vã gật đầu, rất sợ bầu không khí quỷ dị này càng ngày càng nồng đậm.

“Hảo.” Tô Kỳ cũng không còn nói cái gì nữa, cười cười, bắt đầu cởi tiếp y phục trên người, kết quả, rất nhanh xuất hiện tình trạng người nào đó vốn không biết thay y phục hôm nay đặt mình trong nước y phục lại càng không thể cởi ra.

Tô Thần đã cởi hết, ngâm mình vào trong nước. Hết cả buổi sáng, Tô Kỳ còn đang tự mình cố gắng.

Nghĩ một hồi, tinh thần y cũng bình thường trở lại, thở dài, “Ngươi qua đây.”

Tô Kỳ không cởi được y phục một chuyến trắc trở mà lội qua.

“Ngồi xồm xuống.”

Ngồi xổm xuống?

Chạm vào bên dưới làn nước trong suốt y cởi vạt áo cho hắn: “Ngươi nên luyện tập nhiều hơn, biết không?”

“Ân.”

“Nếu như một mực ỷ vào người khác, vậy rất mất mặt rồi, ngươi chính là cung chủ của Trường Nhạc cung a, người ngoài nếu biết được tính tình này của ngươi, thì phải làm sao?”

“Ân.”

“Mắt ngươi nhìn đi đâu?” Tô Thần phát hiện ánh mắt Tô Kỳ nhìn chằm chằm xuống nước. “Người khác khi đang nói chuyện muốn nhìn vẻ mặt ngươi, ngươi nên biết điều này a.”

“Cái kia.” Tô Kỳ quăng ánh mắt nhìn kĩ nới kia. “Dựng thẳng lên.”

“A?” Tô Thần mạc danh kì diệu nhìn theo ánh mắt hắn, vừa nhìn xuống dưới lúng túng vô cùng.

Đúng là tiểu huynh đệ của mình đứng thẳng lên…

Cũng không biết là đứng lên từ lúc nào, hiện tại tình thần đang hưng phấn mà ở trong làn nước trong suốt chào hỏi.

Vẻ mặt một lần nữa đỏ bừng, chậm rãi giải thích: “Ách, nước ấm quá, cho nên ách, hơi hơi, hưng phấn…” trong lòng thì lại đang rít gào, làm cái gì a, sớm không dậy muộn không dậy vì cái gì lúc này thức dậy a!

“Phải không?” Tô Kỳ mỉm cười, “Ta cảm thấy khá tốt a.”

“Phải, có thể là ta đây với nước ấm hơi nhạy cảm,” y tìm một cái lý do tồi, “Nước hơi nóng rồi, ha ha…” chột dạ mà cười gượng.

“Thật vậy sao, để ta thử xem.” Tô Kỳ cười, đôi mắt cong cong.

“Ân?” tác dụng tâm lý sao? Vì sao cảm thấy người này thập phần câu dẫn?

Tô Kỳ thoáng khom thắt lưng xuống, đang trong lúc ánh mắt Tô Thần bị vây trong mê hoặc, dưới làn nước cầm lấy ‘tiểu Tô Thần’ !

Tô Thần thở dốc vì kinh ngạc, nói lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ta…” đầu óc hỗn loạn.

Mẫn cảm từ bộ vị truyền đến khoái cảm làm nội tâm khủng hoảng, nửa ngày cũng chỉ nói được “Ngươi a của ta.”

“Ân?” Tô Kỳ thoáng ngẩng đầu, cười, trong mắt sóng ngầm lưu chuyển.

“Buông tay…” y nỗ lực lấy lý trí khắc chế dục vọng chính mình, “Buông tay!” vù vù thở dốc, nghĩ muốn đưa tay đẩy hẳn, lại không dám, dù sao vận mệnh của mình vẫn bị túm trong tay người khác.

“A.” Tô Kỳ thở dài, “Kỳ thực, ta vẫn rất lo lắng.” vừa nói, tay bên dưới chậm rãi nhẹ nhàng di động.

“…phóng…hô… đừng nhúc nhích!” y gần như là cắn răng ngăn cho mình không phát ra tiếng rên rỉ, chết tiệt sao lại kích động như vậy? Chẳng lẽ vì thân thể so với trước đây khỏe mạnh hơn nên dục vọng cũng cường liệt hơn?

