[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 66:



Vương Sóc cho rằng Đồ Cảnh sẽ đi với tốc độ chậm chạp như vậy cho tới khi đến nơi nên nàng đã chuẩn bị tốt cho sự kiên nhẫn, kiên nhẫn, kiên nhẫn, không nghĩ tới ra khỏi địa giới Quảng Đông lại cũng không mất bao lâu, tốc độ đột nhiên nhanh lên, cũng không biết là đã tính

toán từ trước hay là giữa đường nhận được tin tức gì. Tâm tư Đồ Cảnh kín đáo, diễn xuất cao siêu, Vương Sóc thường khó nhìn thấu.

Cả đoàn chạy băng băng một mạch, trời chưa sáng đã lên ngựa, trời tối mới ở lại nghỉ ngơi hồi phục, ngay cả ăn cơm cũng là chỉ gặm lương khô cho qua. Đồ Cảnh là nam nhân còn đỡ, hộ vệ của Vương Sóc đều là nữ tử, bôn ba như thế, lại không chút trầy xước, Đồ Cảnh cũng âm thầm bội phục.

"Hộ vệ của ngươi tốt thật đấy." Đồ Cảnh tán thưởng nói, đêm nay bọn họ sốt ruột chạy đi, bỏ lỡ túc đầu, hiện giờ chỉ có thể tá túc ở bên ngoài một đêm, cũng không có lều trại gì, Vương Sóc quấn áo choàng ngồi bên cạnh đống lửa, cùng Đồ Cảnh nói chuyện phiếm.

“Đương nhiên là tốt, biểu thúc chạy nhanh như vậy, không phải là để kiểm tra hộ vệ của ta chứ?" Vương Sóc nhịn không được sặc một tiếng, luôn cảm thấy người này muốn nhân cơ hội bỏ nàng lại.

"Quả nhiên là nữ nhi với tiểu nhân khó nuôi, có lòng tốt mang ngươi theo một đoạn đường, ngược lại lại thành người có lỗi." Đồ Cảnh cười nói.

"Ừm, lúc thánh nhân nói lời này nhất định là đang cõng vợ nói." Vương Sóc cũng trêu ghẹo theo.

“Hộ vệ của ngươi tên là gì, ta thấy công phu không tệ, đã luyện tập rất nhiều năm phải không?” Đồ Cảnh trong lòng lại niệm một câu ‘đúng là nữ nhi với tiểu nhân khó nuôi’, yên lặng chuyển đề tài, chỉ vào hộ vệ cách đó không xa hỏi.

"Người đó..."

"Khoan, để cho ta đoán thử, nghe nói hộ vệ ngươi là đặt tên theo tên của hai mươi tám vì tinh tú trên trời, tổng cộng bốn đội, mỗi đội tám người, người lần trước gặp ngươi gọi là Huyền Vũ, hiện giờ ngườ này hẳn là Bạch Hổ đúng không." Đồ Cảnh hứng thú suy đoán.

"Biểu Thúc chắn chắn chứ?" Vương Sóc cười hỏi.

"Tất nhiên, lần trước Huyền Vũ y phục viền màu đen, y phục của người này lại viền màu trắng, còn có hộ vệ khác, quần áo nhìn chính là một bộ." Đồ Cảnh tự tin nói.

"Đại khái là không sai, chỉ là người đó tên là Tố Trinh." Cái tên Bạch Hổ này quá không thích hợp cho nữ tử dùng, nếu đã có Thanh Nhi, sao không lấy luôn cả Tố Trinh.

"Tố Trinh nào?"

"Thuần dĩ tố, trinh dĩ giới ." Vương Sóc giải thích: "Biểu thúc cũng đừng chú ý quá tới hộ vệ của ta, ta đã bồi dưỡng nhân tài lâu như vậy!”

Đồ Cảnh đen mặt nói: "Ta trông giống người có ý đồ xấu lắm sao?”

Vương Sóc ra vẻ ghét bỏ đánh giá Đồ Cảnh từ trên xuống dưới, vô tội nói: "Ý ta là biểu thúc coi trọng bản lĩnh của Tố Trinh, chứ không nói biểu thúc coi trọng khuôn mặt xinh đẹp của Tố Trinh, quả nhiên người nhân ái mới thấy người khác nhân ái, phóng đãng như ngài chỉ thấy người khác cũng phóng đãng như mình thôi!”

“Đúng là nhịch ngợm~" Tính tình Đồ Cảnh tốt nên cười mắng một câu, hiếm khi kết bạn đồng hành, Đồ Cảnh ít tiếp xúc với nữ nhi, nhưng cũng theo bản năng bao dung một chút.

Gió đêm có chút lạnh, Vương Sóc và Đồ Cảnh đều không ngủ được, cùng thấp giọng bầu bạn nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng bình luận hộ vệ hai bên.

Vừa nói đến Tố Trinh, Vương Sóc nhàm chán liền kể cho Đồ Cảnh câu chuyện "Bạch Xà truyện", câu chuyện này vốn bắt đầu từ sáng, thành thục đơn thuần, tuy lấy bối cảnh thời Nam Tống, nhưng Đồ Cảnh cũng chưa từng nghe nói qua. "Ngày xưa, có một con bạch xà tu luyện ở trong núi..."

Câu chuyện của Vương Sóc kể rất hấp dẫn, những hộ vệ không ngủ đều nghe say sưa, câu chuyện kết thúc, Đồ Cảnh liền bình luận: "Ly kinh phản đạo, trái với lễ giáo."

“A, mời biểu thúc chỉ điểm." Vương Sóc nhướng mày.

"Pháp Hải vốn là người xuất gia, nếu thật sự có bản lĩnh hàng yêu trừ ma thì không nói, nếu không có bản lĩnh này, nên báo lên quan phủ, ta không tin lực lượng cả nước, giết không được một hai con yêu nghiệt, trong truyện xưa của ngươi một Thừa tướng thậm chí cũng có thể khiến họ phải chịu đại tội. Người xuất gia lại lấy dân chúng ra đặt cược, quả thực đáng ghét, có thể thấy được những người xuất gia không có việc gì làm này cũng không phải thứ gì tốt. Tố Trinh, Thanh nhi vốn là tu luyện thành yêu tinh, tham luyến trần thế phồn hoa, hủy cả đời tu vi, Bạch Tố Trinh kia mất đi cơ hội thành tiên, càng là ngu xuẩn. Về phần sĩ lâm tế tháp kia lại càng ngu xuẩn đến mức không có cách nào nói, không phải tộc ta nên tư tưởng thực sự rất khác biệt, hoàng đế nào có thể cho một người nửa người nửa yêu làm trạng nguyên, cái gì sao Văn Khúc hạ phàm? Chẳng lẽ văn võ cả triều đều là kẻ ngốc kẻ mù sao? Lại có thể không có ai khuyên can!" Đồ Cảnh vừa nói liền nói rất nhiều, ở trong lòng Đồ Cảnh câu chuyện này có quá nhiều điểm kỳ lạ, còn có một đống thứ không nói ra liền ngứa ngáy tâm can.

Vương Sóc dở khóc dở cười, nàng kể xong chuyện không nghĩ Đồ Cảnh xem thường chuyện tình yêu nam nữ như vậy, tưởng Đồ Cảnh sẽ hoặc là phê phán Hứa Tiên trầm mê nữ sắc, hoặc là phê phán Bạch Tố Trinh quấy nhiễu trật tự nhân gian, không nghĩ tới thứ Đồ Cảnh chú ý căn bản không ở trên những "chi tiết nhỏ" này.

"Điện hạ của ta, đây là một câu chuyện ca tụng tình yêu giữa hai người, nữ nhi dùng để cười đùa với nhau, cần gì phải so sánh thật chứ!"

"Hừ! Cũng chỉ có thể cười đùa giữa những tiểu cô nương khuê các, không tôn trọng kỷ cương, phép tắc, cũng là tính tình yêu kiều mềm mỏng, chẳng thể làm thiếp, làm trưởng tỷ, càng có quyền thay mặt trách nhiệm của mẹ mình. Cũng may là yêu tinh, nếu là con người, làm sao sống được." Đồ Cảnh đối với câu chuyện như vậy hơi khinh thường một chút: "Không biết là thư sinh nghèo túng nào bịa đặt ra câu chuyện dân gian kỳ lạ này, làm sai lệch suy nghĩ của thế hệ sau, cho nên nói đọc sách là phải đọc sách hay..."

Vương Sóc thấy Đồ Cảnh có xu hướng thao thao bất tuyệt liên tục xua tay, trong lòng hối hận đã gợi lên đề tài như vậy, cầu xin tha thứ nói: "Biểu thúc à, cữu cữu à, điện hạ của ta à, ngài đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua cho ta đi.”

“Ta đây nói lời vàng ngọc, ngươi dám ghét bỏ?” Đồ Cảnh làm ra trạng thái tức giận.

"Ta nào dám chứ, chỉ là ta buồn ngủ quá thôi! Chạy một ngày đường, tinh thần lão nhân gia ngài sao lại tốt như vậy chứ!"Vương Sóc kêu khổ không ngừng, có cái gì đáng sợ hơn lời nói? Đặc biệt là khi chúng ta đang buồn ngủ.

Câu chuyện trước khi đi ngủ biến thành cuộc thi tranh luận, Vương Sóc không muốn tiếp tục, vội vàng tìm kiếm sự yên ổn. Đồ Cảnh lẩm bẩm một câu: "Chắc chắn không phải văn nhân triều này viết." Dưới triều Đồ gia bọn họ không có tên gia hỏa nào phản phép tắc, kỷ cương như thế!

"Đương nhiên..." Phê phán chế độ phong kiến chèn ép văn hóa dân gian có tình yêu!

Không đúng! Một tia sang chợt lóe lên trong đầu Vương Sóc, luôn cảm thấy có cái gì xuất hiện nhưng lại không bắt được.

Đồ Cảnh nhìn sắc mặt Vương Sóc đột nhiên khẩn trương, nghiêm túc nói: "Không phải là ngươi bịa ra chứ, yên tâm, cho dù là như vậy, ta làm biểu thúc cũng sẽ không vạch trần ngươi."

“Không phải, đột nhiên ta muốn nói cái gì đó, nhưng không biết là gì." Vương Sóc phất phất tay, tỏ vẻ không quan trọng, trong lòng lại âm thầm suy tư, rốt cuộc là cái gì?

Đồ Cảnh thấy nàng không có việc gì, ngồi trở lại vị trí của mình, hai người cứ như vậy vây quanh bên lửa, híp mắt nghỉ ngơi.

Khi trời vừa sáng, Vương Sóc đắc chí từ từ đứng lên, nàng nhớ rồi! – “Chống lại chế độ phong kiến!”

Bạch Xà truyện là để phản kháng chế độ phong kiến, ủng hộ văn hóa dân gian có tình yêu riêng, ở kiếp trước tự nhiên lưu truyền rộng rãi, được mọi người hoan nghênh. Nhưng trong mắt một người sinh ra và lớn lên trong thời phong kiến như Đồ Cảnh, thì đây chính là câu chuyện phi lý trái phép tắc, hoang đường. Mà có rất nhiều câu chuyện có tính chất giống như Bạch Xà Truyện, Hồng Lâu Mộng chính là một trong số đó!

Dựa theo chế độ của thời này mà nói, nhà cao cửa rộng đều không có kết cục hạnh phúc, tự do, bình đẳng, thiện lương mới có thể có có cuộc sống tốt.

Cho nên hành vi của Vương Sóc từ trước đến nay, đều là đi theo mặt đối lập của thời này? Vương Sóc sợ hãi mà kinh hoàng, luôn cảm thấy mình cầm nhầm hướng dẫn.

Nàng cho rằng tứ đại danh tác thật là thú vị, cho rằng ba chữ ‘chống phong kiến’ chẳng khác gì để trang trí! Vương Sóc ở trong lòng chửi bới mình không để ý, chuyện rõ ràng như vậy mà hôm nay mới nghĩ đến.

Đột nhiên để ý đến vấn đề này, Vương Sóc có chút không yên lòng, cũng may tối hôm qua tất cả mọi người đều không ngủ ngon, trạng thái của Vương Sóc cũng không khiến người ta chú ý.

Vừa mới vào thành, Đồ Cảnh liền ngã bệnh.

Đã sớm nói qua, mẹ đẻ của Đồ Cảnh khi mang thai đã trải qua đại biến, thân thể Đồ Cảnh từ trước đến nay không tốt, liên tục chạy đi, chạy lại ở ngoài trời một đêm, mệt mỏi cộng thêm bị cảm lạnh, Đồ Cảnh sinh bệnh.

Vương Sóc là nữ nhi, ở phương diện chăm sóc người khác tương đối có ưu thế, tiếp nhận nhiệm vụ trông coi, phụ trách chăm bệnh cho Đồ Cảnh, hang ngày đút cháo, cho uống canh thuốc, hy vọng biểu thúc sớm khỏe lại.

Đoàn người tạm dừng ở trong thành, thuộc hạ của Đồ Cảnh thường ra vào báo cáo, Vương Sóc thức thời né tránh ra, nàng cũng có những bận rộn của riêng mình.

Nàng phái Tiết Hồng đi năm bắt tình hình cuối cùng cũng phát huy tác dụng, truyền tin nói đã tìm được Thế tử Dũng Vương, đây đích thật là bệ hạ cùng Dũng Vương phủ lừa gạt, dùng kế dụ rắn ra khỏi hang, khiến cho Vương Sóc cùng Phúc Tuệ quận chúa không cần lo lắng. Nói đến mạo hiểm, nếu không phải cầm ngọc bội chứng minh thân phận của Phúc Tuệ quận chúa, bọn họ không có khả năng lấy được tin tức về Thế tử Dũng Vương.

