Huyết Phượng Cung

Chương 48: Cuối cùng cũng chịu tới?



Quân Mi đột nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo của Mạn Châu làm cho giật mình, nàng ta tựa hồ cảm giác sống lưng đến gót chân mình đều là loại lạnh toát giống như ma quỷ, ánh mắt lạnh lùng kia âm thầm còn mang theo một tia khát máu làm cho người ta sợ hãi. Nàng mặc dù điêu ngoa thành tính nhưng không phải người hoàn toàn ngu ngốc, hiện tại giống như nàng đã trêu chọc tới một ác ma giết chóc khát máu đến mức xem mạng người như cỏ rác. Loại cảm giác này làm cho nàng âm thầm đề phong, hai cánh tay vô thức ôm lấy bụng của mình, giọng nói có chút lắp bắp:

“Nữ nhân, ngươi đừng cho rằng Hoàng thượng sủng ái ngươi mà muốn làm gì thì làm, đừng quên còn có Thái hậu ở phía sau, bản cung phụng mệnh của Thái hậu nương nương đến trị tội của ngươi đấy!”

“Phụng mệnh Thái hậu?” Mạn Châu híp mắt, thản nhiên hỏi lại nàng ta, khóe miệng còn gợi lên một chút tươi cười tùy ý.

Lục Y cũng nghe ra có điều khúc mắc trong này, liền tiến lên phía trước nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chuyện hôm nay chỉ sợ không đơn giản!”

Mạn Châu nghe vậy cũng không lên tiếng, chính là khôi phục lại cảm xúc của mình nhìn đám người trước mặt.

Mà Quân Mi nhận thấy sau khi mình nhắc đến Thái Hậu, Mạn Phi Lạc cùng nữ quan kia liền biểu hiện không giống trước, chắc chắn là có chút kiêng dè thân phận của mình mình, suy nghĩ cho cùng thì nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân trong hậu cung, mà Thái hậu mới chính là nữ chủ nhân giữ trong tay Phượng ấn của Tây Lãnh quốc, cho dù Hoàng thượng sủng ái thì như thế nào? Thế là nàng ta lập tức bỏ qua sự sự hãi lúc trước, vội vàng hô:

“Đúng vậy, chính là Thái hậu nương nương mệnh lệnh bản cung đến điều tra hồ ly tinh nhà ngươi, người đã nghi ngờ ngươi dùng tà thuật mê hoặc Hoàng thượng, làm Hoàng thượng bỏ bê chuyện triều chính cùng nữ nhân khác trong hậu cung a, hồ ly tinh nhà ngươi không biết xấu hổ cư nhiên còn ở lại trong cung điện của Hoàng thượng, làm cho người càng ngày càng ít đến chỗ ta, ngươi ỷ vào quân đội Mạn gia phải không, ha ha, tiện nhân, …”

Quân Mi ngẩng đầu nhìn Mạ Châu, ánh măt có chút oán độc.

Mạn Châu nghe xong những lời này, sắc mặt chợt trầm xuống, giống như có hàn khí vô tận từ người nàng mở ra bốn phương tám hướng, ánh mắt nàng hơi nheo lại, sát khí quanh quẩn trong đại điện làm người ta không dám nhìn gần.

Đám cung nhân Chính Kiền cung, cùng đám người đi theo Quân Mi từ bên ngoài vào trong này, bao gồm cả Tiểu Lã Tử, lúc này đều phát hiện không khí có chút không đúng, từng người một đều cúi đầu không dám lên tiếng, không dám cử động chứng tỏ bản thân mình tồn tại.

Lục Y cùng Hồng Y dường như cũng ý thức được điều gì, bàn tay trong tay áo không tự chủ được nắm chặt nhuyễn kiếm, chỉ cần tiểu thư làm một động tác nhỏ các nàng liền lập tức ra tay, tiện nhân loạn ngôn này không cần thiết phải xuất hiện trên đời nữa!

Vậy mà ngoài dự đoán của mọi người, Mạn Châu chỉ nhíu mày thản nhiên ra lệnh: “Lục Y, ném nàng ta ra ngoài!” trong thanh âm còn có chút không kiên nhẫn.

Những lời này không khác gì một gáo nước lạnh dội lên đầu Thục Chiêu dung, nàng ta cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết sạch, từ ngày đầu nhập cung đến nay chưa có bất kì ai dám nói với nàng ta như vậy, ném ra ngoài giống như một con chó!

Lúc này, Lục Y nhíu mày buông lỏng bàn tay, nghe lệnh đi về phía Thục Chiêu dung nói: “Thục Chiêu dung, nô tỳ đắc tội!”

Quân Mi nhìn nữ tử mặc y phục lục sắc ngày một đi đến gần mình, há miệng thở dốc giống như muốn nói cái gì đó, trong lòng nàng phát lạnh, nàng làm sao có thể cam lòng bị ném ra ngoài như con chó như thế! Tiện nhân lớn mật cũng dám động trên đầu nàng.

“Thế nào, Hô ly tinh nhà ngươi bị nói trúng tim đen nên không có lời nào phản bác à, bản cung cảnh báo ngươi, nếu biết điều thì lập tức rời khỏi Chính Kiền cung cho bản cung, kẻo làm ô uế nơi ở của Hoàng thượng! Tiện nhân thì mãi vẫn là tiện nhân…” Quân Mi càng nói càng không biết thu liễm, giống như càng ngày càng hăn hái chửi bậy, nước miếng cũng muốn văng ra, vô vùng thô tục.

Mạn Châu không nói lời nào, phất tay ra hiệu cho Lục Y lùi về phía sau, ngược lại chính mình nhấc chân đi đến trước mặt Quân Mi đang nói chuyện không ngừng, nếu là người như Lục Y ở bên cạnh người Mạn Châu một thời gian dài liền có thể hiểu lúc này nàng có bao nhiêu bực mình.

Nàng cũng không lộ ra vẻ mặt lôi đình, chính là biểu tình của nàng bình tĩnh đến mức làm người ta phát sợ, một đôi phượng mâu giống như hắc ám vô tận khiến người ta chìm sâu không thể tìm thấy lối ra, giọng nói của nàng không chứa bất kì một chút cảm tình: “Bất quá chỉ là một quân cờ cũng dám ở trước mặt bản cung lớn tiếng, ngu xuẩn như ngươi, không cần dùng nữa cũng được!”

Nữ nhân ngu xuẩn này nguyên lai là một quân tốt thí cho một loạt nước hiểm phía sau mà thôi, mà Mạn Châu nàng chưa bao giờ để ý quá đến một quân tốt thí như vậy, có điều, nàng ta đã chán sống như vậy liền trực tiếp triệt hạ đi! Nếu như ở kiếp trước, chỉ cần có một người như vậy xuất hiện nàng nhất định sẽ không do dự chém nàng ta ra làm nghìn mảnh.

Nhưng là kiếp này…

Mạn Châu kéo ra tay áo rộng, giữa năm ngón tay mảnh khảnh của nàng không ngờ lại là 4 ngân châm vô cùng sắc bén.

Quân Mi đột nhiên cảm nhận được một loại hơi thở lạnh buốt đáng sợ, khi ánh mắt chính mình chạm đến ánh mắt băng lãnh khát máu như ma quỷ kia thì mới ý thức được nữ nhân trước mặt có bao nhiêu nghiêm túc, nàng ta tựa hồ thực sự muốn giết nàng?

Nàng ta bị ánh mắt kia dọa cho hai chân mềm nhũn: “Ngươi…ngươi muốn làm cái gì? Bản cung…ta…ngươi…” Sắc mặt Quân Mi lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, nước mắt từng giọt chảy xuống, nàng ta không biết phải nói cái gì bây giờ, cả thân người không ngừng run rẩy lui về phía sau từng bước một, giống như con thỏ nhỏ đứng trước một con thú săn mồi vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể sợ hãi mà không ngừng nghĩ phải chạy trốn…

Mắt phượng càng ngày càng thâm trầm, Mạn Châu kìm chặt ngân châm trong tay nhưng chưa có ý định xuất thủ.

Nhưng Quân Mi đã bị dọa cho sợ hãi nhiều lắm, bước chân càng lui lại càng thêm gấp gáp hoảng loạn, cuối cùng nàng ta cũng không biết mình vấp phải cái gì thật lớn, còn chưa kịp quay đầu nhìn thì cả người đã lảo đảo ngã ra phía sau không kịp chống cự.

“A, nương nương, nương nương, người làm sao vậy?...” Mấy cung nữ đi theo Thục Chiêu dung đến đột nhiên hét toáng lên.

Bụng mãnh liệt thắt lại, ngay sau đó chính là đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến từ thân mình, Quân Mi lập tức khom lưng ngồi trên mặt đất, không thể tin nhìn thấy làn vày mình nhiễm máu chảy đầm đìa, nàng ta trừng lớn ánh mắt, cảm nhận bụng của mình từng đợn quặn thắt, nơi hạ thân có một dòng chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra.

“Con của ta….hoàng tự của ta…người đâu, mau truyền thái y, ô ô...”

Thanh âm thê lương bất ngờ vang vọng trong đại sảnh Chính Kiền cung làm cho cung nhân đang cúi đầu quỳ trên mặt đất từng người sửng sốt ngẩng đầu, ai nấy đều không thể tin nhìn tình cảnh trước mặt.

Thục Chiêu dung vậy mà lại đang mang thai?

Nếu hoàng tự trong bụng có chuyện gì xảy ra thì????

Nhất thời trong điện loạn thành một đoàn, mấy người cung nhân hầu hạ Thục Chiêu dung rối rít nâng nàng ta dậy, còn có không ít người chạy đi thỉnh thái y...

“Thái hậu nương nương giá lâm, Trưởng công chúa giá lâm, Thục phi nương nương giá lâm....” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô bén ngọn của lão thái giám, Mạn Châu nhíu mày nhìn làn váy nhiễm máu của nữ nhân đang bị một đám người vây quanh kia, con ngươi tràn đầy chán ghét trầm xuống.

Cuối cùng cũng chịu tới?
Chương trước Chương tiếp
Loading...