“Trước đây, khi chúng ta đang ở Sơn Thế, chưa từng thấy ngươi…, ta sợ ngươi không thể, hiện tại xem ra, rất có tinh thần.” tay hắn càng ngày di chuyển càng nhanh, dáng tươi cười cũng càng ngày càng quyến rũ.

“Ân…hô…hô.” Y cảm giác máu của mình hình như đều vọt tới nơi người kia đang nắm giữ. Thậm chí thần tình hỗn độn có điểm không rõ ràng, thế nhưng vần kiên trì nhịn xuống tiếng rên rỉ.

“Thế nào lại không chịu kêu rên chứ?” Tô Kỳ phác giác tuy rằng người này mềm đền nỗi muốn ngã vào trong hồ rồi, cũng chỉ có thở dốc ồ ồ, không chịu phát ra thanh âm.

Nhận thức điểm ấy, khiến hắn không hài lòng, suy nghĩ một chút, hỏi Tô Thần: “Có muốn đi lên hay không?”

Đi, đương nhiên đi, ta lẽ nào lại muốn ở trong này cho ngươi đùa bỡn a.

Tuy rằng thân thể Tô Thần bị vậy trong khoái cảm, nhưng tinh thần lại nôn nóng hoảng loạn, nghe được hắn nói vậy, lý trí trở lại một chút, cố sức gật đầu.

Tô Kỳ mỉm cười, sau đó ôm thâm thể mềm nhũn của y hướng tảng đá dùng làm nơi nghỉ ngơi bên kia hồ đi đến, đi vài bước cảm thấy trên người y phục vướng chân vướng tay, không khách khí xé y phục biến thành một đống vải vóc trong hồ tắm.

Thanh âm xé vụn vải vóc khiến Tô Thần hơi hoàn hồn, trong đầu hiện lên một ý niệm, đang định nói cái gì, phía thắt lưng bị thủ tay người kia dọc theo xương sống đi xuống một đoạn tìm tòi, vì vậy, y lại không có cốt khí mà mềm xuống, chỉ có thể ghé vào hõm vai Tô Kỳ thở dốc.

Kỳ thực rõ ràng biết, đây là không đúng, như vậy là vi phạm luân lý, đây là tội nghiệt.

Nhưng là, không thể kiên quyết cự tuyệt, bởi vì không ghét, có lẽ theo trình độ nào đó mà nói, là nguyện ý tiếp cận hắn, cho nên, giữa những ý nghĩ lộn xộn, Tô Thần rất nhanh rơi vào tay giặc.

Thân thể nóng quá, nóng như muốn thiêu cháy, rồi lại quỉ dị cảm nhận được mỗi một động tác nhỏ của hắn trên thân thể mình.

“Kỳ thực đúng là kiểu này.” Tô Kỳ mỉm cười, như là dụ dỗ mà ghé vào tai Tô Thần nhẹ giọng nói, “Rất nhiều hài tử trong lần đầu tiên thủ *** đều là phụ thân dạy cho, ta cũng muốn dạy ngươi.”

Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt ửng hồng, thần sắc mê man nhìn Tô Kỳ vẻ mặt mỹ lệ, trong đầu cũng trì độn nửa ngày không thể phản ứng.

“Ân, cho nên, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.” Tô Kỳ cười.

“Lại, ngồi xuống.” Tô Kỳ đặt y trên tảng đá, sau đó mình cũng đi tới.

“Ân…” Tảng đá hơi lạnh khiến y có chút chấn kinh mà ngâm khẽ một tiếng, sau đó giương mắt nhìn Tô Kỳ đang cúi nửa người xuống.

Người này, thân thể thật là quá đẹp, da thịt trong suốt như bạch ngọc, tứ chi thon dài, không quá to lớn, thế nhưng lại không nhỏ bé yếu ớt, cái cổ dài nhỏ, xương quai xanh khêu gợi, ánh mắt rơi xuống dưới một chút, nhìng thấy vết thương thật lớn trên ngực và bụng, xấu xí và dữ tợn.

