Hoài Ân Kỳ Án
Chương 29: Bất Đắc Dĩ
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Hảo..Nàng chợp mắt một lúc, sẽ không sao..” Hoài Ân đau lòng, Nàng không muốn vì chuyện của bản thân mà tổn hại bất cứ người nào, nhất là Lâm Nhược Yên.Tay Hoài Ân vận nội lực đánh chết mãng xà.Đặt Lâm Nhược Yên nằm xuống, giúp Nàng phong bế mạch. Hoài Ân chầm chậm đứng dậy, nhìn tên thủ lĩnh. Tên thủ lĩnh run sợ trong lòng. Hắn cảm thấy kẻ trước mặt lúc này mới bộc lộ bản chất.Nhưng Hắn cũng không thể chờ chết. Liền vung xích nguyệt về phía Hoài Ân. Vết thương ngay chân Hoài Ân tuy không ngừng tuông huyết, nhưng thân thủ không hề giảm. Tốc độ còn nhanh hơn cả xích nguyệt, xích nguyệt chưa vung được một đoạn mà tay Hoài Ân đã chạm tới ngay cổ họng xác thủ mà đấm. Một đấm này làm cả xương cổ nát vụng, Tên sát thủ cả mắt mũi đều thất khiếu, văng một đoạn…chết thật thảm. Hoài Ân nghĩ lúc này A Hán cùng Đào Nhi chắc hẳn đã đi tìm Người giúp. Hoài Ân lo lắng sát thủ sẽ tiếp tục tiến đến.Còn có trời sắp đỗ mưa, nếu vậy chị sợ Lâm Nhược Yên chịu đựng không được. Hoài Ân chỉ có thể nhanh chóng bế lấy Lâm Nhược Yên rời khỏi. Hoài Ân đi một đoạn, trời bắt đầu mưa lất phất. Vết thương lúc này cũng là làm Hoài Ân đau đớn.Nhìn thấy phía trước có hang động, Hoài Ân liền nhanh chóng vào. Đặt Lâm Nhược Yên dựa vào thành đá, Hoài Ân xe một mảnh vải trên y phục băng bó lại vết thương. Liền thoát y phục ngoài đặt xuống nên đá, lại bế Lâm Nhược Yên nằm lên. Hoài Ân đã phòng bế mạch, tạm thời độc sẽ không phát tát vào người, nhưng là nếu để lâu chỉ sợ tính mạng không đảm bảo. Hoài Ân cởi y phục trên Người Lâm Nhược Yên, vì vết cắn là ở ngay hỏm vai,Hoài Ân chỉ đành thất lễ. Dù sao cũng là cứu Người Nàng cũng không nghĩ nhiều đến thân phận hiện tại. Từng lớp y phục được cởi ra, có thể thấy được da Lâm Nhược Yên trắng không tỳ vết, còn có thân thể hoàn mỹ. Hoài Ân có chút run rẩy. “Ta cũng là Nữ nhân, sao lại phải xấu hổ..” Hoài Ân chầm chậm đặt miệng vào vết cắn nơi hỏm cổ của Lâm Nhược Yên, hơi thở Hoài Ân ấm nồng phả vào cổ làm Lâm Nhược Yên thân thể trở nên ửng đỏ. Hoài Ân cũng chẳng kém, bị mất máu đến xanh, nay lại liên lục biến đổi vì xấu hổ. Hút hết độc trên vai Lâm Nhược Yên, Hoài Ân khoác lại áo cho Nàng, Thiên bên ngoài Mưa như trút nước, cũng may bên trong động có cũi khô, Hoài Ân nhanh chóng nhuốm lửa. Nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhược Yên đã ổn hơn, Hoài Ân liền rời khỏi động đi tìm thuốc, cùng một ít thức ăn. Mặc cho bên ngoài mưa to, cũng mặc cho vết thương âm ỉ đau. Hoài Ân trở lại, thấy Nhược Yên vẫn còn chưa tỉnh, Nàng dùng miệng nhai thuốc, liền đắp vào vết thương rắn cắn của Nhược Yên, sau đấy lại dùng thuốc xử lý vết thương ở chân. Cả một đêm Hoài Ân đều trông chừng Nhược Yên, đến bản thân sốt cũng chỉ chú tâm đến biến đổi của Nàng ấy. Hoài Ân đặt nhẹ tay lên trán Nhược Yên, thấy đã không còn sốt mới yên tâm. Nàng lúc này cũng đã mệt mỏi đến cực hạn, liền chợp mắt bên cạnh Lâm Nhược Yên. Lâm Nhược Yên dần hồi tỉnh, Nàng cảm thấy cả như chẳng còn chút sức lực.Nàng nhìn thấy Hoài Ân ngủ gục bên cạnh. Nàng hồi tưởng lại chuyện hôm qua, trước khi Nàng ngất đi đã nghe Hoài Ân gọi “Yên nhi”. Còn chuyện sau đó, đêm