Hoán Tình Kiếp

Chương 46: Điều Phũ Phàng



*

Trong một địa đạo bí ẩn bên dưới lòng đất, một nơi rất gần toà thành của Huyết Mạch giáo. Lai Sát dẫn một nhóm gồm năm thiếu nữ vào trong, tất cả đều bị xiềng xích, sợ hãi.

Người đàn bà trong khối thạch nhũ khi trước vẫn ở trong đấy, chỉ là sức sống đã mãnh liệt hơn, khí áp toả ra ngày càng dày đặc và đáng sợ. Báo hiệu ngày hồi phục sắp gần kề.

Lai Sát kéo mạnh các thiếu nữ về phía trước một cách thô bạo, khiến họ đồng loạt ngã xuống. Ngẩng mặt lên lại bị sức uy hiếp từ một tảng đá doạ sợ, không khỏi vây lấy nhau, run rẩy, thầm cầu khẩn có một phép màu nào đó sẽ cứu họ.

Lai Sát tiến về phía trước, hướng người đàn bà trong khối thạch nhũ hành lễ, lại chỉ tay về phía năm người thiếu nữ, nói:

"Mẫu thân! Hôm nay chỉ tìm được nhiêu đây, tất cả đều mang tên "Trương Kim Yến"."

Khối thạch nhũ vẫn im lặng. Mọi người bên ngoài chỉ thấy được bề mặt gồ ghề của nó, chẳng ai hay biết kẻ bên trong đang làm gì, đang nghĩ gì, phản ứng ra sao. Tất cả chỉ có thể chờ bà ta lên tiếng thì mới nhận định được.

Một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên, bà ta trầm giọng mở lời, trong giọng nói còn mang chút tức giận:

"Tất cả bọn chúng đều không phải!"

Lai Sát nghe thế thì tặc lưỡi, lại liếc nhìn đám thiếu nữ đang ôm nhau run sợ bên dưới, liền phân phó cho thuộc hạ:

"Bọn chúng hết giá trị rồi. Giải quyết đi!"

Nghe những lời đó, năm nữ tử đều đồng loạt bật khóc. Bỗng người đàn bà trong khối thạch nhũ lên tiếng, ngăn lại:

"Khoan đã! Chúng vẫn có giá trị để lợi dụng. Hãy giữ lại!"

Năm thiếu nữ biết mình được tiếp tục sống, tuy vẫn chưa hết sợ hãi nhưng cũng đã nhẹ lòng hơn. Chỉ cần họ còn sống thì cơ hội được giải cứu vẫn còn.

Nhưng những lời tiếp theo của bà ta liền dập tắt hi vọng ấy:

"Biến chúng thành Đoạ Nhân, thành một phần trong lực lượng của chúng ta."

Lai Sát nghe vậy thì quay lại phân phó thuộc hạ, để chúng mang toàn bộ các thiếu nữ ném vào Âm giới, cho tất cả hấp thụ âm khí. Tiếng la hét từ đó càng vang vọng hơn, và cũng dần nhỏ đi khi năm vị thiếu nữ bị kéo ra sau cánh cổng.

Quay lại với người đàn bà trong khối thạch nhũ, hắn lắc đầu lên tiếng:

"Mẫu thân! Tung tích của Gia Huấn vẫn chưa tìm được, con Hắc Phượng đó cũng vậy, Thổ Di Kiếm cũng mất tích."

Người đàn bà trong khối thạch nhũ nghe vậy thì lập tức đánh ra một luồng sáng về bên trái, chạm phải vách tường, thổi tung vài khối đất đá. Rất may, đòn thế không mạnh, chỉ dùng để giải toả cơn giận. Nếu không, với sức của bà ta hiện giờ, đủ để kéo sập cả khu địa đạo này.

Khi cơn giận nguôi ngoai đôi chút, bà mới bình ổn lại, nhàn nhạt lên tiếng:

"Ngày trước, nếu ta sớm hành động ngay khi nảy sinh nghi ngờ, thì hắn sẽ chẳng thể nào thoát được. Bằng không, với linh hồn của Dương Thiên trong tay, ta việc gì phải mòn mỏi chờ đợi hồi phục lâu như vậy!"

"Nhưng tại sao Gia Huấn hắn lại đứng ra bảo vệ lão già Dương Thiên đó chứ?" Lai Sát thắc mắc. Tuy nhiều năm trước, cả hai đều nằm ở thế đối đầu, nhưng Lai Gia Huấn mà hắn biết chẳng bao giờ về phe chính phái.

Người đàn bà trong khối thạch nhũ không lên tiếng, bà ta đang phân tích. Được một lúc thì tặc lưỡi, đáp:

"Theo ta đoán... chắn chắn có liên quan đến việc ta trở lại. Cũng như..." Bà ta ngừng một lúc, lại nói: "Sự xuất hiện của nha đầu đó có thể là nguyên nhân chính."

"Ý mẫu thân là... Thánh Thượng của Thanh Linh phái?" Lai Sát trầm giọng suy đoán.

"Đúng..."

Lai Sát nghe đáp thì kích động:

"Nếu vậy thì nguy to! Ả ta đã vào Vong Tưởng Thời Không trong suốt mười năm nay. Mặc dù chưa có động tĩnh, nhưng nếu ả thành công thoát ra được thì sẽ là cản trở lớn nhất của ta!"

Nhắc đến Vong Tưởng Thời Không, bà ta liền thay đổi thái độ. Từ nghiêm nghị lo lắng trở thành vui mừng, không khỏi bật cười thành tiếng, nói:

"Đừng lo! Nếu nha đầu đó đã vào đấy, thì với thứ đang tồn tại bên trong, ả nhất định một đi không trở về. Ta không tin trên đời lại xuất hiện thêm một người như đại tỷ!"

Nói xong, bà ta lại thầm nhớ lại vị đại tỷ đã rất lâu không nhìn thấy, và có thể là mãi mãi chẳng bao giờ tương ngộ.

Lai Sát vẫn còn ở đây, bà ta lại không muốn hắn nghe thấy mặt yếu lòng của mình, đành nhắc thầm cái tên của người ấy trong đầu, tim liền đập mạnh, tâm trạng dâng đầy hoài niệm:

"Lai Thiên Dĩ."

----------

Minh Nguyệt từ từ tỉnh lại sau chấn thương. Nhìn một vòng xung quanh, thấy các vầng sáng bay tán loạn, chúng là những gì còn sót lại của bảy bảy bốn mươi chín Vong Trận bị phá huỷ.

Hướng mắt về phía trước, lại thấy hàng loạt lớp trận pháp màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau, biểu thị sự khó nhằn nếu muốn phá huỷ.

Minh Nguyệt nhìn nó mà lẩm bẩm: "Tưởng Trận..."

Lại nhìn về phía sau một lần nữa, nhỏ giọng nói thêm: "Vong Trận..."

Cuối cùng hai tay ôm đầu nhăn mặt, cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng mãi vẫn không có tác dụng. Đầu cô bây giờ chỉ có sự trống rỗng, chẳng có lấy một ký ức nào khác ngoài kiến thức về Vong Tưởng Thời Không.

"Mình... là ai?"

Minh Nguyệt không tài nào nhớ được tên của mình. Bản thân đến từ đâu? Người quen bao gồm những ai? Tất cả đều là một khoảng trắng trong ký ức. Nếu còn gì đọng lại, thì chắc là những thứ tầm thường nhất.

Bỗng ở phía xa, trong bóng tối liền toả ra một luồng sáng trắng, rọi thẳng vào mắt Minh Nguyệt, kéo theo sự chú ý của cô.

Khi cô còn chưa kịp tự hỏi đó là gì, thì Hồi Vọng từ trên tay liền bay đi, tiến về phía luồng sáng ấy, xông thẳng vào đó rồi mất hút.

Minh Nguyệt không nhớ cây bút ấy có liên hệ gì với mình. Nhưng thâm tâm vẫn phần nào nhận thức được nó rất quan trọng. Không chần chừ, cô liền cấp tốc đuổi theo.

Bước qua luồng sáng ấy, bên trong lại là một khoảng không tăm tối khác, chỉ là nó chẳng có bất kì Vong Trận hay Tưởng Trận nào. Nó uống cong và kéo dài như một dãy hành lang, không quá rộng cũng không quá hẹp. Như một đường ống hình trụ tròn không thấy điểm kết thúc. Minh Nguyệt tiến sâu vào đấy, băng qua dãy hành lang xa lạ, cố tìm cho được vật thể vừa bay khỏi tay.

Đến khi tìm thấy, Minh Nguyệt nhận ra Hồi Vọng đang lơ lửng trước một lỗ hổng hình tròn, bên đó lại toả ra thêm một luồng sáng mờ nhạt. Tiến đến thu Hồi Vọng vào tay, cô nhìn vào lỗ hổng ấy. Lập tức bị bất ngờ bởi thứ đang trông thấy.

Phía bên kia như là một vùng không gian khác, bầu trời điểm xế chiều. Ngự trị trên mặt đất là hàng loạt công trình kì lạ, nhưng với Minh Nguyệt thì nó mang một chút quen thuộc không tài nào giải thích được. Những công trình ấy được tô điểm bởi rất nhiều màu sắc, chiếm phần lớn là màu sáng trắng hoặc ánh vàng, như những toà tháp được treo đèn lồng dày đặc. Bên dưới lại có thêm nhiều đốm sáng khác, điều đặc biệt là chúng đang di chuyển theo hai hướng khác nhau.

Nổi bật hơn hết thảy là công trình ở giữa đường chân trời, sừng sững và uy nghi, một toà tháp cao nhất trong tập thể... phần thân được lấp bằng những bề mặt có khả năng phản chiếu hình ảnh, lại có thêm những dãy đèn toả sáng bao bọc xung quanh, càng làm nó thêm phần lung linh. Phần đỉnh nổi bật bằng một dãy đèn đỏ, có một ngôi sao vàng ở giữa, trở thành điểm nhấn cho toàn bộ "bức hoạ" đời thực mà bản thân đang chứng kiến.

Dưới mặt đất, trên các con đường, có nhiều người đang nô nức đi dạo, trò truyện, vui cười,... Minh Nguyệt lắng tai nghe, họ nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ kì lạ, đặc biệt thay là cô vẫn có thể hiểu được. Một chút quen thuộc liền trở về, cùng vài nỗi hoài niệm trào dâng.

Giữa hàng tá cuộc trò truyện ấy, Minh Nguyệt phần nào tiếp thu được nhiều thứ, lại nhận thức được mình giống như từng ở nơi này. Và trong những lời nói đó, cô nghe được họ nhắc đến tên của toà tháp:

"Lankmark 81."[BHTT][Tự Viết] Bách - Hoán Tình Kiếp - Chương 46: Điều phũ phàng

Cái tên rất quen, nhưng phần kí ức bị chặn lại khiến Minh Nguyệt không thể tìm ra được điều gì.

Hồi Vọng giật giật bàn tay cô, kéo cả hai đi thêm một đoạn. Minh Nguyệt chứng kiến nhiều khoảng trắng phía trước lần lượt xuất hiện, chúng cùng hiển hiện hình ảnh tại vùng không gian đó. Như một thế giới khác, vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

Hồi Vọng dẫn Minh Nguyệt đến trước một khoảng trắng rồi dừng lại. Cô nhìn nó khó hiểu, rồi tiếp tục hướng mắt quan sát trước mặt.

Lập tức, hiện lên trong mắt cô lúc này là gương mặt quen thuộc của một cô gái. Tuy không nhớ là ai nhưng sâu tận thâm tâm đang không ngừng gào thét, nhắc nhỡ Minh Nguyệt rằng đó là người mình rất yêu quý.

Cô rất muốn tiến vào đó, nhưng khi vừa chạm đến phần hình ảnh thì cơ thể lập tức bị bứt quay ngược trở lại. Minh Nguyệt cố gắng thêm vài lần, điên cuồng xông vào, hết đấm tay rồi lại thi phép tấn công, thậm chí khiến bản thân bị thương cũng không chịu dừng lại.

