Hôn Liêu
Chương 34: Cưỡng Đoạt (3)
Khi Tiêu Mộng Hy tỉnh lại, toàn thân rã rời, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, ngay cả đầu ngón chân, cũng đều tản ra cảm giác “Tôi rất mỏi mệt”.Cô hơi động đậy một chút, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dấu vết trên đùi, sợ tới mức sững sờ tại chỗ.Sao, sao lại làm được như vậy?Sao khắp nơi trên đùi đều là dấu hôn?Cô bỗng chốc ngồi dậy, xem xét xong phần đùi phải lại xem bên chân trái, nhìn dấu vết xanh tím kéo dài từ mắt cá chân đến phần bên trong đùi, cầm chiếc gối lên, một trận đau nhói kéo đến.Không cần nghĩ cũng biết đầu sỏ gây tội là ai!Phó Ngọc Khâm là chó sao?!Không, anh là chó điên!Yêu cầu tiêm vắc-xin phòng bệnh cho loại này.Tiêu Mộng Hy bước chân xuống giường, mới vừa đứng lên, lại đột nhiên ngồi xuống, không được, thật mẹ nó đau. Không thể nói là chỗ nào đau, dù sao chỗ nào cũng đều đau.Chịu đựng lửa giận để phục hồi lại tâm trạng, sau đó đi vào phòng tắm.Cũng giống như tối hôm qua, bồn tắm đầy nước ấm, mặt trên rải hoa hồng, tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra trong một góc phòng. Tất cả đều cực kỳ lãng mạn.Nhưng tất cả những điều này ở trong mắt Tiêu Mộng Hy, còn không đáng giá bằng rắm thúi.Cô nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, cô nhất định phải làm cho Phó Ngọc Khâm đẹp mặt.Cơ hội tới rất nhanh.Buổi chiều, Phó Ngọc Khâm gọi điện thoại đến, mời cô tối nay tham gia tiệc thường niên của tập đoàn Phó thị, đồng thời cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện với tư cách là tổng giám đốc tân nhiệm.Nghe nói, toàn thể nhân viên của Phó thị đều sẽ trình diện.Lần này Tiêu Mộng Hy không cự tuyệt, cười đồng ý: “Được, em nhất định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”Cúp điện thoại, trong lòng cười to một trận: Ha ha ha ha, Phó Ngọc Khâm anh chờ mà nhận hình phạt đi!Bên này cô bắt đầu sắp xếp làm thế nào để khiến cho Phó Ngọc Khâm “Xấu mặt”.Bên kia Tôn Lôi làm theo yêu cầu của tổng giám đốc, đang chuẩn bị hợp đồng, anh hỏi số điện thoại của Tề Tuyết từ bộ phận chiêu thương, rồi gọi qua cho cô.Lúc đó, Tề Tuyết còn đang nằm trên giường ngủ, ngày hôm qua loay hoay suốt một ngày, số bước chân trên điện thoại của cô đã gần đến hai mươi ngàn bước, mang giày cao gót đi đường, suýt mà không chết đấy.Vốn dĩ mọi hôm 7 giờ là đã có thể tỉnh lại, hôm nay đã ngủ tới 8 giờ rồi còn chưa mở mắt, nếu không phải điện thoại vang lên, buổi sáng hôm nay của cô chắc cứ ngủ như vậy mà qua.Cô duỗi tay sờ tới điện thoại, tưởng rằng Tiêu Mộng Hy gọi tới, xem cũng không xem đã nghe máy, nói: “Hy Hy, cậu đây là thành công rồi sao? Hay là, cậu cưỡng đoạt thành công rồi? Chồng cậu đã đồng ý chưa? Mình nói cậu nghe, nếu anh ấy vẫn không đồng ý, đêm nay cậu cứ tiếp tục quấy rầy, ba năm mài sắt cũng sẽ thành kim, cậu chỉ mới một ngày, căn bản không phải là chuyện……”Mở miệng liền nói không ngừng, nói một lần ba phút.Bỗng nhiên, cô cảm thấy tiếng hít thở của đối phương có chút không thích hợp, nghe có chút thô.Tề Tuyết mở mắt ra, lấy điện thoại cẩn thận nhìn lại:…… Mẹ nó, nhầm rồi!Cô hỏi: “Ai, ai vậy? Sao lại nghe lén người khác nói chuyện điện thoại?”Tôn Lôi bình tĩnh lại, nói theo kiểu việc công xử theo phép công: “Chào Tề tiểu thư, tôi là người của bộ phận chiêu thương của Thụy Thiên, giám đốc chúng tôi bảo tôi thông báo với cô, về chuyện cô định gia nhập trung tâm mua sắm Thụy Thiên, hội đồng quản trị đã phê chuẩn, nếu cô rảnh, mời cô đến phòng họp tại tầng 20 của Thụy Thiên lúc 10 giờ để ký hợp đồng.”Tề Tuyết vừa nghe, hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, vội nói: “Rảnh, rảnh. Không biết xưng hô với anh như thế nào?”Tôn Lôi không trả lời vấn đề này của cô, chỉ nói: “Được, 10 giờ gặp.”Tề Tuyết nghe thấy tiếng đô đô truyền ra từ điện thoại, nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn đánh úp lại ——Cô không có nằm mơ.Tìm ra số điện thoại của Tiêu Mộng Hy cô liền gọi qua, vui vẻ nói: “Hy Hy, chúng ta thành công rồi, thành công rồi!”Tiêu Mộng Hy đang tính toán chuyện bữa tiệc tối nay, nghe được giọng nói của Tề Tuyết, hỏi: “Cái gì thành công? Cậu với ai thành công?”“Cái gì mà mình cùng với ai, đương nhiên là mình với cậu rồi!” Tề Tuyết nói: “Không đúng, là cậu và Phó Ngọc Khâm.”Tiêu Mộng Hy nghe không hiểu, nói: “Nói tiếng người.”Tề Tuyết: “Mới vừa rồi Thụy Thiên đã gọi điện thoại cho mình, muốn chúng ta 10 giờ đến ký hợp đồng.”Tiêu Mộng Hy: “Ai?”Tề Tuyết: “Thụy Thiên. Mình đoán, khẳng định là sắc / dụ của cậu tối hôm qua đã thành công. Bảo bối cậu quá mạnh, yêu cậu chết mất.”Có thể bắt được tòa băng sơn như Phó Ngọc Khâm này chắc cũng chỉ có Tiêu Mộng Hy mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương