Hôn Liêu

Chương 33: Cưỡng Đoạt (2)



Cô cầm lấy đôi đũa, chậm rãi gắp lên, cắn một miếng nhỏ.

Là hương vị mà cô quen thuộc.

Là hương vị mà cho dù thế nào nhà ăn cũng không làm ra được.

Là hương vị mà cô ngày đêm thương nhớ.

Ăn xong một miếng lại nhịn không được ăn thêm miếng thứ hai, miếng thứ ba.

Một cái sủi cảo hấp xuống bụng, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, trong đầu có hai con người đang đánh nhau.

Người thứ nhất: Lễ nghi, lễ nghi, tuyệt đối không thể để Phó Ngọc Khâm nhìn ra cô đang khẩn cấp muốn có.

Người thứ hai: Sống trên đời, có thể ăn là phúc, cố lên, làm đi!

Người thứ nhất: Đánh rắm, phải dè dặt.

Người thứ hai: Cút đi*.

*Nguyên văn là 滚犊子 : Phương ngữ vùng Đông Bắc, có nghĩa là cút đi nhưng dùng khi đang cực kỳ tức giận.

Người thứ nhất: Đừng quên cô đang muốn giảm béo.

Người thứ hai: Không ăn no thì sao có sức lực giảm béo.

Trong khi hai người này đang tranh cãi, Tiêu Mộng Hy đã ăn ba cái sủi cảo hấp, sau đó phát ra âm thanh cảm thấy mỹ mãn.

“Ợ.”

Người thứ nhất lập tức thốt quên.

Phó Ngọc Khâm tri kỷ rót cho cô một ly rượu vang đỏ, nâng ly lên.

Tiêu Mộng Hy cũng nâng ly lên: “Tửu lượng của tôi không được tốt, anh uống của mình đi, em uống tùy ý.”

Phó Ngọc Khâm gật gật đầu: “Được.”

Người nói được, nhẹ nhấp một ngụm.

Người nói uống tùy ý kia, ngửa đầu uống hơn phân nửa.

Tiêu Mộng Hy: “……”

Không cho anh uống tùy ý sao?

Sao anh chỉ uống một chút vậy???

Không biết là do uống rượu hay là vì nguyên nhân khác, mặt cô bắt đầu đỏ ửng, từ cổ cho đến sau tai rồi lại đến gương mặt, không một chỗ may mắn thoát khỏi.

Tiêu Mộng Hy vươn tay sờ mặt: “Nóng quá.”

Lúc cô sờ mặt, chân cũng không nhàn rỗi, vốn dĩ chỉ là muốn vươn ra, ai ngờ không cẩn thận ——

Móc lấy chân anh.

Ngón chân vuốt ve lên xuống, suýt nữa sinh ra “Hoa lửa”.

Phó Ngọc Khâm uống hết chỗ rượu còn dư lại, lại rót thêm một ly, lần này rất hào sảng……

Uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Mộng Hy lúc bình thường đã thích thưởng thức rượu, dưới bầu không khí này thì càng muốn uống nhiều hơn chút.

Cô uống xong rồi, lại rót cho mình thêm một ly, tính tổng lại, đã uống ba ly.

Phó Ngọc Khâm duỗi tay: “Thấy rõ đây là mấy không?”

Tiêu Mộng Hy cười hắc hắc: “Mới uống có chút này, sao em có thể không biết, là ——1.”

Phó Ngọc Khâm giơ hai ngón tay ra hỏi: “……”

Thật đúng là say rồi.

Phó Ngọc Khâm cong môi, thử một chút: “Còn nhớ lời của em và Tề Tuyết nói lúc nãy không?”

Tiêu Mộng Hy: “Sao? Cái…… gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Sắc / dụ, cưỡng đoạt.”

Tiêu Mộng Hy cười ha hả: “Nói, nói chơi.”

Chân của Phó Ngọc Khâm chủ động tìm tới chân cô, đáy mắt nhiễm ánh sáng nói: “Nhưng anh nghiêm túc.”

Tiêu Mộng Hy: “……”

-

Cuối cùng, cũng không biết là làm như thế nào, rõ ràng hai người đang ăn cơm, ăn thế nào lại ăn tới trên giường rồi.

Dưới ánh đèn mờ mịt, Tiêu Mộng Hy bị ăn đến mức ngay cả bã cũng không dư thừa.

Ban ngày chỉ là mỏi chân, hiện tại không chỉ mỏi chân, toàn thân đều mệt, đến cả giọng nói cũng như bị phá vỡ.

Tiêu Mộng Hy xin tha: “Không, không được.”

Phó Ngọc Khâm: “Đừng nóng vội, thời gian vẫn còn sớm.”

Lần trước bị cắt ngang, lần này có nói cái gì cũng phải tìm trở về, không đem người ăn đến sạch sẽ, sao anh có thể chịu dừng tay.

Ánh đèn từ mờ mịt trở nên sáng lạn, Tiêu Mộng Hy dùng tay che mắt.

Phó Ngọc Khâm kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chúng ta chơi trò chơi được không?”

Tiêu Mộng Hy: “Cái gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thỏa mãn tất cả các điều kiện của em.”

Đầu của Tiêu Mộng Hy đã bị rượu vang làm cho rối tung lên không có bất kỳ năng lực tự hỏi nào, tất cả câu trả lời, chỉ là phản ứng theo bản năng: “Được.”

Phó Ngọc Khâm: “Vậy em ngoan ngoãn để anh hôn.”

Đầu Tiêu Mộng Hy nghiêng qua một bên: “Không được, không được hôn môi.”

Phó Ngọc Khâm: “Vậy thì hôn nơi khác.”

Tiêu Mộng Hy suy nghĩ: “Vậy được.”

Dưới bóng đèn dây tóc, anh ăn cô sạch sẽ.

Thừa lúc Tiêu Mộng Hy đang thở hổn hển, anh hỏi: “Em và Tề Tuyết mới vừa rồi nói chuyện gì vậy?”

Tiêu Mộng Hy nhắm mắt, nói: “Thụy Thiên……”

Nói xong, thì thể lực đã chống đỡ hết nổi ngủ luôn.

Phó Ngọc Khâm ôm cô vào phòng tắm, nửa giờ sau lại đem người ôm ra, sau khi sắp xếp xong, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Lôi.

“Đi điều tra rõ, hôm nay Thụy Thiên có ai đến thăm.”

Tôn Lôi: “Vâng.”

Một lát sau anh gọi lại: “Trong danh sách những người tới hôm nay có phu nhân.”

Phó Ngọc Khâm: “Phu nhân có chuyện gì?”

Tôn Lôi: “Phòng làm việc của phu nhân muốn nhập vào trung tâm mua sắm Thụy Thiên.”

Phó Ngọc Khâm: “Cậu đi sắp xếp đi. Còn nữa, chuyện này, đừng để phu nhân biết.”

Tôn Lôi: “Vâng.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...