qua Lâm Nhược Yên chỉ là nữa tỉnh nữa mê, vì vậy mà Nàng cũng không rõ ràng. Nangfc cảm nhận được, Hoài Ân vì chăm Nàng mà cả đêm không nghỉ ngơi. “Y phục…đêm qua..” Nhược Yên nhìn lại vết thương ngay hỏm vai, Nàng nhớ lại chuyện đêm qua. Vết thương đã hoàn toàn không còn sưng tấy, còn có Nàng cùng y phục. Lâm Nhược Yên nghĩ đến chuyện hôm qua Nàng cùng Hoài Ân tiếp xúc thân mật. “Ra không phải mơ…Ân đã..” Nhược Yên không khỏi cảm thấy như lại phát sốt, Nàng chính là xấu hổ đỏ cả mặt. Hoài Ân cảm thấy có động tỉnh, liền mở mắt xem. Nàng không nghĩ nhìn thấy Nhược Yên nhìn Nàng quái lạ, còn có cả mặt đều ửng đỏ. “Nhược Yên, lại phát sốt sao..” Hoài Ân liền lấy tay đặt lên trán Nhược Yên.Chỉ là chưa kịp chạm tới thì Nhược Yên đã né tránh. “Nhược Yên..” Hoài Ân khó hiểu nhìn. Nhưng là lúc này động đến vét thương, làm Hoài Ân phải bấu chặt tay nén đau. “Ân..Không sao chứ.” Nhược Yên nhìn lại trên chân Hoài Ân vết thương, Nàng chính là đau lòng đi. Người này vì Nàng mà cả đêm thức săn sóc. Còn không quản vết thương ở chân mà chăm lo Nàng. Vậy mà Nàng lại tránh né.. “Ta không sao..” Hoài Ân điều tức lại nội lực, giúp giảm phần nào đau đớn. Lại lấy tay bắt mạch cho Nhược Yên. Thấy cơ thể Nàng mạch đạp ổn định mới yên tâm. “Ân…Ngươi phát sốt rồi..” Nhược Yên thấy lòng bàn tay Hoài Ân nóng như lửa đốt, Nàng chính là muốn lấy tay sờ lên trán Hoài Ân, nhưn là đã bị mặt nạ bạc che đi. “Ta không sao…Chúng Ta mau rời khỏi đây thôi..” Hoài Ân biết Nhược Yên định làm gì, dù là Nàng ấy quan tâm. Nhưng Hoài Ân cũng sẽ không thể tháo mặt nạ bạc xuống. Đêm qua vì mưa thấm ướt mà lớp mặt nạ da bên trong đã không còn sử dụng được. Chỉ còn lớp mặt nạ bạc này, Nàng đã hứa với sư phụ, tuyệt đối không được trước mặt bất kì ai cho thấy khuôn mặt thật. “Ân…Ta không sợ, một chút cũng sẽ không. Ngươi..”.Nhược Yên nghĩ Hoài Ân chính là mặc cảm, nhưng Nàng căn bản chẳng để tâm. Thứ quan trọng nhất chính là Tâm khảm, thuần khiết, thiện lương trong sáng, tâm ấm áp..Đó mới là thứ Nàng quan tâm. “Ta không sao…Chúng Ta nhanh rời khỏi đây. Đêm qua mưa lớn, dấu tích đã hoàn toàn bị xóa bỏ, chỉ sợ phải mất một thời gian nữa mới có người tìm đến.” Hoài Ân chính là lo lắng, nếu tiếp tục ở lại đây chỉ sợ sẽ mất mấy ngày mới có người tìm đến. “Chân Ngươi…Để Ta đi tìm..” Nhược Yên nhìn chân Hoài Ân, nếu còn di chuyển chỉ sợ trụ không được, còn có Hoài Ân đang sốt cao. “Ta ổn mà…Chúng Ta đi thôi, Nàng đi một mình Ta không an tâm.”Hoài Ân là lo lắng Lâm Nhược Yên chỉ sợ không tìm được Người giúp, lại còn lạc đường. “Không được..” “Ta được..” Hoài Ân gắng đứng dậy, Nhưng là thân thể có chút choáng, liền sắp đứng không vững. Như muốn đổ cả người vào thành đá phía sau. “Ân..” Nhược Yên nhanh chóng đỡ lấy, cho Hoài Ân tựa vào Nàng. “Ta không sao..” Hoài Ân không muốn để Nhược Yên vì Nàng lại chịu khổ. Dù sao nữ nhân này so với Nàng chính là chưa từng chịu đựng cực khổ. “Muốn đi thì Ta dìu Ân đi..Còn không để Ta dìu thì Ta sẽ tự đi một mình tìm người giúp.”Nhược Yên là biết Hoài Ân lo lắng cho Nàng. Nàng đúng là chưa từng chịu cực khổ, nhưng Nàng cũng sẽ không phải không chịu đựng được. “Hảo…Vậy cảm phiền Nhược Yên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương