Huyết Phượng Cung

Chương 47: Tranh chấp trong Chính Kiền cung



Quân Mi nhíu mày nhìn nữ tử một thân y phục hồng nhạt đi ở phía trước dẫn đường, thái độ không mặn không nhạt kia là như thế nào? Thấy Hồng Y cố ý vô lễ, nàng ta phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Chẳng lẽ chủ tử của ngươi dạy ngươi như vậy, gặp hậu phi hậu cung không cần hành lễ, còn dám thái độ không đúng chuẩn mực như thế?” Câu nói của nàng có vài phần chất vấn.

Hồng Y nghiêm mặt không nói gì, đến khi đoàn người đứng trước rèm che lưu ly ngoài đại sảnh Chính Kiền cung mới vén áo nghiêng người sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thỉnh Thục Chiêu dung.”

Quân Mi nghe vậy lại hừ lạnh một tiếng, lúc này mới vung tay áo đi vào bên trong phòng, vẻ mặt âm trầm. Theo phân vị của nàng ta là Thục Chiêu dung, cung nữ theo hầu hạ cũng chỉ giới hạn ở ba người, vậy mà lúc này bên cạnh nàng ta có ít nhất cũng sáu người, quả thực là coi trời bằng vung. Tuy rằng cung nhân đi theo sai nàng ta tất cả đều cúi đầu, nhưng hơi thở kiêu ngạo trên người lại lộ ra vô cùng rõ ràng, hiển nhiên bị ảnh hưởng không nhẹ từ chủ tử đi.

Quân Mi vung tay áo, trực tiếp buông tay cung nữ thân cận đang nâng mình đi đến bên cạnh nhuyễn tháp mà Mạn Châu đang nằm, nàng ta từ trên cao nhìn xuống người Mạn Châu, thanh âm cao vút: “Bản cung thỉnh an Quý phi tỷ tỷ!” Ánh mắt nàng ta sắc bén trừng lớn nhìn vào bóng dáng nữ tử giữa ánh sáng mặt trời, vừa nhìn vừa âm thầm đánh giá. Nàng ta từ khi nhập cung mới gặp Mạn Châu một lần trên yến hội hôm đó, hiện tại là lần đầu tiên nhìn thấy Mạn Phi Lạc ở gần như vậy, chính là càng nhìn trong lòng lại càng thêm phẫn nộ, hồ ly tinh bộ dạng như thế này, hoàng thượng bị nàng ta quyến rũ là điều đương nhiên, đúng là tiện nhân không biết xấu hổ.

Mạn Châu không để ý mở ra mắt phượng, từ nhuyễn tháp ngồi dậy, nàng liếc nhìn nữ tử xa lạ trước mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía đám cung nhân của nàng ta, nhíu mày nói: “Các ngươi có chuyện?”

Quân Mi nghe giọng điệu này của Mạn Châu, trong lòng tức giận không thôi, tiện nhân dám không xem trọng sự tồn tại của nàng, “Quý phi tỷ tỷ, tỷ nhìn xem một chút cẩu nô tài này có quen mắt hay không?” Nàng mang theo một tia ngạo nghễ nói, dứt lời liền phất ống tay áo, mấy người cung nhân kia được lệnh lập tức ném một tiểu thái giám xuống mặt đất lát đá cẩm thạch.

Tiểu thái giám bị ném trên mặt đất, kìm nén kêu hự một tiếng rồi quỳ rạp xuống không dám rên rỉ tiếng nào.

“Ngẩng đầu lên!” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên trong đại sảnh, lúc này Mạn Châu một thân huyết y từ trên nhuyễn tháp chậm rãi đứng lên, thong thả đi về phía tiểu tái giám run rẩy trên mặt đất.

Tiểu thái giám cảm nhận được có người đi về phía mình, nhất thời cảm thấy giống như có ám khí nặng nề đè chặt lồng ngực mình, hắn muốn kháng cự một chút nhưng lại không thể động đậy, cuối cùng đành phải theo thanh âm kia mà ngẩng đầu lên, gương mặt vốn trắng noãn lại xuất hiện những dấu tay đỏ bừng không chút tương xứng.

Mạn Châu nhìn gương mặt có chút quen mắt của tiểu thái giám trước mặt, nhìn năm ngón tay rõ ràng in trên hai gò má của hắn, mắt phượng hơi hơi nheo lại, quang mang trong mắt lưu chuyển làm cho người ta không tự giác được sợ hãi.

“Nô…nô tài tham kiến quý phi nương nương, nương nương vạn an…” Tiểu Lã Tử trong lòng vô cùng hoảng sợ, âm thanh hắn run rẩy, ánh mắt tràn đầy né tránh, trong vô thức còn muốn vương tay che đi hai gò má của mình.

“Tỷ tỷ, cẩu nô tài này là người trong Huyết Phượng cung của tỷ tỷ a, hắn dám ở sau lưng ta nói năng xằng bậy, muội muội hiện tại mang hắn đến để tỷ tỷ xử trí đấy.” Âm thanh Quân Mi đột nhiên cất cao, “Cẩu nô tài này trong hậu cung không biết lớn nhỏ, dám xúc phạm đến bản cung, nên đã bị cung nữ của bản cung giáo huấn trước một chút.”

“Giáo huấn?” Mạn Châu cười khinh miệt, nàng một mặt đánh giá Tiểu Lã Tử, một mặt nhìn đám cung nhân đứng ở phía sau, ánh mắt vẫn không hề dao động như cũ, nhưng lại làm người ta cảm thấy áp lực không nhỏ.

“Ngươi nói, đã xảy ra chuyện gì?” Mạn Châu nhìn Tiểu Lã Tử, thanh âm của nàng lạnh nhạt bình thản, không hề có một tia phập phồng, vậy mà làm cho hắn có cảm giác yên tâm không nói nên lời.

Tiểu Lã Tử chậm rãi bình ổn lại cảm xúc của mình, ai ngờ hắn còn chưa nói được câu gì thì có một cung nữ của Quân Mi từ trong đám người quỳ gối xuống nói trước một bước: “Quý phi nương nương, thỉnh cầu nàng tha cho Tiểu Lã Tử a, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ! Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên đi quét rọn Quảng Lạc viên sớm như vậy, không nên nhìn thấy hắn cùng cung nhân Huyết Phượng cung nói xấu Thục Chiêu dung nương nương, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, người muốn trách cứ trách nô tỳ, ngàn vạn lần bỏ qua cho hắn a, nương nương…” Cung nữ mặc y phục cung nhân màu xanh nhạt, hai mắt đẫm lệ gào khóc, một bộ dáng của nàng ta thực dễ làm người thương xót, bất quá lời nói vừa vặn hoàn hảo xác thực tội danh của cung nhân Huyết Phượng cung.

Quân Y đắc ý ngẩng đầu, cung nhân trong hậu cung nói xấu phi tần là phạm vào trọng tội chém đầu, hơn nữa chủ tử của cung nhân đó không nhiều thì ít cũng bị liên lụy đến, nàng ta lập tức quan sát nét mặt của Mạn Châu, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt biến sắc một chút, lại phát hiện gương mặt đáng ghét ấy chẳng có chút thay đổi nào.

“Quý phi tỷ tỷ, muội muội biết chính mình mới nhập cung rất được Hoàng thượng ưu ái mà bị nhiều người ghen ghét, nhưng tỷ tỷ là nữ tử có phân vị cao như vậy, tại sao còn cố chấp nhắm tới muội muội đây, cung nhân Huyết Phượng cung của tỷ tỷ cố ý bôi nhọ danh dự của muội như vậy, nếu để Thái hậu cùng Hoàng thượng nghe được…” Quân Y căm tức nhìn Mạn Châu, trong mắt không ngừng hiện lên những tia tính toán.

“Không, không phải, Thục Chiêu dung nương nương, là nô tỳ nói sai rồi, tất cả đều là tội lỗi của nô tỳ, tất cả không phải do quý phi nương nương sai khiến, chỉ là nô tỳ tình cờ nghe được, Quý phi nương nương, mong người minh xét a…” Cung nữ kia nằm trên mặt đất giống như mới phục hồi lại tinh thần, hiển nhiên ý thức được điều mình không nên nói nên vội vàng thanh minh, nhưng mà động tác này của nàng ta không hề nghi ngờ càng làm tăng thêm nghi ngờ cho Mạn Châu a.

Mạn Châu mắt lạnh nhìn một tuồng kịch nháo trộn trước mặt, giống như nàng là người ngoài cuộc chẳng chút liên quan.

Hồng Y đã trở về đứng phía sau người Mạn Châu, im lặng quan sát vẻ mặt của tiểu thư nhà mình, nhìn thấy tiểu thư khẽ nhíu mày khó chịu thì trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia sát khí, ngón tay vừa động liền phi thân đến trước mặt cung nữ khóc lóc kia, trong một giây chớp mắt liền bóp chặt cần cổ nàng ta.

“Ngươi nói nhiều quá rồi đấy! Hiện tại câm miệng cho ta!” Hồng Y liếc mắt nhìn gương mặt tràn đầy giả dối của ả cung nữ trước mặt, trong mắt tràn đầy khinh miệt, bàn tay khẽ động, tựa hồ muốn bóp chết.

Cung nữ nhất thời vô cùng sợ hãi, nàng ta đưa mắt nhìn Thục Chiêu dung, thấy trên mặt Thục Chiêu dung tràn đầy kinh ngạc thì biết điều ngậm chặt miệng mình lại. Trong đại sảnh lập tức im ắng xuống dưới…

Mạn Châu thu hồi ánh mắt, lần nữa ngồi trở về nhuyễn tháp, nàng tiếp nhận chung trà Lục Y dâng lên nhấp một ngụm, rồi thản nhiên lên tiếng, “Là ai cho ngươi lá gan dám to tiếng ở chỗ của bản cung, ân, cái gì… Tiểu Lã Tử, ngươi nói!”

Quân Mi lúc này đột nhiên cảm thấy chột dạ, sau đó lập tức căm hận nhìn chằm chằm Tiểu Lã Tử___Cẩu nô tài này, đáng lẽ phải đem giết chết rồi mới kéo đến đây mới đúng!

Tiểu Lã Tử còn chưa phục hồi được tinh thần của mình, chợt nghe âm thanh nữ tử quen thuộc nhàn nhạt vang lên, trong lòng hắn có chút run, lo lắng nói: “Hồi bẩm nương nương, sáng hôm nay nô tài phục mệnh Phúc công công mang người đi Hoán y cục nhận y phục đã được giặt sạch, chỉ là khi đi ngang qua Quảng Lạc viên thì nghe được cung nhân trong đó nói….nói…nương nương là hồ ly tinh dụ dỗ Hoàng thượng, nô tài nhất thời không nhịn được mới chạy ra chanh chấp với các nàng, nào ngờ cung nữ bên cạnh Thục Chiêu dung càng nói càng quá đáng…nên nô tài mới xảy ra xung đột với các nàng a….nô tài cũng không có ý mạo phạm Thục Chiêu dung chút nào..”

“Cẩu nô tài là trách bản cung không dạy dỗ được cung nhân, vu oan giá họa cho ngươi?” Quân Y nhìn tiểu thái giám cúi đầu trước mặt, căm tức đến nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nô tài không giám, thỉnh nương nương minh xét. Nhưng cung nữ của người….!”

“Bản cung đang nói chuyện một cẩn nô tài như ngươi cũng dám lên tiếng!

Chẳng phân biệt được tôn ti, không học được quy củ! Người tới, tiếp tục vả miệng hắn cho bản cung!” Quân Y điêu ngoa lên tiếng, cung nữ luôn đi theo bên người nàng ta nghe vậy thì kiêu ngạo bước lên trước, không để ý địa phương này là nơi nào tiến lên nghĩ muốn cho Tiểu Lã Tử một tát.

“Ba” đáng tiếc người bị tát không phải Tiểu Lã Tử, mà chính là cung nữ kiêu ngạo này, nàng ta chỉ cảm thấy có một bàn tay vô cùng mạnh mẽ hướng về phía mình, kình lực kia làm nàng ta đau rát ngây ngốc văng ra một đoạn xa rồi đập đầu trên mặt đất, khuôn mặt trắng hồng nổi lên năm ngón tay sưng đỏ xấu xí.

Hồng Y hừ lạnh một tiếng thu lại cánh tay mình, sau đó lại đứng sang một bên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi!” Quân Y nhìn cung nữ thiếp thân của mình bị ăn một bạt tai, ngay lập tức quên hết hình tượng, quay người chỉ tay vào Mạn Châu lớn tiếng quát, “Hồ ly tinh to gan, dám đánh người của bản cung.”

Mạn Châu ngẩng đầu, không kiên nhẫn nhìn một màn trước mắt, nàng vốn không để ý đến hậu phi các nàng ở trong cung tranh chấp với nhau như thế nào, nhưng ai đó có gan động đến người của nàng, nàng chưa từng nghĩ sẽ khách khí.

Hơn nữa, nữ nhân này đi quá xa rồi!

Hồ ly tinh a? Đôi môi đỏ mọng của Mạn Châu đột nhiên hiện lên một chút độ cong, cười như không cười…
Chương trước Chương tiếp
Loading...