Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 21



Thế là, Tô Thần lần thứ hai đem kế hoạch ly khai trì hoãn lại.

Y hiện tại cũng không thể tin được Tô Kỳ rồi, vô luận hắn nói thế nào, Tô Thần chỉ cần căn cứ động tác của hắn cùng với tình huống vết thương để dự đoán đã tốt hay chưa.

Tuy nhiên, y cũng không có dũng khí nói phải rời đi, dù sao nói hai lần hai lần Tô Kỳ đều đem phương thức cực đoan ra ngăn cản, y sợ chính mình sẽ lại làm cho Tô Kỳ không ổn mà chết trước mặt mình.

Khoảng chừng qua nửa tháng, vết thương trên người Tô Kỳ rốt cuộc cũng khép lại.

Chuyện phát sinh ngày đó, y cùng Tô Kỳ rất ăn ý mà không đề cập đến.

Tô Thần nhận ra, y biết mình tâm tình rất hỗn loạn, Tô Kỳ biết thân phận thật của y đã đủ phức tạp rồi, hắn lại còn làm như thế, y bây giờ cũng không biết nên bắt người này làm sao mới tốt.

Ý nghĩ của Tô Kỳ y không biết, thế nhưng cuộc sống vốn không chờ đợi ai.

Hiện nay việc cấp bách là nhanh chóng li khai nơi này đi tìm bọn Li Du. Ti Du kia tuy rằng thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thực rất đơn thuần, tiểu Hổ tuy rằng thông minh, nhưng dù sao vẫn là một tiểu hài tử. Mặc dù bản thân đang bề bộn không biết nên làm thế nào, nhưng dù gì vẫn tốt hơn bọn họ một chút. Hơn nữa không biết Lộ Lý Khế có thể làm khó khăn bọn họ hay không.

Vấn đề là…

Y khó mà bỏ qua Tô Kỳ người đang nằm trên thạch tháp nghỉ  ngơi.

Người này nên làm sao bây giờ?

Trùng hợp Tô Kỳ mở mắt, hướng y cười cười, sau đó ngồi dậy, đem lọn tóc đen bóng phẩy về phía sau, trên khuôn mặt xinh xắn thập phần nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: “Đến đây khi nào?”

“Chưa lâu lắm.” Y nhàn nhạt trả lời, đưa tay cầm chén thuốc cho hắn: “Tới giờ uống thuốc rồi.” bởi vì ra ngoài không được, nên Tô Thần thử cho Tô Kỳ trị liệu thân thể, tuy rằng không có khả năng có hiệu quả ngay, nhưng thoạt nhìn, Tô Kỳ đã tốt lên một chút rồi, chí ít tinh thần so với trước đây hảo hơn rất nhiều.

…Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì có lý do nên tâm tình hắn mới tốt.

Tô Kỳ không lấy thuốc, nhìn tay y, lại nhìn mặt y: “…Ngươi gầy đi rất nhiều.”

“Có sao?” Tô Thần chỉ là tùy tiện trả lời, y đương nhiên biết mình gầy, hơn nữa không phải một chút, không có biện pháp a, mỗi ngày sốt ruột đến ăn không ngon, sao có thể không gầy đi?

“Ta thấy ngươi ăn càng ngày càng ít.” Tô Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của y, nhẹ giọng nói.

“Ân, trời nóng nực.” Y đem dược chuyển qua: “Nhanh uống, thuốc nguội rồi không tốt.”

Tô Kỳ rũ mi mắt, tiếp nhận chén thuốc uống, đem bát đặt trên bàn đá, hỏi lại y: “Ngươi không ăn là vì khó chịu?”

Tô Thần cũng không trả lời, bưng chén nước trên bàn đến: “Uống miếng nước trôi vị thuốc đi.”

Tô Kỳ nhận lấy uống, tiếp tục hỏi: “Ngươi có phải là muốn gặp bằng hữu của ngươi?”

Tô Thần không nói đúng, cũng không nói không phải, trầm mặc mà chống đỡ. Lời dối lòng nói không được, lời thật lòng lại không dám nói.

“Ngươi nói cho ta biết, bọn họ có gì tốt?” Tô Kỳ lần này không giận dữ, chỉ là thở dài, “Ta chẳng lẽ kém hơn so với bọn họ?”

Tô Kỳ vẫn cho rằng mình là người có địa vị rất cao, đương nhiên, hắn đích xác cao như thế, những người bình thường không cách nào có thể so sánh được với hắn a.

Tô Thần cười khổ một chút, cũng không nói cái gì làm hắn tức giận, chỉ nói: “Ta với bọn họ là cùng một loại người.” Bình thường, không có chí lớn, là bản thân vì chút kì vọng nho nhỏ mà sung sướng.

“Nói bậy.” Tô Kỳ cười đưa tay xoa đầu hắn nói: “Ngươi với ta mới là giống nhau.”

Bỏ qua lời hắn nói, chỉ bằng động tác nho nhỏ của hắn, Tô Thần thực sự là cảm thấy có chút ấm áp đã lâu chưa có.

“Ta muốn đi ra ngoài.” Có thể là nhờ chút ôn nhu hiếm có kia mà y tăng thêm can đảm, y rốt cục ngẩng đầu nói lên nguyện vọng chính mình. Nói xong lại lập tức hối hận, lo sợ bất an mà nhìn Tô Kỳ, rất sợ hắn lại có hành động kích động nào.

Nhưng Tô Kỳ chỉ là nhìn hắn thật sâu một cái, không nói gì.

“Ách…” Tô Thần chần chờ cười cười: “Ngươi chớ để trong lòng, trước khi có sự đồng ý của ngươi ta sẽ không lén đi.” Chạy cũng không thoát.

Tô Kỳ thu tay về, không nói gì nữa, nằm xuống, xoay người vào trong đưa lưng về phía y: “Ta mệt rồi.”

“Ta đi ra ngoài trước.” Tô Thần thở phào nhẹ nhõm, phản ứng của Tô Kỳ tốt hơn rất nhiều so với dự đoán.

Trở về phòng mình ── kì thực chỉ cách buồng ngủ của Tô Kỳ một bức tường. Tô Thần chuẩn bị dược buổi chiều cho Tô Kỳ uống, một bên tính toán sáng mai kêu phòng bếp làm điểm tâm gì cho hắn ăn.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng đẩy cửa khe khẽ.

Cửa kì thực cũng không đóng, nhưng ở Trường Nhạc cung này ngoại trừ Tô Kỳ không có bất luận kẻ nào nói chuyện cùng, cho nên y kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.

Là Tô Lục.

Nàng đem lụa trắng vén lên một bên, cuốn trên thái dương, lộ ra vẻ mặt thanh nhã, đứng ở cửa an tĩnh mà nhìn y.

Đến Trường Nhạc cung đã hai tháng, lại không có cơ hội nào cùng Tô Lục nói được một câu, gần đây cơ hội chạm mặt cũng không nhiều lắm, y cũng không dám tùy tiện gọi Tô Lục đến, sợ tạo nên phiền toái gì cho nàng.

Hôm nay Tô Lục đến đây, nói không vui sợ là nói dối.

Y bỏ đồ trong tay xuống, đi đến: “Ngươi tới rồi.” tuy rằng hiện tại biết chuyện Tô Lục nói Tô Kỳ không biết sự tồn tại của mình cùng Tô Tịch là nói dối rồi, nhưng vẫn còn cảm kích nàng.

Tô Lục đánh giá y, sau đó mới gật đầu.

“Gần đây tốt không?” Y hỏi Tô Lục.

Tô Lục gật đầu, dù không tươi cười nhưng nhãn thần lộ ra một chút tình cảm ấm áp.

“Mọi người trong viện tốt không?”

Tô Lục lại gật đầu.

“Vào trong ngồi xuống a.”

Tô Lục lắc đầu.

Y cũng không miễn cưỡng, hướng Tô Lục đứng ở cửa cười: “Ta đi ra ngoài thật ra gặp phải không ít chuyện. Nhưng cuối cùng cũng đều chuyển nguy thành an.”

Tô Lục gật đầu, do dự một chút, xoay người nhìn qua bốn phía, sau đó khe khẽ vỗ vỗ đầu y.

Tô Thần lặng đi một chút, sau đó tiếp tục cười: “Ngươi cùng với mấy người trong viện là người tập võ, thường xuyên ra cung, ta làm cho các ngươi ít dược, vẫn không có cơ hội đưa cho ngươi.” Xoay người tìm kiếm dược chữa ngoại thương lần trước làm, quay đầu lại: “Ngươi xem…”

Cửa đã không còn ai nữa.

Khuôn mặt vui vẻ nhanh chóng ảm đạm xuống, buông đồ trong tay, tiếp tục phối dược.

Trong Trường Nhạc cung, từ Tô Nhất đến Tô Thập, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, Tô Lục địa vị đại khái là Tổng quản, cho nên suốt ngày bề bộn công việc.

Trước đây khi còn bé, cũng chỉ trước khi đi ngủ mới thấy nàng, tuy rằng hằng ngày đều bận rộn nhưng mỗi buổi tối đều đến xem y cùng tiểu Tịch.

Cho nên, coi như biết nàng có rất nhiều chuyện giấu diếm mình cùng tiểu Tịch, nhưng cũng không sản sinh chút oán giận nào.

Nguyên nhân vì y rõ ràng, Tô Lục có suy nghĩ của mình, hơn nữa khi đó lưu lại y cùng tiểu Tịch cũng là do suy nghĩ đó của nàng. Nhưng bỏ qua những suy nghĩ đó, hẳn là có tồn tại cảm tình.

