Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo
Chương 11
*Chap 11* Tiếng chuông báo thức reo lên cả căn phòng lớn,nó bò dậy tắt chiếc đồng hồ hình gấu Pooh của mình,rồi quay sang lay Vy Anh với My dạy: -Chúng mày ơi!3h rồi đó -Ưm…ưm…thì sao?-Vy Anh,My mơ màng nói -Không dạy hả?Tao đi thăm Gia Linh 1 mình nhé!hehe-Nó nói -Không được….!-Sau câu nói của nó My và Vy Anh bật dạy đồng thanh -Vậy thì dạy đi chứ…-Nó -Ờ!Mệt quá.Sao đã 3h rồi nhỉ.Vừa mới ngủ lúc nãy mà.(Hic.Các chị ấy ngủ từ trưa đến chiều còn kêu nhanh) Thế rồi 3 đứa nó về phòng làm VSCN và thay quần áo.Hôm nay cả 3 đứa đều mặc 3 chiếc áo giống y nhau hình PSY sơ vin với quần sooc bò.Trông cả 3 thật cá tính và đáng yêu.Bước lên con xe mui trần đỏ phóng đến bệnh viện Đông Khoa.Bước đến viện,3 đứa nó hý ha hý hửng đi vào phòng Gia Linh.Nó vui mừng kêu lên: -Gia Linh!Bọn tớ tới thăm cậu đây.Hý hý -Các cậu đã đến rồi hả?Ngồi ở đây mãi chán quá à!-Gia Linh đáp -Thế mau mau xuất viện đi rồi chúng ta đi đập phá.Hê hê-Vy Anh nói. -Tất nhiên rồi!Chỉ vài tiếng nữa thôi là người nhà tớ sẽ đến làm thủ tục xuất viện.-Linh cười -Nhưng cậu đã thực sự khỏe hẳn chưa?-My lo lắng -Trời ơi.Tớ hơi bị khỏe luôn đó.Các cậu nhìn nè.-Linh khua tay múa chân chứng tỏ cho chúng nó thấy:-Thấy chưa?Tớ khỏe lắm rồi mà!Đừng lo cho tớ.Hyhy-Cô nói vậy vì muốn thoát ra khỏi cái môi trường ngột ngạt này và cũng không muốn bọn nó lo lắng,chứ thực ra,cô chưa hề khỏe hẳn,hơn nữa,chân tay ê ẩm,đầu óc đôi lúc quay cuồng,rất khó chịu. -Vậy thì tốt rồi!-Bọn nó nhìn Gia Linh cười đầy thương yêu -À!Nè!Chúng ta tối nay đi ăn mừng đi,nha!-Nó tí tởn mặt vui thấy rõ -Mừng gì?-Vy Anh,Linh,My đồng thanh -Là mừng Gia Linh xuất viện,khỏi bệnh và chúng ta sẽ có thêm người bạn mới như Gia Linh đó-Nó giải thích -Là mừng Gia Linh xuất viện,khỏi bệnh và chúng ta sẽ có thêm người bạn mới như Gia Linh đó-Nó giải thích -À!-Cả 3 lại đồng thanh gật gù tỏ vẻ đồng ý -Thế nào?-Nó hỏi -Ok! Đúng lúc đó,điện thoại Gia Linh báo có tin nhắn,cô mở máy: ‘Ta đang đến bệnh viện và sẽ làm thủ tục cho con.’Là của ba cô,Gia Linh không trả lời,quay ra nhìn chúng nó thì đang vui đùa,cười hớn hở với nhau.Cô nói: -Các cậu,đi mua giúp tớ hoa quả được không?Tớ muốn ăn hoa quả.-Gia Linh cười nhưng nụ cười rất buồn chứ không tươi tỉnh như lúc trước -Được.Cậu cứ nghỉ đi.Bọn tớ sẽ mua nhanh về cho cậu ăn.-Chúng nó nói -Cảm ơn nhé!-Gia Linh đáp. Chúng nó bước ra phòng bệnh,đi ngang qua hành lang bệnh viện thì gặp ba của Gia Linh.Nó kêu lên: -Người đó chẳng phải là chủ tịch Nguyễn Vinh sao? -Ừ!Đúng đó.Mà hình như cũng là ba của Gia Linh nữa.