Khi đã thấm mệt, kiệt sức vì tiêu hao quá nhiều thần lực, Minh Nguyệt mới dần bỏ cuộc.

"Tại sao?"

Đưa tay chạm nhẹ vào người con gái trước mặt. Qua lớp ngăn cách, Minh Nguyệt chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo bao bọc lấy ngón tay mình.

Bỗng hình ảnh lan rộng ra, quang cảnh xung quanh xuất hiện lần lượt rõ hơn. Và thứ khiến Minh Nguyệt ngạc nhiên nhất, chính là bên cạnh người con gái ấy còn có một chàng trai khác. Anh ta một chân quỳ dưới đất, tay nâng cao một cái hộp nhỏ màu đỏ, trong đó có một chiếc nhẫn lấp lánh, đôi mắt mong chờ và tràn đầy tự tin, nhìn chằm chằm vào người con gái trước mắt.

Minh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy hình ảnh này vô cùng khó chịu, đánh thẳng vào tận trái tim cô, khiến nó như ngừng đập. Cô tĩnh lặng quan sát, cùng nghe rõ từng chữ một trong lời nói của chàng trai đó:

"Ngọc Linh, em sẽ lấy anh chứ?"

"Ngọc Linh?" Minh Nguyệt cảm thấy cái tên này có vẻ rất quen, nó từng khiến cho bản thân cô thấy ấm áp, lại từng làm cho cô phải đau khổ, tiếc thương. Và giờ đây, nó lại đang khiến cô hoang mang không thể nào lí giải được.

Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào người con gái ấy. Sâu tận thâm tâm, cô đang không ngừng hi vọng cô ấy sẽ từ chối. Nhưng hành động tiếp theo của Ngọc Linh lại như con dao cắt đứt đi sự bình tĩnh cuối cùng.

Ngọc Linh bật khóc, hai tay ôm hai bên má, nghẹn ngào. Rồi gật đầu đồng ý. Sau đó, họ ôm chầm lấy nhau, hoà vào niềm hạnh phúc vô bờ.

Minh Nguyệt chứng kiến những điều ấy, cõi lòng như thắt lại, trái tim đang chậm nhịp liền đột ngột đập mạnh, chèn ép ngực đến khó thở. Một giọt nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống.

Cơ thể buông xuôi, để nó tự do trôi dạt về nơi không xác định. Hồi Vọng cũng bị cô bỏ lại, chẳng buồn giữ lấy.

Bất ngờ, một đám hắc khí không biết từ đâu xông đến, dẫn đầu là một thanh đao dũng mãnh, không ngừng lao thẳng về phía Minh Nguyệt. Chực chờ nuốt chửng con mồi bất hạnh.

Một tiếng "choang" vang lên.

Kim Yến làm rơi một bát sứ xuống đất. Cô đang ở Nhân giới, phụ giúp việc trong nhà, chuẩn bị thời khắc đón Giao Thừa.

"Kim Yến! Con ổn chứ?" Tư Tuyệt lo lắng hỏi.

"A! Con không sao đâu nghĩa mẫu!" Kim Yến tươi cười đáp lại.

Cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ, đột ngột, cơn đau đầu kéo đến, hình ảnh một nữ tử quen thuộc liền xuất hiện trong tâm trí. Kim Yến liền nhìn ra ngoài trời, lẩm bẩm lo lắng:

"Chị Nguyệt..."

----------

Lời tác giả:

Có lẽ từ nay về sau, mối khi có chương mới mình sẽ đăng vào tầm 18h đến 21h. Bởi theo mình thấy thì mọi người đa phần đều online vào khoảng thời gian đó.

Tất nhiên là mình chỉ xác định thời gian đăng truyện thôi. Chứ còn tần suất bao nhiêu ngày một chương thì còn tuỳ thuộc vào tâm trạng và ý tưởng! =)))
Chương trước Chương tiếp
Loading...