Mà bây giờ chỉ đợi thời cơ vừa đến, liền có thể một phát diệt trừ kẻ phản đồ trong quân đội, thuận thế thu hồi thành trì.

Như vậy, Vương Sóc liền yên tâm, cũng không thúc giục Đồ Cảnh lên đường, thậm chí còn có lòng tìm kiếm một ít đại phu am hiểu trị liệu chấn thương, mà hôm nay quan trọng nhất chính là thương thế của Vương Tử Thắng.

Vương Sóc lật lại tin tức Tố Trinh trình lên, ghi lại là ở thủ đô Vương gia lớn nhỏ đều có.

Từ sau khi Vương Thủ Trung và quận chúa đến Quảng Đông, cuộc sống của Vương Tử Thắng với tiểu phu thê cũng thuận lợi. Duy nhất không tốt chính là mấy năm đầu, Cố thị chưa có thai, lão thái thái luôn tìm cớ nhét người vào trong viện Vương Tử Thắng. Vương Tử Thắng trước hôn nhân vừa mới bị nữ sắc tính kế, đối với việc này không có hứng thú, Cố thị ngược lại cảm thấy phu quân ân cần săn sóc, hai người cũng sống ngọt ngào ấm áp.

Có lẽ là xa thơm gần thối, quận chúa ở Quảng Đông xa xôi, không có khả năng nhét người vào phòng Vương Tử Thắng, còn thường xuyên viết thư hồi âm là mong cháu ruột, để Cố thị điều dưỡng tốt là được, vả lại còn giáo huấn Vương Tử Thắng không thể để thê thiếp sinh con trước. Quận chúa vì nhi tử nhà mình điềm tĩnh suy nghĩ, cũng tức giận lão thái thái. Cố thị mặc kệ những thứ này, thập phần mang ơn, thường xuyên ở trước mặt Vương Tử Thắng nói những lời tốt đẹp của quận chúa.

Vương Tử Thắng vốn bởi vì chuyện của Viên gia cô nương nên có chút xa cách với lão thái thái, lại gặp phải loại chuyện này, Cố thị ở bên cạnh an ủi, hai bà cháu mâu thuẫn càng lớn.

Lần này Vương Tử Thắng ngã ngựa, không biết là thế lực nào làm, chỉ là sau khi Vương Tử Thắng bị thương, Vương lão thái thái cư nhiên không cho Vương Tử Thắng yên ổn dưỡng bệnh, nói là "So với tính mạng, đây là cái gì? Nếu không phải Dũng Vương phủ nhận tội, ngươi cần gì phải chịu đại tội này." Hoàn toàn chết logic, Vương lão thái thái bị chuyện của Dũng Vương phủ dọa cho choáng ngợp.

Vương Tử Thắng ở Vương gia tình cảnh không tốt, cho dù lão thái gia trấn áp, thái độ lão thái thái, thúc bá, huynh đệ, hạ nhân không để ý, cũng làm cho Vương Tử Thắng vô cùng nóng nảy.

Vương Sóc cẩn thận lật xem những tin tức này, trải qua chuyện này, Vương Tử Thắng nên hiểu rõ ai mới là người thân của của huynh ấy đi, Vương lão thái thái lần này tự ra thủ đoạn không tỉnh táo, khiến Vương Tử Thắng vốn không thiết tha tình cảm gì với bà, trực tiếp tiêu hao sạch sẽ.

Hiện giờ Dũng Vương phủ không có vấn đề lớn, Vương Sóc cũng không lo lắng sau này không có cơ hội lật bàn, lại cẩn thận lật xem mạch tượng của Vương Tử Thắng, hắn bị gãy chân phải, hiện giờ còn đeo nẹp, thái y nói là sẽ ảnh hưởng đến đi lại sau này.

Người dưới trướng Hoàng đế không thể có khiếm khuyết về thân thể, thân thể tổn hại, trước mặt Hoàng đế là đại bất kính, nếu là như thế, con đường làm quan của Vương Tử Thắng có thể nói là bị hủy. Đây cũng là lý do Vương lão thái thái xuyên tạc, lấy cớ do nàng bỏ rơi Vương Tử Thắng.

Vương Sóc lại biết chỉ cần tập trung phục hồi sức khỏe, vết thương ở chân sẽ có khả năng chuyển biến tốt đẹp. Am hiểu thương thế như vậy nhất chắc chắn sẽ cần đến quân y trong quân đội, Vương Sóc lại truyền tin cho người đi Tây Bắc, bảo bọn họ chú ý tìm kiếm danh y, nàng ở ven đường cũng thường đến y quán, võ quán hỏi thăm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...