-My nói -Ừ!Chúng ta đi nhanh thôi.-Vy Anh Chúng nó đi ra khỏi bệnh viện,cùng lúc đó ba Gia Linh bước vào phòng của cô con gái nhỏ mà ông đã không thể làm tròn trách nhiệm của 1 người cha.Nghe tiếng cửa phòng mở,cô quay lưng lại: -Ba đến rồi?-Gia Linh cười nhạt,1 nụ cười mà không phải cô con gái nào cũng có thể dành cho người ba ruột của mình-1 nụ cười chua chát -Con có khỏe không?-Giọng ông ân cần,lo lắng -Ba còn hỏi sao?-Gia Linh thờ ơ đáp -Gia Linh!-Ông kêu lên như phản ứng lại câu trả lời vô tâm của Gia Linh -Con khỏe.-Linh thở dài -Tại sao con lại bị như vậy?-Nguyễn Vinh hỏi -Không cần ba quan tâm!-Gia Linh vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ,lạnh nhạt -Không cần ba quan tâm!-Gia Linh vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ,lạnh nhạt -Tùy con thôi.Ba không còn cách nào khác.-Ông lắc đầu thở dài ngao ngán. Quay lại với bọn nó,3 đứa đã mua xong và trở lại bệnh viện.Bước gần đến cửa phòng,nó nghe tiếng nói chuyện,quay lại nhìn Vy Anh và Khánh My,tay đưa lên môi,kêu khẽ ‘suỵt’ tỏ vẻ giữ trật tự.Như hiểu ý nó,Vy Anh và My cùng nhẹ nhàng bước đến gần cửa nghe cho rõ mọi chuyện chứ không bước vào.Đứng bên ngoài nhưng khoảng cách rất gần,chúng nó có thể nghe rõ từng chữ.Phía bên trong,Gia Linh nói như ra lệnh: -Làm thủ tục để con thoát ra khỏi cái nơi này. -Mới có 1 ngày,với tình trạng này của con thì chưa thể khỏe hẳn được.-Ông ân cần nói. -Ba không có quyền bắt con ở lại,làm thủ tục cho con!-Gia Linh giận giữ nói -Được!Tùy con.Có mệnh hệ gì thì tự con lo liệu.Ba còn rất nhiều công việc,không thể nào lo cho con mãi được.-Ông bắt đầu giận giữ nói lớn -Tất nhiên!Ba là con người của công việc,là con người không thể lo mãi cho đứa con gái ruột của mình.Vì ba đâu có coi con như con ruột,trong mắt ba lúc nào con cũng là thứ bỏ đi,là thứ không đáng xuất hiện trên cuộc đời này.Chình vì thế mà ba bỏ con 1 mình,lúc nào cũng công việc và công việc,để rồi mẹ con thì sao? Con thì sao?Và còn ba,chắc ba hạnh phúc lắm.Ba là người làm cho cái gia đình này tan vỡ.Tại sao ba lại như thế…Trong mắt ba đã không còn mẹ rồi sao?Tại sao ba làm vậy,mẹ có tội tình gì mà khiến ba bỏ rơi mẹ và con,để rồi cùng người đàn bà khác hạnh phúc….Hức…hức…Ba đi đi,con không muốn nhìn thấy ba,con không cần 1 người cha như ba…!-Hai hàng nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt xinh đẹp nhưng xanh xao vì bệnh tật,Gia Linh đang kìm chế nước mắt nhưng sao chúng vẫn cứ thế mà tuôn rơi?Cô hận người làm ba kia.Rất…rất hận. -Nếu con đã tuyệt tình như vậy,ba cũng không còn cách nào khác.Ba sẽ đi cho khuất mắt con,con sẽ được ra khỏi nơi này như con mong muốn.