Thấy cái này, trong người Tô Thần dục vọng cuồn cuộn giảm đi một chút, lập tức thần trí trở về: “Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?” đưa tay muốn đẩy hắn đi.

Lại chạm đến làm da mịn màng của hắn, khiến y như bị điện giật cấp tốc thu hồi tay.

Tô Kỳ mắt mang theo tiếu ý, cười đến khiêu gợi lại ôn nhu, “Ta đương nhiên biết, lần đầu tiên của ngươi thuộc về ta.”

Người này điên rồi, tuyệt đối điên rồi.

Tô Thần có một loại xung động thét chói tai.

Bàn tay chậm rãi di chuyển chà xát, dục vọng lần thứ hai ngẩng đầu, không khí lần thứ hai nóng lên, phòng tắm vắng vẻ vang lên âm hưởng *** mị, khiến Tô Thần khốn quẫn vừa thẹn vừa xấu hổ, lại không biết nên thế nào mới tốt, ngây ngô mà mở rộng hai chân, tùy ý đối phương thao túng.

“A, thực là một hài tử có tinh thần.” hết lần này đến lần khác Tô Kỳ không chịu buông tha y, vừa nói vừa khiến y càng xấu hổ giận dữ, một bên lại không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ mà chơi đùa bộ vị yếu đuối của y.

Dục vọng cứ như vậy để y làm cho dịu đi, Tô Thần gần như khóc ra nước mắt, cái gì luân lí đạo đức, cái gì lí trí lãnh tình hoàn toàn bị vứt bỏ phía sau, hiện tại chỉ cần nhanh lên một chút làm cho mình bắn ra, thân thể không tự giác mà bắt đầu nương theo động tác của Tô Kỳ chậm rãi di chuyển.

“Thật nhiều…” Tô Kỳ đột nhiên thay đổi bàn tay, tay kia giơ lên, mí mắt thưởng thức dịch thể trong suốt ướt đẫm tay hắn, lại hướng Tô Thần đang mê loạn mỉm cười.

Tô Thần đại khái có thể nghe được hắn đang nói cái gì, thế nhưng lúc này y cũng không để ý nhiều được, chỉ biết đuổi theo vui vẻ, tuy rằng làm hết phận sự vẫn không phát sinh rên rỉ, thế nhưng càng ngày tiếng thở dốc cùng biên độ di động thân thể càng tăng, chứng minh y hiện tại hoàn toàn là bản năng không còn tự kiềm chế được.

“Sắp được rồi a.” Tô Kỳ lẩm bẩm, sau đó tay ngừng ‘công tác’, đem Tô Thần nằm lên trên phiến đá.

Phiến đá lành lạnh khiến Tô Thần lần thứ hai phôi phục thanh tỉnh trong mắt, đột nhiên nhận thấy cảnh tượng trước mắt có điều không đúng: “Thương thế của ngươi hảo rồi?” động tác bình thường như vậy, hơn nữa ngươi vẫn sử dụng công phu!

Tô Kỳ đưa ra mặt mỉm cười với y: “Không cần lo lắng, lập tức sẽ bị thương nghiêm trọng.”

“A?” Tô Thần chớp mắt mấy cái, không biết hắn có ý tứ gì, sau đó thấy thân thể Tô Kỳ nâng lên, nhắm ngay cái bộ vị đó của chình mình, chậm rãi ngồi xuống…

“A…” nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

Bởi vì, thực sự rất là…thư thái, chỉ có suy nghĩ muốn sâu hơn một chút, đi vào thêm một chút, khiến cho mật đạo cực nóng này cùng dục vọng của mình hung hăng chà xát…

Y bị ý nghĩ của chính mình làm cho xấu hổ, lại ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Kỳ nghiêm mặt, đôi môi phấn hồng bị cắn cho trắng bệch, trên khuôn mặt mĩ lệ tràn đầy mồ hôi hột, người ở phía trên thân thể hắn bây giờ đến một cử động nhỏ cũng không dám động.

Đúng, hắn làm như vậy, nhất định là rất đau, vốn không phải bộ phận dành cho việc mập hợp, hiện tại làm chuyện như vậy, nhất định là phi thường khó chịu, hơn nữa, hắn hình như không có làm bất cứ chuẩn bị nào trực tiếp ngồi xuống như thế.

Tuy rằng không biết Tô Kỳ vì sao lại làm như vậy ── nhưng y tuyệt đối không tin điều Tô Kỳ nói, cái gì mà phụ thân dạy con thủ ***, coi như là đúng, y cũng sẽ không cho rằng phụ thân sẽ vì dạy con mà làm ra cái hành động khủng bố như vậy. Thế nhưng khuôn mặt tái nhợt của Tô Kỳ khiến y không đành lòng: “Ngươi, đi ra ngoài, sẽ đau chết ngươi a.” Thanh âm nói ra khàn khàn đến mình cũng không tin được.

Tô Kỳ nhìn, mỉm cười, rõ ràng rất đau, cũng lộ ra dáng dấp thập phần vui vẻ hạnh phúc.

Sau đó lần thứ hai cố sức cắn môi, hung hăng ngồi xuồng.

“A!” phát ra tiếng kêu thảm thiết vẫn là Tô Thần.

Rất chặt, thậm chí chặt đến độ làm y đau.

Xong, tiểu đệ đệ của ta sẽ không bị người này bẻ gãy chứ.

Ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, hắn vẻ mặt vẫn là trắng đến đáng sợ, đôi môi đỏ sẫm, lại nhìn kỹ, cư nhiên đã bị chính hắn cắn đến chảy máu rồi, có thể tưởng tượng đối với hắn có bao nhiêu đau đớn.

Nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, hướng Tô Thần cười cười: “Được rồi.”

Tô Thần cắn chặt môi mình, con mắt nhìn vào nơi kết hợp hai thân thể hai người, không nói gì, cũng không di chuyển.

“Vì sao không di chuyển?” Tô Kỳ hoang mang mà nhìn y.

“Chính ngươi đau đến chết lặng rồi a.” Tô Thần đột nhiên cười nhạt: “Lẽ nào ngươi không có nhận ra sao? Ta đều bị ngươi làm cho hù dọa đến mềm nhũn.” Bởi vì trước mặt, nhìn thấy đều là máu hắn, thậm chí hiện tại từng giọt nóng hổi vẫn đang rơi xuống.

“A…” Tô Kỳ tiếc nuối, “Ngươi có thể làm đừng ngại.”

“Ngươi cho rằng như vậy làm thụ thương mình thì sẽ khiến ta ở lại Trường Nhạc cung sao?” Tô Thần sinh khí. Người này thế nào có thể như vậy, liền tâm tình chính mình cũng không để ý! Thế nào có thể giẫm lên chính mình! Thế nào có thể đả thương chính mình!

“Ngươi biết rồi!” Tô Kỳ kinh ngạc.

“Ngươi cảm thấy dùng thân mình có thể giữ ta lại sao? Đừng quên, ngươi luôn miệng nói mình là phụ thân ta, nhưng hiện tại đây là việc ngươi nên làm sao? Đến súc sinh cũng không làm như vậy!” y phẫn nộ chửi ầm lên, ngay cả những thứ khó nghe cũng nói ra rồi.

Tô Kỳ trầm mặc cúi đầu.

… Tô Thần thở phì phì mà nhìn hắn.

Tô Kỳ vẫn không nói gì, đầu càng thấp hơn.

Tô Thần vận tức giận nhìn hắn.

Tô Kỳ chớp mắt mấy cái, hai giọt dịch thể rơi trên bụng Tô Thần.

Tô Thần lặng đi một chút.

Tô Kỳ nước mắt rơi như mưa.

Tô Thần thở dài: “Ta trước tiên đi ra, ngươi đừng di chuyển.” Ngồi dậy, chần chừ một lát đưa tay ôm vai Tô Kỳ.

Vừa cảm thụ thân thể Tô Thần, Tô Kỳ cả người như hóa hết thành nước, hoàn toàn mất đi khí lực, bám lên người y, nước mắt gần như cấp cho y một lần tắm rửa nữa.

“Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa.” Tô Thần bất đắc dĩ, một bên cẩn thận rời khỏi thân thể hắn, một bên còn phải an ủi cái tên rõ ràng là đã làm sai, ta thế nào lại khổ như vậy a.
Chương trước Chương tiếp
Loading...