Hoài Ân Kỳ Án

Chương 30: Hoạn Nạn Có Nhau



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLâm Nhược Yên đỡ lấy Hoài Ân, chính là thân thể Hoài Ân so với nàng trọng hơn, chỉ đỡ được mấy bước suýt nữa đã ngã xuống.Hoài Ân cũng không dám nương vào Nhược Yên, lo lắng Nàng mệt nhọc.

“Quận chúa…Ta Nặng lắm phải không..”

“Nếu Ân còn gọi Ta Quận chúa, Ta sẽ bỏ Ân ở lại..”

“Hảo..là Ta sai rồi.Nhược Yên, Nàng giúp Ta kiếm một cây gậy đi, Ta tự chống đi được.”

“Ân là đang chê Ta sao..”

“Nào có..Chỉ là Ta thấy Nàng như vậy, chính là có chút đau lòng đấy..”

Nhược Yên có chút sửng lại, Nàng không nghe lầm. Nhưng là chưa kịp phản ứng đã thấy Hoài Ân ngất đi.Còn ngã đè người lên Nhược Yên.

“Ân..Ngươi tỉnh lại, đừng ngủ..” Nhược Yên cảm nhận hơi thở Hoài Ân nóng rang, Nàng chạm vào tay Hoài Ân nóng đến độ như muốn chín thịt. Nhược Yên lúc này chỉ có thể cố gắng cõng lấy Hoài Ân trên lưng. Nhưng vô cùng khó khăn, Nàng lúc này rất muốn khóc, nhưng thâm tâm bảo Nàng không thể yếu đuối, Nàng không thể mất Hoài Ân..

“Ân, sẽ không sao đâu..”Nhược Yên nhìn thấy mấy khúc tre, Nàng liền nghĩ ra ý định.Nàng tìm dây mây, nối chúng với nhau, cắt dây, quấn dây, tay Nàng đều trầy xước cả.

“Rốt cuộc cũng xong..” Nhược Yên quấn khúc tre kết lại với nhau, lại đặt Hoài Ân lên đấy, Nàng choàng dây quấn qua người kéo đi. Tuy có dễ dàng hơn, nhưng chính là mỗi lần kéo dây thắt vào hai vai và tay đều đau đớn.

Nàng chính là chật vật cắn răng từng bước từng bước chậm di chuyển Hoài Ân, dù mệt mỏi cũng không dám buông....đi chừng một đoạn khá xa nhìn thấy thấp thoáng bóng nhà có khói, Nhược Yên chính là trong lòng mừng rỡ nhanh chóng tiến đến.

“Ân, chúng Ta được cứu rồi…”.

Nhược Yên đứng phía ngoài căn nhà,bên trong nhà đi ra một bà lão. lão phụ nhân nhìn Lâm Nhược Yên, lấm lem còn có thương tích, lại nhìn đến Nam nhân đang bị thương, liền cho hai Người vào.

"Đa tạ bà bà".

"Không có gì, các ngươi cứ nghĩ tạm ở đây,Tướng công của Ngươi xem ra bị thương không nhẹ, nhìn chắc hẳn là phát sốt, để Ta đi chuẩn bị một ít nước ấm. Còn có đây là y phục của con gái Ta cùng tướng công của nó, Nếu cô nương không chê thì hãy thay ra..cũng là tẩy một thân sạch. Một đường đến đây đã không hề dễ dàng."lão bà ánh mắt từ ái nhìn Lâm Nhược Yên.

"Đa tạ bà bà"

Nhược Yên thay một thân y phục thường dân, Nàng nhanh chóng nhận lấy thau nước ấm, tiến vào phòng trong giúp Hoài Ân lau Người. Hoài Ân cả người phát sốt đến mê mang, Nhược Yên nhìn y phục đã chuẩn bị sẳn. Nàng tay run run thoát y phục của Hoài Ân, nhưng cũng chỉ dám thoát áo. Nàng có chút muốn đổ cả huyết ở mũi, còn có mặt đã đỏ lên. Nào có Nam nhân nào da lại trắng, nhìn bề ngoài thì ốm yếu nhưng là có thể thấy cơ bụng săn chắc, còn có..

“Ta đang nghĩ gì vậy..” Nhược Yên bỏ ngay suy nghĩ không đứng đắng, Nàng nhanh chóng mặc lại y phục sạch cho Hoài Ân, lấy nước nóng lau đi thân thể. Chỉ là khi nhìn đến nhan, Nhược Yên có chút chần chừ. Nàng không phải sợ, mà lo lắng Hoài Ân không đồng ý Nàng chạm vào, hay tháo xuống.

Lâm Nhược Yên tay chầm chậm tháo đi mặt nạ bạc, Nàng ngạc nhiên trước nhan sắc Hoài Ân. Trên nhan dù một vết sẹo cũng không. Hơn nữa chính là nhan so với nữ nhân khuynh thành chẳng sai. Mắt phượng, mày ngài..Hàng mi dày cong vút, chiếc mũi cao thẳng, do sốt nên đôi môi trở nên khô nứt, nhưng dù da có xanh xao thì cũng không làm mất đi vẻ đẹp khuynh thành trước mặt.

Nhược Yên tay run run lao nhan Hoài Ân, lại còn đắp khăn chườm nóng giúp Hoài Ân hạ sốt. Nàng biết Hoài Ân có nổi khổ, nên Nàng sẽ không hỏi. Trải qua những chuyện này, trong lòng Nàng càng thấu rõ. Người trước mắt Nàng đây, đã không đơn thuần đối với Nàng là bằng hữu. Mà đã trở thành Người quan trọng nhất trong lòng Nàng, giống như sinh mệnh vậy..

Hoài Ân tỉnh lại ở một nơi xa lạ, nhìn lại y phục đã được thay, nàng có chút hoảng loạn. Nhưng là chỉ có phần trên được thay sạch sẽ, Nàng thở phào nhẹ nhỏm. Lại sờ lên mặt nạc bạc, không xong..

Hoài Ân nhớ đến Lâm Nhược Yên, liền bật dậy định bước xuống giường thì phía cửa có người bước vào. Lâm Nhược Yên thấy Hoài Ân định bước xuống giường liền ngăn lại.

"Vết thương ngươi vẫn là vừa khép không nên tự ý động."

Hoài Ân có chút khó xử nhìn Lâm Nhược Yên,Nàng đã bị Người nhìn thấy Nhan thật, chính là có chút khó xử. Nàng không muốn lừa gạt Lâm Nhược yên, nhưng là lời Sư phụ..

“Nhược Yên Ta…”

“Không cần giải thích, Ta điều hiểu mà..”Lâm Nhược Yên bưng cháo tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Hoài Ân.

"Nhược Yên, Thật sự.." Hoài Ân nghi hoặc nhìn Lâm Nhược Yên.

"Mau chóng dùng cháo, chuyện khác không cần nghĩ nhiều. " Lâm Nhược Yên bưng cháo thổi thổi lại đưa Hoài Ân.

“Ta tự ăn được..”

“Hảo..”.

Hoài Ân cũng đành im lặng ngoan ngoãn dùng cháo, nhưng là nghe tiếng bụng kêu, nhìn sang Lâm Nhược Yên.Nàng có chút buồn cười, Nữ nhân này da mặt thật mỏng, lại dễ dàng xấu hổ như vậy.

“Nàng vẫn chưa ăn gì sao?”

“Ta lát nữa dùng, Ân mau dùng đi..”

“Cháo này có vị gì rất lạ..”

“Lạ sao…”

“Nàng thử xem..”

Hoài Ân đưa chén cháo cho Lâm Nhược Yên, Lâm Nhược Yên nếm thử nhưng chẳng thấy gì khác lạ. Nàng lại nhìn sang Hoài Ân, xem ai kia bộ dạng đắc ý.

“Ân gạt Ta sao..”

“Ta nói thật mà..”

“Nàng không tin thử lại xem..”

Lâm Nhược Yên lại ngoan ngoãn thử lại lần nữa, Nàng vẫn không thấy gì lạ. Nàng lúc này đã hiểu rõ ý ai kia. Liền cầm bát cháo đưa lại cho Hoài Ân.

“Ân mau dùng đi, Ta chẳng thấy vị gì lạ cả..” Nhược Yên lập tức đặt lại bát cháo vào tay Hoài Ân.Hoài Ân nhìn tay Nhược Yên bị trầy xước liền nắm lấy.

“Nhược Yên tay Nàng..”

“Không sao..chỉ là Ta không cẩn thận để trầy xước rồi..” Nhược Yên vội rút tay lại, Nàng là sợ Hoài Ân tự trách.

Hoài Ân nhìn tay Lâm Nhược Yên…lòng Nàng có thắt lại.Nàng thật sự là nợ Nữ Nhân này. Lâm Nhược Yên nhìn thấy được trong mắt Hoài Ân là đau lòng, Nàng liền an ủi.

“Ta trở về dưỡng lại là hảo..”

“Nàng là an ủi Ta sao…”

“Không phải..chỉ là, Không nghĩ thấy Ngươi..”

“Ta đúng là đau lòng, đa tạ Nàng..Nhược Yên, thật lòng đa tạ..”

“Đừng nói chuyện này nữa được không, còn không dùng cháo nữa sẽ nguội mất..” Nhược Yên không nghĩ sẽ chìm trong bầu không khí ngượng ngùng tiếp tục.

“Hảo..Ta một muỗng, Nàng một muỗng..”

“Một lát nữa Ta..” Nhược Yên định từ chối, thì thấy ánh mắt chân thành của Hoài Ân, làm Nàng chỉ ngoan ngoãn phối hợp.

“Ngon không..” Hoài Ân vui vẻ khi Nhược Yên nghe lời.

“Hảo..”
Chương trước Chương tiếp
Loading...