-Ông nói.Đôi chân bắt đầu bước đi. -Khoan đã!Con muốn nói 1 chuyện:Con sẽ đi…đi khỏi căn nhà mà con đang sống…Ba hãy mua căn nhà khác cho con ngay lập tức,chỉ cần nơi đó xa nơi ba sống là được.-Gia Linh nói như gia lệnh. -Sao con muốn vậy?Nhà mình chưa đủ tốt cho con sao?-Ông hỏi,anh mắt buồn rầu,âm u. -Không phải vậy.Con không muốn nhìn thấy ba,nhìn thấy Minh Châu và người đàn bà ấy.Con muốn sống 1 mình.-Gia Linh đáp thẳng thừng -Ta sẽ làm theo ý con,ta biết ta không bao giờ có quyền cấm con điều gì,vì ta không xứng đáng là ba của con.Chỉ mong con tôn trọng ta,tôn trọng người đàn bà ta đã chọn.-Nói xong,ông bước đi,khuôn mặt hiền từ hiện rõ những nét nhăn mà thời gian mang lại. Chủ tịch bước ra khỏi căn phòng,3 đứa nó ngỡ ngàng khi nghe mọi chuyện,mọi chyện là sao?: -Bọn cháu là bạn Gia Linh?-Chủ tịch Nguyễn Vinh hỏi -Dạ…dạ vâng-Ba đứa nó ấp úng -Chắc các cháu đã nghe hết mọi chuyện.Bác không thể làm tròn trách nhiệm của 1 người cha cho Gia Linh được.Các cháu là bạn nó,hãy chăm sóc và chia sẻ cùng nó giúp bác nhé.Gia Linh rất cô đơn!Bác có việc,bác phải đi. -Vâng!Chào bác-3 đứa nó đáp. Chủ tịch Nguyễn Vinh đi khuất bóng,chúng nó thẫn thờ bước vào phòng bệnh: Chủ tịch Nguyễn Vinh đi khuất bóng,chúng nó thẫn thờ bước vào phòng bệnh: -Gia Linh,bọn tớ đã nghe hết.Xin lỗi cậu-Nó lí nhí -Không sao.Các cậu không có gì phải xin lỗi.Chắc các cậu muốn biết về cuộc sống của tớ đúng không?-Gia Linh thở dài đáp -Ừ!Chúng ta là bạn mà.-My nói -Được.Tớ sẽ kể cho các cậu nghe.Ông ấy là ba tớ.Chắc các cậu cũng biết ống ấy là chủ tịch Nguyễn Vinh rồi đúng không? -Ừm! -Chuyện là thế này.Mẹ tớ là 1 người phụ nữ rất xinh đẹp và hiền từ.Mẹ đã gặp ba và 2 người cưới nhau,sinh ra tớ.Ba rất yêu mẹ và mẹ cũng vậy,gia đình tớ đã là 1 gia đình rất hạnh phúc.Cho đến một ngày,mẹ tớ…bị bệnh tim.Mẹ biết mình có bệnh nhưng không chữa trị,mà còn dấu giếm tớ và ba.Mẹ lúc nào cũng tươi tỉnh và hạnh phúc,nhưng không ai biết sau những nụ cười ấy là cơn đau quặn thắt lồng ngực khi bệnh tim tái phát.Cứ như thế,mẹ không hề chữa trị mà chỉ uống thuốc giảm đau liều nhẹ.Theo thời gian,căn bệnh lớn dần trong mẹ.Mẹ gầy gò ,xanh xao và thường xuyên ốm yếu,mẹ đã phải nhập viện 3 tháng trời mà không khỏi bệnh.Mẹ không muốn tớ và ba lo lắng nên lúc nào cũng bắt bác sĩ giữ kín bí mật.Ba tớ thì lúc nào cũng chỉ vùi mình vào công việc.Nếu ba như những người chồng biết lo cho vợ,cho con,biết quan tâm đến gia đình hơn 1 chút thì có lẽ ba đã sớm biết căn bệnh của mẹ.Nhưng lúc nào ba cũng đi công tác dài hạn,có lần ba tớ còn đi đến nửa năm,còn tớ thì lúc đó mới có 8 tuổi,tớ còn quá bé nên không hiểu được rằng mẹ đang dần dần rời xa tớ.Lúc ấy,tớ chỉ biết làm ẹ vui,đi học về là đến bệnh viện thăm mẹ,kể chuyện ẹ nghe,hát ẹ nghe và luôn khoe điểm cao,thành tích tốt.Vì tớ biết,chỉ có học tốt mới làm mẹ vui lòng.Mẹ rất tự hào về tớ,tớ vẫn hay thường thấy mẹ ngồi 1 mình trong phòng bệnh,ánh mắt hướng về phía xa xăm cửa sổ,và nước mắt mẹ lại lăn dài.Tớ biết mẹ buồn,mẹ đang ngóng trông ba chở về,ba rất ít đến thăm mẹ,nhưng mẹ luôn hiểu và thông cảm cho ba,chưa 1 lần mẹ trách móc ba điều gì.Tớ thì khác,lúc nào tớ cũng ghét ba,vì ba không những bỏ rơi mẹ và còn không quan tâm đến tớ.Ba dành hết thời gian cho sự nghiệp mà không hề 1 lần dẫn tớ đi chơi,không hề 1 lần làm tròn trách nhiệm của 1 người cha.Ba không biết mẹ bị bệnh tim,chỉ biết rằng mẹ luôn luôn phải nằm viện chữa trị.Vị bác sĩ chữa trị ẹ tớ thì lại khác,ông ấy luôn quan tâm ,lo lắng ẹ và chăm sóc tớ.Tớ rất cảm kích ông ấy,mà không biết rằng ông ấy rất yêu mẹ,và đã yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên.Ba biết chuyện,ba nghĩ mẹ luôn nằm viện là vì ông ấy,ba nghĩ mẹ thay lòng đổi dạ đi yêu vị bác sĩ ấy mà quên đi ba.Ba không hề nghe mẹ giải thích,dù rằng mẹ tớ đã cố gắng nói cho ba hiểu đến trăm ngàn lần.Từ đó,ba cũng không còn đến thăm mẹ nữa.Vài tháng sau,tớ phát hiện ra rằng ba đã có người đàn bà mới.Người đàn bà ấy ba đã quen trước khi gặp mẹ.Nhưng khi ba gặp mẹ thì ba thay lòng đổi dạ với người đàn bà đó,ba đã yêu mẹ,và giờ đây ng đàn bà ấy lại xuất hiện.Không chỉ vậy, bà ta còn mang cốt nhục của ba tớ,họ đã có con với nhau 1 năm trước khi ba gặp mẹ,ng đó chính là Minh Châu.Lúc đó,ba tớ mới biết rằng Minh Châu là con gái mình,và đã để họ sống trong căn nhà của gia đình tớ.Mẹ không biết sự thật,vì mẹ luôn nằm trong viện chờ ba đến thăm.Ngày sih nhật tớ,mẹ đã cố gắng ra khỏi bệnh viện để trở về nhà cùng ba làm lễ chúc mừng sinh nhật.Nhưng khi về đến nhà thì ba không có ở đó,ba đi công tác dài hạn bên nước ngoài,ngược lại,chỉ có Minh Châu và người đàn bà đó ở trong nhà tớ.Họ đang sinh sống ở đó như những người chủ nhà thực sự và hắt hủi,đuổi mẹ con tớ đi ra ngoài.Thậm chí,bà ta còn mắng nhiếc,chửi rủa,mỉa mai và kể lại toàn bộ câu chuyện ẹ tớ nghe.Mẹ nghe chuyện đã rất shock,mẹ ngã quỵ xuống,căn bệnh tim tái phát đến mức cao nhất.Tớ đã cùng người giúp việc cấp cứu mẹ đến bệnh viện,nhưng không kịp,mẹ tớ….đã mất.Trước khi chết,mẹ đã đưa cho tớ 1 chiếc hộp nhỏ cùng với câu nói: ‘Không được hận ba,hứa với mẹ nhất định phải tha thứ cho ba’.