Nên, Tô Lục chính là Tô Lục, khác những người họ Tô khác trong Trường Nhạc cung.

Đến bữa cơm, không thấy Tô Kỳ, y hoang mang mà hỏi Tô Tam đang hầu bên cạnh: “Chủ tử các người đâu?”

Tô Tam hơi khom hạ thắt lưng, cứng nhắc mà trả lời: “Chủ tử thân thể khó chịu, không muốn ăn cơm, xin thiếu chủ cứ tự nhiên.”

Chợt nghe đến xưng hô ‘thiếu chủ’, Tô Thần phản ứng không kịp.

Đúng rồi, Tô Kỳ từ lần nội thương trước thì nói cho bọn họ biết y là hài tử của hắn.

Hơi cười khổ một tiếng: “Ta đã biết, chút nữa ngươi chuẩn bị một chút đồ ăn sau đó ta sẽ mang cho hắn.”

“Chủ tử nói, tạm thời ai cũng không muốn gặp, xin thiếu chủ thứ tội.” Vẫn như trước cứng ngắc không có chút tâm tình nào mà trả lời.

Tên kia sẽ không làm cái chuyện khủng bố gì chứ. “Có người chăm sóc hắn không?”

“Tô Nhất.”

Có người vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Tô Thần gật đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa cơm trở về, gian phòng sát vách không nghe được động tĩnh gì, thị nữ nói Tô Kỳ đã đi Hoan Hân các phía nam nghỉ ngơi. Lần thứ hai nghe cái tên Tô Kỳ đặt, đặt tên rất biết thưởng thức, đưa dược hắn phải uống vào buối tối cho thị nữ mang đi, tiếp tục phối dược.

Khoảng chừng hơn nửa đêm, thân thể rốt cục chống đỡ không nổi nữa, đi ngủ.

Đột nhiên, cửa khe khẽ mở, thanh ảnh bạch sắc trường sam chậm rãi đi đến trước giường cúi người xuống.

Cúi đầu, mái tóc dài trượt xuống che khuất mặt hắn cùng khuôn mặt Tô Thần trên giường.

Một lát sau, người nọ đứng lên, đi ra cửa, phân phó thuộc hạ đứng ngoài cửa: “Đến nơi rồi cho hắn giải dược.”

“Vâng.” Thanh âm tuy rằng không nghe ra nam hay nữ, rất trung tình, nhưng lại nhu hòa êm tai.

“Tô Lục.”

“Vâng.”

“Ngươi hôm nay đi gặp hắn rồi?”

Dưới ánh trăng, nữ tử trên khăn lụa trắng viết chữ ‘Lục’ an tĩnh mà quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội, xin cung chủ trách phạt.”

Vẻ mặt mỹ lệ của người nọ đến ánh trăng cũng phải kém hơn một chút, thần sắc tựa phi tựa tiếu: “Đứng lên đi.”

“Thuộc hạ không kiềm chế được bản thân, xin cung chủ trách phạt.”

“Ta sẽ không để cho hắn có cơ hội chán ghét ta.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói, “Đứng lên đi.”

“Vâng.”

Tô Kỳ chậm rãi hướng về phía nam đi, ba người trầm mặc không một tiếng động theo sát phía sau.

Một lát sau, “Tô Thập ngươi đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.” Một người đáp lại, khom lưng hành lễ, xoay người tiêu thất phía sau bóng cây.

“Tô Lục.”

“Vâng.”

“Ta hiện tại nói rất nhiều a?”

Tô Lục trầm mặc, không dám nói vâng cũng không dám nói không phải.

Cũng may Tô Kỳ không cần nàng trả lời: “Thần muốn ta dùng từ ngữ diễn đạt, cho nên, ta có khả năng sẽ nói nhiều như thế rồi.” thanh âm ôn nhu như nước.

Trầm mặc một chút, Tô Kỳ còn nói: “Lần sau đi gặp hắn, nói cho hết chuyện hãy đi, hắn ngày hôm nay khổ sở rồi.”

“…Vâng.” Tuy rằng không thể tin được Tô Kỳ từ bi như thế, nhưng Tô Lục vẫn nhanh chóng lĩnh mệnh, không nói hai lời.

“Các ngươi đi đi, lúc nào cũng có thể đưa hắn đi.” Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, “Lại rời đi như thế, lúc nào cũng muốn đi…” Thở dài.

“Vâng” Tô Lục với Tô Tam đồng thời đáp, cấp tốc li khai.

.

Người đã đi thật lâu thật lâu rồi, hắn vẫn đứng đó trong vườn, nhìn lên ánh trăng ảm đạm đang chậm rãi trôi, tới khi bầu trời thoát khỏi bóng đêm mà dần sáng, sau đó anh bình minh cuối cùng cũng đến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...