Đó là những lời nói cuối cùng mà mẹ nói với tớ.Mẹ đã thực sự rời bỏ tớ,mẹ đã bỏ tớ ở lại 1 mình và đi đến nơi ấy-nơi thiêng liêng của bầu trời bao la này.Nghe tin mẹ mất,ba từ nước ngoài đã bay thẳng về đây.Tớ vẫn còn nhớ rõ,ba vô cùng hoảng loạn và sợ hãi,tớ thì cứ khóc đòi mẹ mãi,ba dỗ dành: ‘Con gái,đừng khóc nữa,ba sẽ vào thăm mẹ và rồi sẽ lại để mẹ gặp con.Được không?’ Tớ gật đầu đồng ý,ba bước vào căn phòng mà mẹ nằm.Rất lâu sau,ba bước ra,2 mắt đỏ hoe nhìn tớ,lúc đó ba đã hiểu rõ về mọi chuyện và đã biết mẹ bị bệnh tim nhưng giấu gia đình.Tớ lại hỏi ba và đòi ba cho gặp mẹ.Nhưng ng ta đã đưa mẹ đi mất,và từ đó tớ không còn được gặp mẹ nữa.Tớ rất hận,rất hận ba vì ng đàn bà ba chọn đã cướp đi mạng sống của mẹ,còn ba hứa rằng sẽ cho tớ gặp mẹ nhưng lại để ng ta đưa mẹ đi mất.Từ đó trở đi cho đến bay giờ,ba vẫn vậy,vẫn vùi đầu vào công việc,nhung ba đã quan tâm và lo lắng cho tớ.Tớ biết,ba làm vậy chỉ vì ba cảm thấy có lỗi với mẹ và có lỗi với tớ trước đây.Nhưng tớ đã không làm theo lời mẹ dặn trước khi mất,tớ đã vô cùng hận ba,hận đến xương tủy.Và cũng vì thế,mà từ hồi 8 tuổi,tớ đã không còn tổ chức sinh nhật nữa.Ngày sinh nhật,tớ đem hoa đến mộ thăm mẹ và nói chuyện cùng mẹ,đó là ngày buồn nhất trong năm của tớ.Tớ ngày xưa và bây giờ vẫn vậy,vẫn là cô bé ngoan của mẹ nhưng đã không còn vui tươi và hạnh phúc như trước,như khi có mẹ.Tớ sống 1 mình cô đơn,chỉ vùi mình vào học tập để ẹ nơi suối vàng sẽ không ngừng tự hào về tớ.Cho đến lúc tớ gặp các cậu.....!-Gia Linh kể tường tật lại câu chuyện cho chúng nó nghe,cổ họng nghẹn ứ như có thứ gì đó đắng ngắt chặn lại nhưng không hề rơi lấy 1 giọt nước mắt. Chúng nó nghe xong chuyện thì đứa nào đứa ấy buồn thiu,tay lau đi những giọt nước còn vương nơi khóe mắt.Nó nói giọng buồn thiu: -Gia Linh.Đừng buồn nữa nhé!Giờ đây,cậu sẽ không còn cô đơn nữa vì có chúng tớ rồi mà phải không? -Đúng vậy phải không Gia Linh?-Vy Anh cùng My hỏi -Đúng vậy!-Gia Linh cười,nụ cười đã ít buồn hơn lúc trước. -Cố lên nhé!-3 đứa nó nói -Cảm ơn các cậu.Giờ đây,tớ đang hạnh phúc lắm!-Gia Linh nở nụ cười hiền dịu. Vừa lúc đó,bác sĩ bước vào và nói rằng Gia Linh đã có thể xuất viện.4 đứa nó vui mừng,cùng nhau chuẩn bị rồi bước ra khỏi bệnh viện. -Đi ăn mừng thôi.Yeah!-Bốn đứa chúng nó leo lên xe đi khỏi bệnh viện và kêu lên vui mừng,cùng nhau cười tít mắt! Nhờ có nó,My và Vy Anh mà giờ đây Gia Linh đã không còn là cô bé cô đơn.Chúng nó sẽ trở thành những người bạn thật tốt của nhau!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương